Cà Phê Đợi Một Người

Quyển 1 - Chương 51: Chương 11.5

07-09-2024


Trước Sau

Mấy ngày sau, phòng ký túc tắt đèn, Bách Giai không ngủ được, len lén bò lên giường tôi.
"Muốn dọa chết người ta hả?" Tôi vội co chân lại, cảm giác đang ngủ bị người khác tóm lấy chân từ bên dưới thực sự rất kinh khủng.
"Hình như tớ không ngủ được, muốn lên nằm với cậu.
" Bách Giai cười cười.
"Phì, nếu không ngủ được, tớ có thể ôm cậu, kể chuyện cho cậu nghe.
" Niệm Thành uể oải trở mình, nhìn chúng tôi với ánh mắt ám muội.
"Bớt hoa lá cành đi! Niệm Thành, tớ sẽ mách bạn gái cậu!" Tôi và Bách Giai cùng lúc vừa cười vừa mắng.
Niệm Thành hừ một tiếng, ngoan ngoãn ngủ tiếp.
"Sau khi Tư Đình về nghỉ hè, trong phòng bớt đi rất nhiều tiếng động", Bách Giai nói, nghịch ngợm con hươu cao cổ cạnh gối tôi.
"Ừm, đặc biệt là giọng nói oang oang của cậu ấy.
" Tôi cười cười.
"Mấy hôm nữa, A Thác đi núi Thành Công huấn luyện tân binh, tớ cũng sẽ về Đài Bắc.
Có một công việc phụ đạo tại nhà (2) trong mùa hè này.
" (2) Đây là hình thức giáo dục hình thành do xu thế gia đình có cả bố lẫn mẹ đều đi làm ngày càng phổ biến trong xã hội, tương tự như gia sư, nhưng trách nhiệm của người dạy bao gồm cả chăm sóc, dạy các kỹ năng mềm trong cuộc sống, chứ không chỉ có phụ đạo kiến thức, đối tượng chủ yếu là các em nhỏ học cấp một.
"A Thác có phải là không về nữa đâu.
" Tôi nói.
"Tớ biết rồi, ai thèm nói mấy chuyện này với cậu chứ!" Bách Giai thúc tôi một cú.
"Cứ nghĩ đến cảnh anh ấy ngô ngô ngọng ngọng đứng trên thảo nguyên châu Phi, cầm giáo cùng thổ dân đi săn bắn là lại thấy tức cười! Nhất định anh ấy sẽ trở thành bạn thân với rất nhiều thổ dân quái dị cho xem! Hì hì!" Càng nghĩ tôi càng thấy buồn cười.
"Ừm, nhất định là thế".
Bách Giai cũng cười cười.
"Nếu giữa đường anh ấy gặp phải sư tử, biết đâu lại gặp được ông bố vợ đến giải vây.
Tôi càng nói càng hưng phấn.
"Ừm, có thể lắm.
" Bách Giai gật đầu.
"Cũng không chừng A Thác vừa khéo gặp phải chiến tranh giữa các bộ lạc, sau đó tình cờ cứu được con gái tù trưởng, kế đó tù trưởng hết sức cảm kích, bèn gả con gái cho anh ấy, A Thác liền biến thành chàng rể châu Phi rồi.
" Chắc hẳn tôi cười trông rất ngốc.
"Tư Huỳnh, cậu đúng là càng nói càng xa rồi đấy.
" Bách Giai thở dài.
Tôi chăm chú nhìn Bách Giai hàng lông mày của cậu ấy khẽ nhíu lại.
"Tớ thật rất ngưỡng mộ cậu.
" Trán Bách Giai chạm vào chóp mũi tôi.
"Mặc dù A Thác sẽ rời khỏi Đài Loan, nhưng...
" Tôi còn chưa nói hết lời, Bách Giai đã lắc đầu.
"Ý tớ là, tớ rất ngưỡng mộ cậu, lúc nào cậu cũng có thể nói về A Thác bằng giọng điệu vui vẻ như vậy.
" Bách Giai nhắm mắt lại, ngón tay chạm vào miệng tôi, không để tôi nói tiếp.
Tôi nhìn cậu ấy, khóe miệng Bách Giai nở một nụ cười.
"Mỗi lần thấy A Thác trong tiểu thuyết của cậu, anh ấy đều sống động như thế, còn trong ký ức của tớ, lại chỉ có mỗi bức tranh ghép mãi không bao giờ hoàn thành kia, cùng với con Cà Rốt nằm ngủ trong lòng.
Có điều, tớ hạnh phúc lắm, ánh đèn màu vàng đậm trong căn phòng ấy là màu sắc tớ thích nhất, vẻ mặt anh ấy nghiêm túc hỏi tớ "Miếng ghép này để ở đây liệu có khiên cưỡng quá không" là ký ức tớ khó quên nhất, khi anh ấy lái xe đèo tớ về, bao giờ cũng chú ý đến tớ, mỗi lần đều cởi bớt một cái áo.
Anh ấy bảo người ngốc sẽ không bị cảm, anh ấy bảo cánh tay cầm pháo thăng thiên đừng có run, phải chĩa lên theo góc bốn mươi lăm độ thì mới bắn vừa cao vừa xa, anh ấy bảo niệm lực của loài người rất mạnh...
" Bách Giai vẫn nhắm mắt, càng nói càng nhỏ dần.
Cậu ấy cười rất hạnh phúc, như thể đã ngủ say vậy.
Tôi khẽ ôm lấy Bách Giai, giúp cậu ấy đắp cái chăn mùa hè.
Tôi biết cậu ấy đang mơ một giấc mơ đẹp, một giấc mơ đẹp mà sau khi tỉnh lại, vẫn sẽ tiếp tục mơ.
"Nhớ chào A Thác trong giấc mơ của cậu hộ tớ nhé, tiện thể nhắc anh ấy gửi một tấm ảnh cầm giáo dài về nữa.
" Tôi cũng nhắm mắt, nói khe khẽ.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!