Rắc rắc, Lâm Kiêu bị Trần Mục chém chết, mánh khóe bảo mệnh trên người hắn ta chỉ có thể cứu hắn ta một lần. Trong nháy mắt Ngô Khôn đã chạy đi rất xa, Trần Mục theo sát phía sau, Thanh Vân kiếm phá không bay xa, trong khoảnh khắc đâm trúng Ngô Không, trên người hắn ta vọt ra bình chướng kim sắc, ầm ầm! Thanh Vân kiếm bị chấn khai! Ngay sau đó Trần Mục ném Xích Long Thần Mâu ra, hỏa quang vạch phá bầu trời, bình chướng kim sắc bị phá nát hoàn toàn, nhưng trên người Ngô Khôn vọt ra kim quang, Xích Long Thần Mâu bị chấn khai. Quanh thân Ngô Khôn có phù văn bay lên, không gian bị biến dạng, Mộ Hồng Liên cau mày, kinh hô nói: “Không tốt, là truyền tống phù. ” Mộ Hồng Liên không muốn Ngô Khôn sống sót rời khỏi, nàng ta không muốn gây rắc rối cho Xích Thành Động Thiên. Ngô Khôn đỏ mắt, giận dữ nói: “Đợi ta quay về Thái Thượng Tiên Cung, chắc chắn sẽ... ” Hắn ta vẫn còn chưa nói xong. Trần Mục đã xông đến gần, hắn trực tiếp vung quyền đánh về phía Ngô Khôn, nắm đấm kim sắc, lôi đình lóe sáng, trong nháy mắt rơi xuống, không gian bị biến dạng. Bùm! Thân thể của Ngô Khôn bị đánh bay. Truyền tống phù đã thôi động, biến mất mang theo một phần xác và y bào nhuốm máu rách nát. Vẻ mặt Mộ Hồng Liên chấn kinh, sức lực của Trần Mục vượt xa so với tưởng tượng của nàng ta, Đại Kiếm Tiên cũng giống như gà đất chó sành, chỉ sợ thượng phẩm Kiếm Quân cũng không phải là đối thủ của hắn. Động tĩnh bên này rất lớn, nhưng xung quanh cũng không có tu tiên giả dám đến gần, Trần Mục và Mộ Hồng Liên nhanh chóng dọn dẹp chiến trường, sau đó cách xa Tinh Vẫn cấm địa. Bên ngoài Thái Thượng Tiên Cung. Mảnh vụn bạch bào nhuốm máu bay xuống. Tiểu bối trong Tiên Cung đều bị dọa không nhẹ. Lão giả râu tóc bạc trắng lao đến bên ngoài Tiên Cung, ông ta tức giận trợn tròn mắt, phẫn nộ nói: “Đồ nhi của ta! Lão phu tuyệt đối sẽ không để cho ngươi chết thảm oan uổng!” Tống Quy Trần nắm chặt nắm đấm, tiểu bối xung quanh đều phát run lẩy bẩy, có bà lão vội đi ra, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Tống huynh, đừng xúc động, ở Vũ Châu ai dám động đến thiên kiêu của Thái Thượng Tiên Cung chúng ta, rất có thể là Ma Đồng! Chuyện này chúng ta phải thông báo cho đại trưởng lão trước!” Nghe vậy, Tống Quy Trần trở nên bình tĩnh, nghe nói hung thủ có thể là Ma Đồng, ông ta lập tức thông báo cho đại trưởng lão của Thái Thượng Tiên Cung, các tiểu bối xung quanh cũng bị dọa không nhẹ. “Không có mệnh lệnh của ta, đệ tử của Thái Thượng Tiên Cung không được rời khỏi tông môn nửa bước!” Bà lão ra lệnh, đám tiểu bối lập tức gật đầu. Trần Mục lo lắng sẽ chọc phải rắc rối, hắn và Mộ Hồng Liên đã cách xa Tinh Vẫn cấm địa, bọn họ đến trung bộ của Vũ Châu, ẩn nấp sâu trong núi lớn để tránh tiếng gió. Chuyến đi đến Tĩnh Vẫn cấm địa lần này, Trần Mục thu hoạch được rất nhiều tạo hóa, hắn vốn tưởng rằng Đại Kiếm Tiên ở Tiên giới rất mạnh, vốn còn muốn luyện tập với bọn họ, không ngờ bọn họ lại yếu như vậy. Trần Mục ngồi xếp bằng trong rừng cây, hắn lấy Hỗn Độn nguyên thạch ra để cảm ngộ sức