Trần Mục và Khương Phục Tiên cùng lúc quay người lại, hai tay bọn họ đan vào nhau, sau đó đồng thời cúi người, cả hai đều cúi xuống rất thấp, lưng của hai người gần như bằng nhau. Khách mời xung quanh đều ha ha cười lớn. Bọn họ có thể nhìn ra hai người đều tôn trọng lẫn nhau. Trần Dĩnh mặt mày vui vẻ, thanh thúy nói: “Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng. ” Lúc nghe thấy Trần Dĩnh nói hôn lễ kết thúc, Trần Mục bế Khương Phục Tiên lên, nháy mắt đã biến mất không thấy đâu. “Hay lắm!” Trần Tô và Trần Đồng kích động nhảy cẫng lên. Khách mời xung quanh đều ha ha cười lớn, Tần Nghê Thường tự an ủi mình: “Ta vẫn còn trẻ, sau này chắc chắn sẽ có người tốt hơn. ” Trần Thiên Nam cười đứng dậy, đưa tay ra nói: “Tô trưởng lão, mời nhập tiệc. ” Tô Mân cảm khái nói: “Được rồi, lão phu đã rất nhiều năm không ăn yến tiệc, rất là hoài niệm. ” Các khách mời lần lượt ngồi vào chỗ, Trần Thiên Nam đích thân chiêu đãi Tô Mân, Trần Hi và đám Trần Dĩnh phụ trách chiêu đãi những khách quý như Triệu Phi Yến và Tần Nghê Thường, Tạ Nhã phụ trách chiêu đãi Bạch Thanh Hoan. Trần Nghiêm đang nâng chén rượu trò chuyện với Đường Chấn. Trần Dao cũng trò chuyện với đám tiểu bối của Đường gia. Trần Mục mang Khương Phục Tiên trở về phòng tân hôn: “Sư tỷ, ta đi kính rượu mấy người sư tôn trước, rất nhanh sẽ quay lại với tỷ. ” “Đêm còn dài, uống thêm vài ly với khách khứa trước đi. ” Trần Mục mỉm cười gật đầu. Trần Mục sẽ không tham rượu, hắn chỉ đi cho có lệ, lão bà là quan trọng nhất, bái thiên địa xong hắn cảm giác quan hệ với sư tỷ lại thăng hoa lần nữa. “Mau đi đi!” “Ừm. ” Trần Mục đến diễn võ trường. Hắn cầm lấy bầu rượu và cốc rượu kính trưởng bối trước, Trần Thiên Nam và Tô Mân cùng nhau nâng chén. Sau đó lại kính các vị khách bên cạnh. Lúc đến lượt Lộ trang chủ, Lộ Tiểu Tiểu ngại ngùng nói: “Trần Mục, ngươi còn nhớ ta không?” Trần Mục gật đầu: “Ngươi là Tiểu Tiểu. ” Lộ Tiểu Tiểu vui vẻ gật đầu, nàng ta cảm thấy có thể khiến Trần Mục nhớ được mình chính là vinh dự lớn nhất trong đời này. “Tần sư tỷ, đa tạ tỷ đã chiếu cố đệ lúc ở Lăng Vân tông, coi đệ như đệ đệ ruột, đệ kính tỷ một ly. ” “Ta tin ngươi cái quỷ ấy!” Tần Nghê Thường nâng ly rượu lên, ngược lại nàng ta cũng không tức giận, chỉ cảm thấy chính mình rất ngốc, bị bọn họ lừa gạt không nói, còn luôn bị nhét cẩu lương. Trần Mục kính rượu xong thì vội vàng rời đi, hắn quay lại phòng tân hôn, trong phòng ánh nến lung linh, bên trong rất ấm áp, còn có mùi hương thơm ngát xông vào mũi. Khương Phục Tiên ngồi ngay ngắn ở bên giường, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, váy cưới như lửa, đội thêm khăn trùm đầu vuông màu đỏ, Trần Mục nhìn đến xuất thần. “Còn ngây ra đó làm gì. ” Khương Phục Tiên cười hỏi, Trần Mục vội vàng tiến lại gần, hắn ngồi xuống bên giường rồi từ từ đưa tay ra nâng khăn trùm đầu lên. Trong phòng tân hôn vui mừng, nến đỏ chập chờn, lãng mạn ấm áp, Trần Mục từ từ nhấc khăn trùm đầu đỏ lên. Dưới ánh nến chiếu