Cảm nhận được sự dị thường, Phan Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm Giang Khương, muốn xác nhận chuyện gì xảy ra. Nhìn lần đầu tiên, thật ra cũng không phát hiện có điều gì bất thường. Nhưng cẩn thận nhìn một hồi, rốt cuộc mới phát giác được dị trạng của Giang Khương. Đang định đến gần Giang Khương, lại bị Trương Ngọc Phượng kéo lại, thấp giọng nói: - Đừng lại gần. - Anh ấy bị gì vậy? Bị Trương Ngọc Phượng kéo lại, Phan Hiểu Hiểu khẩn trương hỏi. Ánh mắt Trương Ngọc Phượng trở nên ngưng trọng nhìn Giang Khương, sau đó lắc đầu nói: - Cậu ấy dường như đang ở trong trạng thái rất kỳ lạ, tốt nhất là không nên quấy nhiễu cậu ấy. - Vậy anh ấy sẽ không có việc gì chứ? Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Trương Ngọc Phượng, Phan Hiểu Hiểu nhịn không được hỏi. - Không sao đâu, cậu ấy sẽ không có việc gì đâu. Trương Ngọc Phượng cũng không biết trả lời như thế nào, chỉ nhìn mấy sợi tóc trên trán Giang Khương không ngừng rung rung, còn có làn khói bay lơ lửng xung quanh hắn, ánh mắt hiện lên sự cổ quái. Lúc này Giang Khương tất nhiên là không cách nào phát giác được sự dị thường của hắn. Hình xăm trên cánh tay trái của hắn đang điên cuồng lóe lên. Nhịp tim của Giang Khương cũng đập liên hồi. Thình thịch thình thịch. Nhịp tim đập nhanh hơn so với người bình thường rất nhiều, dường như là 300 lần/phút. Nói cách khác, cứ mỗi giây nhịp tim của Giang Khương đập năm lần. Theo y học bình thường, nhịp tim của Giang Khương đã vượt quá tần suất “thất chiến”. Nếu xuất hiện trạng thái này, đại diện cho tim của người đó đang ở trong tình huống nguy hiểm. Chỉ cần một đến hai phút, tim của người đó sẽ ngừng đập. Thậm chí còn có thể xuất hiện tình trạng vỡ tim, dẫn đến tử vong. Nhưng Giang Khương vẫn duy trì tình huống này hơn hai phút. Theo nhịp tim, Ngũ Cầm Vận Khí Pháp trong cơ thể của hắn cũng dùng tốc độ tương đương vận chuyển trong hai mạch Nhâm Đốc. Kết quả, năng lượng chung quanh bị năng lượng trong cơ thể Giang Khương ảnh hưởng, điên cuồng vọt đến xung quanh hắn, thậm chí tạo thành trạng thái thủy triều. Khí tức năng lượng như suối chảy, di chuyển xung quanh Giang Khương, thậm chí dra trải giường cũng nhẹ nhàng lay động. Một ý niệm vẫn chớp động trong đầu Giang Khương. - Tiểu Bảo, ba nhất định phải cứu con. - Tiểu Bảo, hãy chờ ba. Ý niệm liên tục gieo rắc trong đầu, hình xăm trên vai trái Giang Khương càng lóe lên nhiều hơn. Tóc, quần áo, thậm chí là dra giường cũng điên cuồng lay động. - Cái này... Phan Hiểu Hiểu mở to mắt nhìn cảnh tượng phá vỡ mọi quan niệm của cô, hồi lâu vẫn không nói nên lời. Trương Ngọc Phượng và Viên Dũng bên cạnh ý thức được chuyện gì đã xảy ra với Giang Khương. Ánh mắt vừa kinh ngạc lại vừa khẩn trương. Bọn họ chưa từng nhìn thấy trạng thái này, mà chỉ đọc qua một số tư liệu, hoặc trong lúc các cao thủ ngoại viện chỉ điểm bọn họ tu luyện đã nhắc qua mà thôi. Thậm chí gần đây, bọn họ cũng có nghe nói có người đã tiến vào trạng thái này, và người đó chính là Giang Khương. Nghe nói trong đại hội khai niên của Thiên Y Viện, y sĩ Giang Khương đã thuận lợi tấn cấp y sĩ tam phẩm với lứa tuổi trước nay chưa từng có. Sau đó nhờ một vật trong viện trợ giúp, cơ duyên xảo hợp mà tiến vào trạng thái này. Khi đó, Trương Ngọc Phượng và Viên Dũng đang ở Bắc Kinh, chỉ có Lâm Ngọc Tường là trở về tham gia đại hội. Sau khi Lâm Ngọc Tường trở về có thuật lại chuyện này, nhưng cũng không rõ chi tiết cụ thể ra sao. Nhưng bây giờ, Trương Ngọc Phượng và Viên Dũng tận mắt nhìn thấy nó xuất hiện. Mặc dù bọn họ không dám khẳng định, nhưng những gì xuất hiện trên người và chung quanh Giang Khương, đều hoàn toàn phù hợp với những gì đã được ghi chép. Vì thế mới khiến cho bọn họ lo lắng. Đối với người tu luyện mà nói, đạt đến trạng thái này cực kỳ khó. Chỉ có một số cao thủ Thiên giai, ngẫu nhiên mới có thể tiến vào trạng thái đó, còn lại thì không thể. Hơn nữa, cho dù là cao thủ Thiên giai, khi tiến vào trạng thái này