Đông Tân Trúc hay Bắc
Tân Trúc? Đến chỗ Tiểu Tài bên Đông Tân Trúc hay chỗ A Thương bên Bắc
Tân Trúc? Hay là nhà A Châu ở gần hồ Thanh Thảo? "Cậu phóng nhanh quá! Thật không ngờ đấy!" Trương Chaien ngồi đằng sau kêu toáng lên. "Nếu chốc nữa mà lại nhầm thì tôi còn đi nhanh hơn đấy. " Tôi hạ thấp người
xuống, nhìn công tơ mét, đồng hồ đã chỉ chín mươi cây số một giờ. Cái tên A Thác này, sao lại chẳng có lý lẽ gì như thế. Nếu anh coi trọng tình bạn giữa chúng ta, thì phải gọi điện cho em, chứ không phải tự tiện quyết định thay em như thế. Nếu anh cho rằng em cũng coi trọng ký ức giữa chúng ta, thì đừng có mà đi nhanh thế, phải tin rằng em sẽ tới tìm anh chứ. Nếu A Thác là A Thác, thì phải hiểu tôi chứ. "Trương Chaien, cậu nói đúng, tôi muốn đi tìm Hồ Điệp Đao A Thác đấy, cậu sợ
không?" Tôi phóng vào đường Minh Hồ bên cạnh trường Sư phạm Tân Trúc,
tăng tốc lao về phía hồ Thanh Thảo. Nhưng Trương Chaien thực sự quá
nặng, ít nhất cũng hãm vận tốc lại hai mươi cây số một giờ. "Đúng là A Thác đó hả? Tôi thấy... tôi thấy hay là thôi đi. " Trương Chaien rất căng thẳng. Đường Minh Hồ về đêm tối tăm u ám, là nơi chốn ưa thích của những thanh niên đầy triển vọng thích đua xe và cả chém người. "Ừm, đúng như tôi nghĩ. Xuống xe. " Tôi phanh kít, dừng lại trước cửa một căn nhà lè tè, lũ chó sủa ầm ĩ. Một cô gái mập ú đứng trên lan can tầng hai, hút thuốc. "A Châu! A Châu!" Tôi hét lên với cô gái mập kia. Cô béo trông thấy tôi, lại khóc rống lên một chập rất thê lương. "A Thác đã đến đây chưa?" Tôi lớn tiếng hỏi, mấy con chó bổ vào hàng rào, vừa sủa vừa cắn. "Oa... Đến rồi!" A Châu khóc rống như thể lên cơn điên. "Lâu chưa? Đi đâu rồi. " Tôi vội hỏi. A Châu nói nửa tiếng trước A Thác đến chào tạm biệt, còn anh đi đâu thì cô cũng không biết. "Trương Chaien, cậu không thấy thiếu nữ thuần khiết kia đang cần cậu sao? Cậu
làm kẻ khốn nạn lâu rồi, thỉnh thoảng cũng nên làm người tốt cho cân
bằng một chút đi. Còn nữa, cậu không muốn gặp phải A Thác đúng không?" Tôi ngoảnh đầu lại, bảo Trương Chaien xuống xe. Trương Chaien gật mạnh đầu lập tức xuống xe, tay vẫn cầm lon bia. "Tôi có danh thiếp của cậu rồi! Ngày mai sẽ trả xe cho cậu! Nhất định!" Tôi quay đầu lao xuống núi, thời gian càng lúc càng gấp rút. Bớt được cục nợ một trăm cân kia, con SB rốt cuộc cũng giống như một con sói hoang, chứ không còn là con lợn ngốc nữa. Vận tốc, một trăm cây số một giờ. Thời gian, tám giờ bốn mươi phút. Nhịp tim, không thể đo được.