Chương 1109: Khuất Hồng Hạc sợ hết hồn. Người này đến đây từ lúc nào, vậy mà ông ta lại không hề hay biết. Ông ta vốn là thuật sĩ Tương Tây, cũng là người của Huyền Môn chính tông, mấy chục năm trước độ kiếp thất bại, suýt chút nữa thì hồn phi phách tán. Sau khi bị thương nặng, ông ta đã đến Dược Tiên Cốc trong truyền thuyết xin được chữa trị. Cốc chủ Miệt Cơ đã làm một giao dịch với ông ta, không chỉ chữa khỏi vết thương của ông ta, hơn nữa còn giúp ông ta đột phá Thiên Tiên. Điều kiện là, bái nhập vào dưới trướng Miệt Cơ, tu luyện thuật Vu Cổ Ngũ Độc. Khi đó Khuất Hồng Hạc bị thương cực kỳ nặng, nếu còn không chữa trị, thì tu vi đời này chắc chắn sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, sau khi cân nhắc thiệt hơn, ông ta bèn đồng ý. Miệt Cơ giao cho ông ta nhiệm vụ đầu tiên, đó là trà trộn vào nhà họ Cung, dùng thuốc độc “Tiên Nhân Lệ” mà bà ta đặc chế để độc chết gia chủ nhà họ Cung lúc đó là thánh nữ Cung Lăng Yên. Ông ta bị hạ độc, ném ở bên ngoài làng Cung. Nhưng nhà họ Cung không hề bị mắc lừa, mặc dù đã cứu ông ta, nhưng làng Cung lại lấy lý do không thu nhận người ngoài, mà đưa ông ta tới làng Xà. Khuất Hồng Hạc vốn còn muốn quay về Dược Tiên Cốc dưỡng thương tu luyện, nhưng Miệt Cơ lại bảo ông ta ở lại làng Xà, hơn nữa còn muốn ông ta nghĩ cách khống chế toàn bộ làng Mèo, để có thể đưa thuốc dẫn cho Miệt Cơ bất kỳ lúc nào. Miệt Cơ đang luyện một loại thần công, cần phải uống 999 liều tiên dược. Nhưng phương thuốc của tiên dược này cực kỳ quý giá và phức tạp, trong đó ly kỳ nhất chính là thuốc dẫn, thế mà lại là tim người, hơn nữa còn phải là trái tim đỏ tươi của những thanh niên khỏe mạnh. Đây cũng là lý do mà Khuất Hồng Hạc tới Miến Bắc sau này. Lấy tim trên người những con lợn con ở đó, ra tay dễ dàng hơn nhiều so với đám người ở làng Mèo này. Hiện giờ ông ta đã đột phá được Tiên Thiên từ lâu, ở khu vực Nam Cương cũng ít có địch thủ, ngoại trừ Miệt Cơ, thì cũng chỉ có Long Bà Ba Dục ở bờ sông Mê Kong mới khiến cho ông ta có vài phần kiêng dè. Ông ta cũng muốn khống chế con đại xà ở trong sông Mê Kong, nếu như thành công, thì ông ta có thể thoát ra khỏi sự khống chế của Miệt Cơ, về sau không cần phải sợ bất kỳ ai nữa. Chỉ cần không đi chọc phải những tên ở đỉnh Côn Luân kia, cưỡi trên lưng đại xà, là có thể hoành hành thiên hạ rồi. Lần này ông ta đi Diệu Ngõa Để để lấy tim người, vừa hay gặp phải Na Già hiện thân, bất ngờ thu được bảo bối Điếu Ngư Can này, làm cho ông ta vui mừng phát điên. Đây chính là cơ duyên trời ban, Khuất Hồng Hạc cảm thấy thời đại thuộc về ông ta sắp tới rồi. Chỉ là, cái tên đang đứng ở cửa kia là ai vậy? Tại sao lúc anh đến gần, ông ta lại không hề phát hiện ra? “Mày là ai?” Khuất Hồng Hạc cảnh giác nhìn Lý Dục Thần, thần thức quét tới quét lui, lại không hề phát hiện ra được một chút