Trần Dao có linh lực vô cùng mạnh mẽ, kiếm kỹ của nàng ta cũng rất mạnh, trước mặt Trần Mục thì lộ rõ non nớt, không ngừng bị Trần Mục phá chiêu áp chế. Kiếm quang kim sắc do Yên Lam phóng ra không ngừng bị chôn vùi, hoàn toàn không mảy may chạm tới Trần Mục. Trần Mục không hề nhường, hắn ra chiêu sắc bén, tốc độ rất nhanh giống như hình với bóng, mặc dù không sử dụng lực lượng bá đạo nhất nhưng Trần Dao cũng chỉ có thể bị động phòng thủ, không có chút phần thắng nào. Trần dao có thiên phú dị bẩm rất lợi hại, Trần Mục không muốn nàng ta kiêu ngạo cho nên ra tay khá nặng, muốn nàng ta gặt hái được trong chiến đấu. Keng! Kiếm của Trần Dao tuột tay rơi xuống. Trần Mục nghiêm túc nói: “Dao Dao, linh lực của muội rất hùng hậu, nhưng lúc bị cường giả tiếp cận thì không thể giải phóng kiếm kỹ, lúc đó chỉ có thể dựa vào kỹ năng cơ bản. ” “Tiếp tục!” Trần dao nhanh chóng cầm lại Yên Lam. Trần Mục cùng tiểu muội luận bàn đến đêm khuya. Trần Dao mệt đến sức cùng lực kiệt, khí tức của Trần Mục vẫn không thay đổi gì, cảnh giới của bọn họ càng ngày càng gần, nhưng chênh lệch lại càng lúc càng xa. “Dao Dao, sau này muội có thể luyện kiếm nhiều hơn, học tập nhị ca nhiều hơn. ” Trần Mục đưa ra lời khuyên, Trần Hạo tu luyện không có thiên phú gì, hắn ta dành phần lớn thời gian cho việc luyện kiếm, nền tảng cực kỳ vững chắc. Trần Dao khẽ gật đầu, nói: “ Ca, ngày mai huynh luận bàn với muội tiếp được không?” “Đương nhiên là được. ” Trần Mục vốn muốn xoa đầu nàng ta, nhưng nghĩ đến tiểu muội cũng đã lớn nên không đưa tay nữa. Nửa tháng tiếp theo, Trần Mục đều luận bàn với Trần Dao, mỗi ngày hắn đều chỉ ra vấn đề của Trần Dao, dạy nàng ta kiếm chiêu mạnh hơn. Sau nửa tháng, Trần Dao xuất kiếm đã trở nên hung hãn cường thế, rõ ràng là đặc điểm của Trần Mục, nàng ta tiếng bộ thấy rõ, đây là ưu thế của thiên phú. Sáng sớm, trong đình viện. “Thiếu gia. ” Yến Lang Nguyệt khom người hành lễ, bây giờ nàng ta giúp Trần Hi quản lý sản nghiệp của Trần gia. Trần Mục đưa tay ra hiệu cho nàng ta ngồi xuống rồi nói: “Yến Lang Nguyệt, ta muốn xây dựng thần điện, trong thần điện thờ phụng Quang Minh Nữ Thần, đây là tiêu chuẩn của thần điện. ” “Không thành vấn đề. ” Yến Lang Nguyệt nhìn bản vẽ, sau đó hỏi tiếp: “Thiếu gia, thần điện muốn xây bao nhiêu cái?” Trần Mục trầm giọng nói: “Càng nhiều càng tốt, tốt nhất là mỗi một thành thị ở Hoang Châu đều phải có, nói với bách tính rằng Quang Minh Nữ Thần có thể mang đến hòa bình. ” “Ta hiểu rồi. ” Yến Lang Nguyên tiếp nhận nhiệm vụ. Bọn họ nói chi tiết về những chuyện liên quan đến xây dựng thần điện, nhưng sức ảnh hưởng của Thuận Phong tiêu cục có hạn, chỉ là xây thần điện ở Bắc Hoang thì khá tốt. Trần Mục quyết định đi đến Lăng Vân tông. Nam Hoang, Lăng Vân tông. Ngạo Kiếm phong. Giữa núi vẫn treo lồng đèn đỏ, trong động phủ vẫn bài trí