rọi, khuôn mặt xinh đẹp của Khương Phục Tiên vừa trắng lại hồng, đôi mắt như vì sao chợt nổi lên gợn sóng, giống như hải dương xanh thẳm trào lên bọt nước. Mặc dù Khương Phục Tiên kế thừa Quang Minh thần vị, sở hữu sức mạnh chí cao thần nhưng lúc này cũng không kìm nén được vui mừng trong lòng, giữa mi mắt đều tràn đầy ý cười. Khương Phục Tiên điểm nhẹ chút phấn, không yêu không mị, giống như Trích Tiên không dính hạt bụi, dung nhan tuyệt thế, mũi ngọc tinh xảo cao thẳng, môi đỏ như lửa, kiểu trang điểm diễm lệ khuynh thành như vậy là đặc biệt dành cho Trần Mục. “Phu quân!” Khương Phục Tiên nhẹ nháy mắt trái. Động tác dí dỏm của nàng ta cực kỳ đáng yêu. “Nương tử!” Trần Mục nhẹ giọng gọi, đôi mắt của hắn trong suốt thấy đáy, Khương Phục Tiên có thể nhìn thấy chính mình ở bên trong. Khương Phục Tiên nhắc nhở nói: “Phu quân, đừng quên chúng ta còn phải uống rượu giao bôi. ” Trần Mục hồi thần lại, bưng rượu đã chuẩn bị trước đến: “Sư tỷ, cầm lấy. ” Khương Phục Tiên và Trần Mục nâng ly rượu lên, cánh tay bọn họ vòng qua đối phương, từ từ tiến sát lại, chầm chậm uống hết rượu trong ly. Uống rượu giao bôi xong. Khương Phục Tiên ngồi trước bàn trang điểm, Trần Mục giúp nàng ta tháo trâm cài xuống, mái tóc bạc xõa ra như thác chảy: “Phu quân, chàng không muốn nhìn thêm vài lần sao?” Trần Mục dịu dàng nói: “Tất nhiên là muốn, nhưng ta càng muốn nương tử của ta được thoải mái. ” Khóe miệng Khương Phục Tiên cong lên. Gỡ hết trâm xuống xong, Trần Mục tiếp tục dùng khăn ướt sạch lau đi lớp trang điểm nhẹ trên mặt Khương Phục Tiên, sau đó còn xoa bóp vai cho nàng ta một hồi. Trong mắt Trần Mục, Khương Phục Tiên lúc không trang điểm càng xinh đẹp hơn, làn da trắng nõn nà, băng nhuận như ngọc. Khương Phục Tiên cởi váy cưới ra, mặc bạch y mỏng dính sát người, nàng ta nằm trên chiếc chăn bông màu đỏ mềm mại, thoải mái lăn lộn vài vòng rồi mới dừng lại. Trần Mục thổi tắt ngọn nến, trong phòng chỉ còn lại ánh trăng mờ ảo, hắn cời áo ngoài ra nằm vào trong chăn, cảm giác cực kỳ dễ chịu. Khương Phục Tiên chui vào trong ngực Trần Mục, nàng ta khẽ ậm ừ tỏ ý thoải mái hài lòng. Tay trái của Trần Mục vòng qua bờ vai thơm của Khương Phục Tiên. Tay phải ôm lấy vòng eo thon của nàng ta, ôm chặt nàng ta vào lòng, nhẹ nhàng gọi bên tai nàng ta: “Nương tử. ” Láng giềng sống ở Hắc Thạch thành cùng nhau rời đi, Trần Nghiêm giữ bọn họ ở lại Trần gia nghỉ ngơi nhưng mọi người đều lịch sự từ chối, dù sao thì khoảng cách cũng không quá xa. Mọi người trong Đường gia và các trưởng lão của Lăng Vân tông đều quyết định ở lại Trần gia nghỉ ngơi một đêm, bây giờ phòng của Trần gia có rất nhiều, không cần phải lo lắng bọn họ không có chỗ ở. Triệu Phi Yến cười duyên nói: “Tần sư thúc, người nói xem chúng ta có cần đi náo động phòng không?” Mặt Tần Nghê Thường đen lại, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Vô vị, ngươi cảm thấy sư tôn ngươi rất dịu dàng? Nếu như nàng ta tức giận thì đảm bảo có thể phế bỏ ngươi. ”