pháp lực và chân khí nào lưu chuyển trên người đối phương. Chẳng lẽ là do mình có được bảo bối có thể hàng phục được đại xà mà hưng phấn quá độ, mới nhất thời mất cảnh giác? Ông ta khẽ thở phào một hơi. Xà Bích Yên nhìn Lý Dục Thần bước vào, nói: “Này, sao cậu lại có thể tùy tiện xông vào đây hả? Đây là nhà riêng, không tiếp đón khách du lịch. ” Lý Dục Thần không để ý tới Xà Bích Yên, bởi vì anh phát hiện, Xà Bích Yên chỉ là một người bình thường, trước kia có lẽ đã từng luyện võ, gân cốt đã từng được rèn luyện, nhưng thể chất quá kém, có lẽ là do đã rất nhiều năm không rèn luyện. Khuất Hồng Hạc nói với Xà Bích Yên: “Bà đừng xía vào nữa, đi nấu vài món đi, hôm nay tôi phải uống mấy ly. ” Ông ta liên tục xác nhận qua thần thức, trên người đối phương không có bất kỳ sự dao động của pháp lực, cho dù có là tiên nhân hai kiếp, để ông ta tra xét chính diện như vậy, cũng không có khả năng không để lại dấu vết gì. Trên đời này làm gì có nhiều tiên nhân hai kiếp trở lên như vậy chứ? Xà Bích Yên liếc nhìn Lý Dục Thần, rồi lại nhìn chồng mình, thở dài một hơi, rồi đi vào nhà bếp. “Đã là chân thân kiếp sau rồi, mà vẫn còn thích khói lửa nhân gian như vậy sao?” Lý Dục Thần nói. “Ha ha ha ha!” Khuất Hồng Hạc cười lớn: “Năm đó tao tu Huyền Môn chính tông, càng lên cao càng cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, không ăn khói lửa nhân gian, không gần nữ sắc, không cầu danh lợi, gần như là vô dục vô cầu. Cả ngày chỉ làm bạn với gió mát mây bay, mà kết quả thì sao? Lôi Kiếp vừa đến, chẳng phải cũng không chặn được nổi hay sao?” “Bây giờ tao tu hành pháp thuật Vô Kỵ, thích ăn thì ăn, thích uống thì uống, thích ôm gái đi ngủ thì đi ngủ, không phải vẫn nhẹ nhàng độ kiếp nhập Tiên Thiên hay sao? Cho nên, Huyền Môn chính tông cái đếch gì chứ, cái gì mà thanh tĩnh vô vi, tất cả chỉ là để lừa người!” Khuất Hồng Hạc đang nói, đột nhiên chợt cảnh giác, ánh mắt rét lạnh, nhìn chằm chằm Lý Dục Thần. “Làm sao mày biết tao là chân thân kiếp sau?” Lý Dục Thần chậm rãi đi vào trong sân. “Từ Diệu Ngõa Để đến đây, hai nghìn dặm, tốc độ ông ngự khí cũng tạm được, nhưng tôi khẳng định, pháp khí của ông rất tầm thường. ” “Mày…” Khuất Hồng Hạc kinh ngạc: “Mày đuổi theo từ Diệu Ngõa Để tới đây sao?” “Thuận tiện còn ghé qua Nam Giang một chuyến. ” Lý Dục Thần nói. “Không thể nào!” Khuất Hồng Hạc cười khẩy: “Đừng có hù dọa tao, từ Diệu Ngõa Để tới Nam Giang, rồi lại tới Điền Nam, cho dù có là phi kiếm đỉnh cấp, thì cũng không thể đi lại nhanh như vậy được, đừng nói với tao mà chính là tam kiếp pháp thân, có thể độn hư…” Khuất Hồng Hạc nói đến một nửa, rồi đột nhiên dừng lại, khuôn mặt tràn đầy sự khiếp sợ. “’Mày…mày…” Tay ông ta run rẩy, chỉ vào Lý Dục Thần: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Tam kiếp tiên nhân, mày không ở Côn Luân tiêu