mạnh Hỗn Độn, Mộ Hồng Liên ở gần đó làm hộ pháp cho hắn, bây giờ nàng ta lo lắng chuyện bị bại lộ, lửa giận của Thái Thượng Tiên Cung Xích Thành Động Thiên không thể gánh nổi. Hỗn Độn nguyên thạch rất đặc biệt, lúc thì rất nhẹ, lúc lại rất nặng, chất lượng cũng thay đổi tùy lúc. Trần Mục cảm ứng nội bộ của Hỗn Độn nguyên thạch, bên trong có không gian mênh mông bát ngát, không gian còn lớn hơn so với Tu Di Giới Chỉ, quy tắc bên trong cũng đang biến hóa, các loại quy tắc từ không đến có, sau đó lại biến mất. Quy tắc xuất hiện trong hư không, sau đó biến mất trong hư không, Trần Mục giác ngộ bản chất của Hỗn Độn, tương sinh và không tương sinh, sức mạnh Hỗn Độn có thể biến mọi vật chất thành hư vô, cũng có thể biến hư vô trở thành mọi vật chất. Hỗn Độn nguyên thạch vừa nãy còn là bảy màu lộng lẫy, bây giờ lại tràn ngập sương xám, Trần Mục cảm giác được bên trong sương xám ẩn chứa sức mạnh Hỗn Độn, hắn thử thôn phệ sương xám. Sương xám tan vào huyết nhục, sức mạnh Hỗn Độn tràn vào khiến một phần huyết nhục đột biến, huyết dịch vốn màu kim sắc đột nhiên biến đen, năng lượng sinh mệnh bên trong nhanh chóng trôi đi. Trần Mục che ngực, hắn chỉ hít vào một sợi sương xám nhục thân đã xuất hiện thương tổn rất nặng, Mộ Hồng Liên cũng phát giác được sự khác thường của hắn, nàng ta lẩm bẩm trong lòng: “Chẳng lẽ lúc chiến đấu vừa nãy đã bị thương?” Mộ Hồng Liên cảm thấy Trần Mục đột nhiên trở nên mạnh hơn nhiều như thế, có thể là sử dụng bí pháp, bây giờ phải chịu phản phệ: “Chủ thượng, ngài không sao chứ?” “Không sao. ” Vẻ mặt Trần Mục bình tĩnh. Máu đen rất nhanh đã biến thành màu đỏ, sau đó khôi phục sắc vàng, thậm chí năng lượng trong cơ thể càng mạnh hơn trước, rất nhanh phần huyết dịch kia lại bị khô kiệt năng lượng. Trần Mục cảm nhận được sự cường đại của sức mạnh Hỗn Độn, nếu như có thể ổn định sức mạnh Hỗn Độn thì độ gia tăng rất khủng bố, hơn nữa còn có thể ảnh hưởng đến quy tắc xung quanh. Trong Hỗn Độn Kiếm Vực có thể áp chế các quy tắc khác, nhưng phạm vi có hạn, hơn nữa cực kỳ tiêu hao năng lượng, số lần Trần Mục sử dụng không nhiều, nếu như có thể nắm giữ sức mạnh Hỗn Độn thì hắn có thể tùy ý sử dụng trong lúc chiến đấu, đến lúc đó muốn áp chế đối thủ sẽ vô cùng thuận tiện. Nửa tháng sau, Trần Mục hấp thụ toàn bộ sương xám Hỗn Độn, cảnh giới của hắn lúc cao lúc thấp, lúc xuống thấp thậm chí còn không khác gì với người phàm, lúc lên cao Mộ Hồng Liên cũng cảm thấy khó khăn dù là hô hấp. Trần Mục hấp thụ lượng sương xám Hỗn Độn do Hỗn Độn nguyên thạch tỏa ra, trong cơ thể hắn xuất hiện sức mạnh Hỗn Độn, cỗ lực lượng này rất khó kiểm soát, nếu như không thể nắm giữ hoàn hảo thì không những không thể tăng cường chiến lực mà còn ảnh hưởng đến tu vi. Lại trải qua thêm nửa tháng điều chỉnh. Trần Mục cuối cùng cũng xem như ổn định được sức mạnh Hỗn Độn, hắn có thể thông qua sức mạnh Hỗn Độn để hình thành quy tắc áp chế ở xung quanh, cái này khác với kiếm vực, không cần phải tiêu hao lực lượng của bản thân, đây là lĩnh vực do tự nhiên tạo thành.