Hắn cách xa đồng bằng huyết sắc, nhìn sương đen quỷ dị xuất hiện, may mà sương đen không ra khỏi đồng bằng huyết sắc. Trần Mục cảm thấy nơi này có chút kỳ lạ, hắn không nán lại mà quay thẳng về đường cũ. Tinh Vẫn cấm địa lại xuất hiện dị tượng lần nữa, tu tiên giả gần đó đều bị chấn kinh, Mộ Hồng Liên nhìn về chỗ sâu trong cấm chế, nàng ta suy đoán những thứ này có liên quan đến Trần Mục. “Trước kia Tinh Vẫn cấm địa chưa từng xuất hiện tình huống như vậy, nơi này e là có biến cố!” Gần đó có tu tiên giả ngưng trọng sắc mặt. Thiên kiêu của Thái Thượng Tiên Cung cau mày lại: “Tên kia ngã xuống ở chỗ sâu trong cấm chế thì thật đáng tiếc!” Đại Kiếm Tiên cầm đầu nhìn thấy Trần Mục, khóe miệng giễu cợt nói: “Có điều tên đó vẫn còn sống. ” Trần Mục trở lại bên cạnh Mộ Hồng Liên, Mộ Hồng Liên tò mò nói: “Chủ thượng, bên trong có gì thế. ” “Đồng bằng huyết sắc quỷ dị. ” Trần Mục cảm thấy cấm chế ở nơi đó rất đặc thù, dưới đất có thể có thứ không sạch sẽ, bởi vì quỷ dị nên hắn không quan sát kĩ càng. “Chúng ta rời khỏi nơi này trước rồi nói. ” Trần Mục và Mộ Hồng Liên rời khỏi Tinh Vẫn cấm địa. Bọn họ vừa xuyên qua xương xám đi đến bên ngoài hoang nguyên thì gặp phải thiên kiêu của Thái Thượng Tiên Cung, bọn họ chặn đường đi của Trần Mục và Mộ Hồng Liên. Đại Kiếm Tiên cầm đầu híp mắt nói: “Ta tên Lâm Kiêu, đến từ Thái Thượng Tiên Cung. ” Lâm Kiêu giới thiệu: “Đây là sư huynh của ta, Ngô Khôn, chúng ta muốn làm giao dịch với hai vị. ” Mộ Hồng Liên không nói gì, Trần Mục cười nhẹ nói: “Giao dịch gì? Nói thử nghe xem. ” Lâm Kiêu đầy vẻ nhiệt tình nói: “Đạo hữu, chúng ta muốn dùng tiên thạch cao phẩm giai đổi lấy thiên thạch trong tay ngươi, giá cả dễ thương lượng, tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu thiệt. ” Mặt Trần Mục mang theo nụ cười, nhẹ giọng nói: “Thứ lỗi, thiên thạch hữu dụng với ta, không đổi. ” Ngô Khôn đột nhiên bước lên phía trước, hắn giải phóng áp bách cường ngạnh, nhàn nhạt nói: “Ở đây ta còn mấy viên tiên đan, nếu như đạo hữu đổi thì tuyệt đối không lỗ. ” Đôi mắt đẹp của Mộ Hồng Liên khẽ tụ lại, quanh thân nàng ta giải phóng hỏa quang, thái độ cường thế nói: “Các ngươi muốn uy hiếp chúng ta? Có biết lão nương là ai không?” Lâm Kiêu chế giễu nói: “Mộ tiên tử, chỗ này là phạm vi thế lực của Thái Thượng Tiên Cung. ” Trần Mục không muốn dây dưa với bọn họ, Tinh Vẫn cấm địa nhiều lần xuất hiện dị tượng, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của thế lực ở phụ cận, rất có khả năng sẽ phái cường giả đến kiểm tra. “Được thôi, chỉ cần các ngươi có thể đánh thắng ta, bảo bối trên người ta các ngươi có thể lấy đi hết. ” Trần Mục khẽ mỉm cười, không muốn nói lời thừa thãi với bọn họ. Lâm Kiêu và Ngô Khôn nhìn nhau mỉm cười, bọn họ người nhiều thế đông, hai vị Đại Kiếm Tiên, ba vị Kiếm Tiên, thu thập Trần Mục và Mộ Hồng Liên chẳng phải là dễ như trở bàn tay? Mộ Hồng Liên rút Tiên Kiếm ra, Trần Mục đứng trước mặt