dao, lại ăn no rửng mỡ chạy đến đây làm gì?” “Ông có thể tới Diệu Ngõa Để, còn tôi thì không thể tới làng Mèo sao?” “Thì ra mày cũng là vì con rắn đó!” Khuất Hồng Hạc bừng tỉnh. “Ha ha, Long Bà Ba Dục tiêu hao hết sức mạnh một đời, cộng thêm sức mạnh Cổ Phật, lại thêm đèn Chúc Long Cửu Âm còn chưa thể khống chế được Na Gia đang ngủ say, ông tưởng rằng ông lấy được Điếu Ngư Can rồi, là có thể thành công được hay sao?” Khuất Hồng Hạc cả kinh: “Mày… rốt cuộc là ai?” “Tôi là ai không quan trọng. Điều quan trọng là… mạng sống của ông đến đây là chấm dứt rồi. Ông tham lam bảo vật của người khác, bắt cóc người anh em của tôi, chuyện này còn dễ thương lượng. Nhưng ông ở Diệu Ngõa Để, cấu kết với kẻ ác, giết hại đồng bào, móc tim gan người, tu luyện tà thuật, chuyện này thật không thể tha thứ được. Cho dù như thế nào, tôi cũng sẽ phải giết chết ông. ” Giọng nói của Lý Dục Thần cực kỳ bình tĩnh. Nhưng càng bình tĩnh, thì lại càng thể hiện rõ sức nặng trong lời nói và quyết tâm của anh, không có chỗ cho sự thương lượng. “Nhưng tôi có thể cho ông một cơ hội, ông nói hết tất cả những gì ông biết ra, bao gồm cả Dược Tiên Cốc, Miệt Cơ, nhà họ Cung,. . Tôi có thể giữ lại cho ông một tia linh hồn, chuyển thế thành súc sinh, cơ duyên Thiên Đạo, rồi cũng sẽ có một ngày được trở lại thành người. ” Khuất Hồng Hạc nghe mà tóc gáy nổ tung, ông ta kéo mạnh Nghiêm Cẩn lại, một tay giữ chặt vào mạch môn, một tay bóp cổ cậu ta, tức giận hét lên: “Nếu mày dám cử động thêm chút nữa, tao sẽ xé xác thằng nhãi thành từng mảnh ra trước!” “Ông cho rằng ở trước mặt tôi, ông có thể làm được điều đó sao?” Lý Dục Thần chẳng thèm quan tâm nói. Khuất Hồng Hạc dữ tợn nói: “Hừ hừ, nếu mày thực sự là tam kiếp tiên nhân, tao quả thực không có cơ hội ra tay, nhưng tao đã hạ cổ lên người nó từ lâu rồi, chỉ cần một ý niệm của tao, thì có thể ngay lập tức giết chết nó. Nếu tao chết, cổ độc trên người nó phát tác, rồi nó cũng phải chết theo!” “Vậy sao?” Lý Dục Thần giơ tay lên, Nghiêm Cẩn đã từ trong tay Khuất Hồng Hạc thoát ra ngoài, nháy mắt đã đến bên cạnh anh. Ngón tay anh khẽ đặt nhẹ lên phía sau đầu Nghiêm Cẩn, một hư ảnh từ trên người Nghiêm Cẩn bay ra ngoài. “Thứ ông nói là cái này sao?” Hư ảnh dừng lại trên không trung, hiện ra một con bọ hình dáng như con nhện, đột nhiên vỡ tan như băng nứt, biến mất trong hư không. Một đời tu hành, hai lần lịch kiếp, vậy mà cuối cùng lại có kết cục như thế này. Không chịu nổi một đòn như vậy! Chính vào lúc này, Xà Bích Yên đột nhiên xông ra từ trong nhà bếp. Hai chân bà ta tựa hồ không chịu đựng nổi cơ thể sưng vù lớn tuổi, loạng choạng lao tới, quỳ phịch xuống đất, ôm lấy hai chân Lý Dục Thần, kêu khóc nói: “Ngài không thể giết ông ta! Tiên nhân, ngài không thể giết ông ta! Ngài giết ông ta rồi, người của cả làng Mèo này đều sẽ phải chết!”