cũng phải là cơ duyên xảo hợp mới được. Loại trạng thái này đối với người tu luyện mà nói, tốc độ của nó có thể viễn siêu hơn tốc độ tu luyện bình thường mười lần. Hơn nữa, trong loại trạng thái này, cảnh giới của một người cũng được dễ dàng kéo lên. Rất nhiều cao thủ tu luyện nhiều năm, sau khi ngẫu nhiên tiến vào, đột phá được chướng ngại, con đường tu luyện về sau chẳng khác nào đất bằng. Nhưng cũng có người không được may mắn, khi ở trong trạng thái hiếm có này thì không khống chế được, bị tẩu hỏa nhập ma, biến thành phế nhân, thậm chí là người điên. Cho nên, Trương Ngọc Phượng và Viên Dũng đều khẩn trương. Một khi tiến nhập trạng thái, trong lòng phải bình tĩnh mới được. Nhưng với tâm trạng của Giang Khương bây giờ, đừng nói là bình tĩnh, chỉ cần hắn không khẩn trương lo âu quá độ đã là may mắn lắm rồi. Nếu Giang Khương không cẩn thận, sẽ thất bại trong gang tấc, thậm chí là tẩu hỏa nhập ma. Trương Ngọc Phượng nhẹ nhàng kéo Phan Hiểu Hiểu lui về sau hai bước. Sau khi xác nhận không có quấy nhiễu Giang Khương, mới thấp giọng nói với Phan Hiểu Hiểu: - Ngàn vạn lần đừng lên tiếng. Bây giờ Giang Khương đang ở trong thời khắc mấu chốt, tuyệt đối không được kinh động cậu ấy, rõ chưa? Trong lòng Phan Hiểu Hiểu tràn đầy kinh nghi. Sau khi nghe Trương Ngọc Phượng cảnh cáo, tất nhiên là ôm miệng, liên tục gật đầu không dám nói. Nhìn vẻ mặt khẩn trương của Phan Hiểu Hiểu, gương mặt trắng bệch, Trương Ngọc Phượng không đành lòng, nói: - Không cần ôm chặt miệng như vậy đâu. Chỉ cần không quấy nhiễu Giang Khương, hẳn sẽ không xảy ra vấn đề. - Ưm, ưm. Nghe Trương Ngọc Phượng giải thích, ánh mắt vốn đang lo lắng của Phan Hiểu Hiểu trong nháy mắt bình tĩnh hơn không ít. Thấy Phan Hiểu Hiểu đã trấn định, lúc này Trương Ngọc Phượng mới quay sang nhìn Viên Dũng, ho nhẹ cảnh cáo, khiến cho Viên Dũng bừng tỉnh, vội vàng quay sang Trương Ngọc Phượng gật đầu một cái, tỏ vẻ đã hiểu. Thấy Viên Dũng đã hiểu, lúc này Trương Ngọc Phượng mới kéo Phan Hiểu Hiểu ngồi vào chỗ của mình, tránh gây ra tiếng động quá lớn ảnh hưởng đến Giang Khương. Lúc này Viên Dũng cũng vội vàng ngồi xuống sau bàn làm việc, rút dây điện thoại, tránh có người gọi đến quấy nhiễu Giang Khương. Nhìn động tác của Viên Dũng, Trương Ngọc Phượng gật đầu tán thưởng, sau đó cẩn thận quan sát tình huống của Giang Khương, không khỏi cảm thấy lo lắng. Nếu Giang Khương xảy ra vấn đề, bọn họ không còn cách nào là báo cáo lại với La thủ tịch và các lãnh đạo trong nội viện. Mặc dù không liên quan đến họ, nhưng dù sao bọn họ cũng ở đây. Giang Khương đột nhiên tiến nhập vào trạng thái này, sau đó xảy ra vấn đề, là thành viên được cao tầng nội viện coi trọng, bọn họ tất nhiên cũng sẽ chịu trách nhiệm. Hơn nữa, nếu Giang Khương thật sự xảy ra vấn đề, không cần nội viện nghi ngờ, một ngôi sao khó xuất hiện của Thiên Y Viện nửa đường chết non cũng sẽ khiến cho bọn họ cực kỳ nuối tiếc. Nhưng Giang Khương cũng không có gì là không ổn. Hơn nữa, nguồn năng lượng tập trung xung quanh cũng càng lúc càng lớn, ảnh hưởng đến không gian xung quanh giường. Tấm dra giường phát ra tiếng bạch bạch càng lúc càng lớn. Sắc mặt Trương Ngọc Phượng và Viên Dũng có chút trắng bệch. Trong tư liệu ghi lại trạng thái đó cũng không kinh khủng như thế này. Lúc này, trong phòng thí nghiệm bên cạnh, Lâm Ngọc Tường nghi ngờ nhìn xung quanh, sau đó đem tầm mắt hướng về phòng cách ly, sắc mặt biến đổi, vọt vào phòng khử trùng. Đường y sư đang tiến hành chỉ đạo những y sĩ phân tích dịch bệnh cũng kinh nghi ngẩng đầu nhìn về phía phòng cách ly, thoáng cảm nhận một chút, sắc mặt liền biến đổi: - Chuyện gì xảy ra vậy? Dứt lời, liền dặn dò mấy y sĩ vài câu, sau đó vọt ra ngoài, nhanh chóng chạy qua hành lang khử trùng, chạy về phía tòa nhà. Vừa đi vừa cảm nhận luồng năng lượng càng lúc càng khổng lồ, sắc mặt càng ngưng trọng hơn. Trên lầu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có nguồn năng lượng khổng lồ ba động như thế?