tiệc mừng, Trần Mục dỡ bỏ đồ trang trí của hôn lễ, sau đó đi đến Lạc Hà phong. “Tần sư tỷ. ” Tần Nghê Thường nằm nghỉ ngơi trong rừng trúc, nàng ta mở mắt ra, nhìn thấy Trần Mục thì kinh ngạc nói: “Tiểu sư đệ, đệ có chuyện gì thế? Sư tỷ đâu?” Trần Mục tùy tiện ngồi xuống uống trà, mỉm cười trêu đùa nói: “Sư tỷ cần phải quay về quản lý Đông Thần quốc, bây giờ nàng ấy rất nhớ tỷ. ” “Xì!” Tần Nghê Thường không nhịn được trợn trắng mắt. Nghe thấy Khương Phục Tiên vẫn chưa về, Tần Nghê Thường lại nằm xuống lần nữa, nhàn nhã nhắm hai mắt lại: “Tiểu sư đệ, sao ngươi không ở lại Đông Thần quốc?” Trần Mục nghiêm túc nói: “Năng lượng thiên địa của Đông Thần quốc tuy rằng nồng đậm nhưng không thích hợp với đệ, ở nhân gian đệ có càng nhiều thời gian để lĩnh ngộ tu luyện. ” Tần Nghê Thường liếc nhìn Trần Mục qua khóe mắt: “Dáng vẻ này của đệ, sao lại bị thương thế này?” Trần Mục không giấu giếm nàng ta: “Đệ phát hiện có sự tồn tại còn kinh khủng hơn Ma Thần, may là tên đó bị phong ấn, nhưng phong ấn bị nới lỏng, đệ chỉ có thể tiêu hao sinh mệnh bản nguyên để gia cố phong ấn. ” Tần Nghê Thường đột nhiên mở mắt ra, vẻ mặt dần trở nên ngưng trọng, sự tồn tại còn kinh khủng hơn Ma Thần, nếu như hắn ta thoát ra thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi. “Ta vẫn còn chút thánh dược ở đây. ” “Sư tỷ, tỷ tự mình giữ lại tu luyện cho tốt, cả ngày cứ ngủ thì làm sao được. ” Tần Nghê Thường bĩu môi: “Cứ ngủ, không dễ gì Khương Phục Tiên rời khỏi, đệ còn muốn quản ta?” Trần Mục lắc đầu nhẹ thở dài: “Sư tỷ, trong tương lai không xa, máu và lửa có thể giáng xuống nhân gian, thời gian còn lại của chúng ta không nhiều nữa. Tần Nghê Thường lại ngồi dậy, khuôn mặt đẹp ngưng trọng nói: “Mang cho sư tỷ một chén trà. ” Trần Mục đưa trà cho Tần Nghê Thường, nàng ta hớp hai ngụm trà, làm dịu cổ họng: “Lúc trước sư tôn cũng đã từng nói, thịnh thế huy hoàng cuối cùng sẽ đến, trước bình minh sẽ có đêm đen dài đằng đẵng, cái giá của sự huy hoàng có thể là máu chảy thành sông. ” “Sư tôn nói rất có đạo lý. ” “Sư tỷ, đệ đi thăm sư tôn trước đã. ” “Ừm, đi đi, đi đi, đừng quay lại làm phiền giấc ngủ của ta. ” Tần Nghê Thường lại nằm xuống lần nữa. Trích Tinh phong. Tô Mân đang tưới hoa trong viện tử. Ông ta mặc bạch bào mộc mạc, tóc bạc trắng gương mặt hồng hào, nhìn giống như lão giả gầy yếu mong manh. “Sư tôn. ” Trần Mục có cảm giác kỳ diệu, vết cắt xé toạc trong cơ thể đang nhanh chóng lành lại. Vẻ mặt Trần Mục ngạc nhiên nói: “Sư tôn, thật lợi hại, vậy mà có thể loại bỏ thương tổn lớn!” Tô Mân quay về trước nhà trúc rồi ngồi xuống, nở nụ cười hiền hòa nói: “Thời gian có thể chữa lành mọi thứ, ngồi đi, con đến tìm vi sư chắc chắn còn có chuyện khác. ” Trần Mục ngồi bên cạnh Tô Mân: “Sư tôn, con muốn biết sau khi đi đến Tiên giới thì còn có khả năng quay về nhân gian không?”