nàng ta, nhàn nhạt nói: “Ngươi không cần ra tay. ” Lâm Kiêu và đám thiên kiêu của Thái Thượng Tiên Cung đều thi nhau rút kiếm ra, Tiên Kiếm mang theo hàn quang, Trần Mục cũng muốn mở mang kiến thức xem thực lực của thiên kiêu Tiên giới, hắn lấy Thanh Vân kiếm ra, nháy mắt đã biến mất không thấy, lúc xuất hiện lại có tiếng kêu rên vang lên! Trần Mục dịch chuyển ra sau lưng đám người, một vị Kiếm Tiên bị chặn ngang chém đứt, vết thương mang theo quy tắc khó có thể khép lại, máu không ngừng chảy ra, tiếng kêu rên vang tận mây xanh. “Làm càn!” Ngô Khôn tức giận, hắn ta giải phóng ra áp bách cường ngạnh muốn giam cầm Trần Mục, nhưng Trần Mục không hề để ý đến cấm chế của hắn ta, còn nhấc kiếm đấm về phái Kiếm Tiên bị thương. Răng rắc! Tiếng kêu rên im bặt dừng lại. Bốn vị thiên kiêu còn lại đều nổi trận lôi đình, duy chỉ có Mộ Hồng Liên là cảm thấy sau lưng phát lạnh, nàng ta hiểu rõ bốn bị thiên kiêu còn lại cũng rất khó rời khỏi đây. Lâm Kiêu và Ngô Khôn liên thủ xông về phía Trần Mục. Toàn thân Trần Mục có quang mang tử kim lượn quanh, hắn thôi động thần lực trong Thần Tộc Huyết Mạch và cả tiên lực của Hồng Mông Thụ ban cho, cộng thêm Bất Diệt Kinh, lực lượng của hắn tăng vọt, áp bách đáng sợ khiến Lâm Kiêu và Ngô Khôn đều sợ hãi. Xoạt! Trần Mục dịch chuyển đến gần hai bị Kiếm Tiên, hắn tấn công hai vị thiên kiêu yếu nhất trước, tay nâng lên kiếm rơi xuống, đầu của hai vị Tiên Kiếm lăn dưới đất, mắt bọn họ trợn tròn lên, không dám tin Trần Mục lại dám không chút kiêng nể hạ sát thủ. Lâm Kiêu và Ngô Khôn vồ hụt, bọn họ quay người nhìn thấy hai vị sư đệ bị chém rơi đầu, Trần Mục không hề nương tay, tiếp đó phá hủy nguyên thần của bọn họ, mạt sát hoàn toàn! Bọn họ lập tức hiểu được sự đáng sợ của Trần Mục, Ngô Khôn giận dữ hét lên: “Lá gan của Xích Thành Động Thiên to thật, các ngươi lại dám sát hại tu tiên giả của Thái Thượng Tiên Cung chúng ta. ” Mộ Hồng Liên đen mặt, Xích Thành Động Thiên không có lá gan này, nàng ta biết Trần Mục trông có vẻ vô hại, thế nhưng sau khi động sát tâm thì tuyệt đối sẽ không nương tay. Trần Mục không nói lời thừa thãi, hắn tiến đến trước mặt Lâm Kiêu trong nháy mắt, Thanh Vân Kiếm mang theo lôi đình kiếm quang, một kiếm kia nhanh như tia chớp, ngay cả không gian cũng bị biến dạng. Mộ Hồng Liên có thể cảm nhận được Trần Mục còn mạnh hơn rất nhiều rất nhiều so với năm đó, hơn nữa còn chưa độ kiếp, sau khi độ kiếp thì khó mà tưởng tượng được hắn mạnh bao nhiêu! Trần Mục không hề kinh ngạc, loại thiên kiêu giống như thế này, trong cơ thể có thủ đoạn bảo mệnh cũng rất bình thường. Lâm Kiêu bị dọa đến mức mồ hôi đầy đầu, kinh hãi nói: “Chẳng lẽ ngươi không sợ Thái Thượng Tiên Cung đến tìm ngươi tính sổ?” Ngô Khôn uy hiếp nói: “Sư tôn của ta là cường giả Kiếm Tôn, nếu như ngươi dám giết ta thì khó tránh khỏi cái chết. ” Trần Mục lại xông đến lần nữa, tiếng nổ vang lên, Lâm Kiêu và Ngô Khôn lựa chọn chia nhau chạy trốn.