Trần Mục hiểu ý của Khương Phục Tiên, mỉm cười gật đầu, một là để giáo huấn bọn họ, hai là đoạt lấy tài nguyên, dám cấu kết với thế lực của Tiên giới làm việc xấu, loại thế lực này không cần thiết phải tồn tại. Ánh bạc thánh khiết và Hồng Mông Tử Khí nuôi dưỡng Trần Mục, nhục thân của hắn không ngừng trở nên mạnh hơn, không ngừng đột phá cực hạn của phàm cảnh. Cường độ nhục thân của Trần Mục sau khi sử dụng Bất Diệt Kinh vô hạn gần bằng Chân Tiên, độ qua thiên kiếp sẽ nhận được càng nhiều lợi ích, nhục thân sau khi hắn độ kiếp chắc chắn sẽ mạnh hơn Chân Tiên bình thường. Khương Phục Tiên sở hữu huyết mạch Thần tộc đặc biệt, nhưng nhục thân của nàng ta vẫn chưa được hoàn hảo, chỉ có trở về Khương gia mới có thể kế thừa Quang Minh Thân. Có Quang Minh Thân rồi nàng ta sẽ không sợ Ma Thần, nàng ta sẽ có được thần lực cường hãn của Thủy Tổ Thần. Thần hồn của Trần Mục hướng nội, Hồng Mông tiểu thụ tràn đầy sinh cơ, nó có tiên lực cường ngạnh, nhưng Trần Mục vẫn chưa có cách sử dụng nó hiệu quả. Hồng Mông Thạch Tháp không thả xuống vật chất Hồng Mông, nó nuôi dưỡng Hồng Mông tiểu thụ, không ngừng tôi luyện nhục thân của Trần Mục, thuộc về nghịch thiên chí bảo. Thần hồn của Trần Mục đột nhiên rung động. Hồng Mông Thạch Tháp cũng rung động theo, trải qua cảm ứng trong thời gian dài, Hồng Mông Thạch Tháp và hắn đã sinh qua liên hệ. Thần hồn của hắn đến bên trong Hồng Mông Thạch Tháp. Trong thạch tháp có không gian rộng lớn, bên trong chứa lượng lớn vật chất Hồng Mông. Vật chất Hồng Mông ở đây đủ cho Trần Mục tu luyện rất nhiều năm, tuy rằng Hồng Mông Thạch Tháp có vết nứt, nhưng lại kiên cố không thể phá, thậm chí còn có thể trấn áp cường giả. Trần Mục cảm thấy Hồng Mông Thạch Tháp có năng lực trấn áp Ma Thần, chỉ cần luyện hóa nắm giữ, sau này đối mặt với Ma Thần cũng có thể có đủ sức mạnh. Sau khi thiết lập quan hệ với Hồng Mông Thạch Tháp, Trần Mục bắt đầu luyện hóa nắm giữ Hồng Mông Thạch Tháp. Hắn còn ngoài ý muốn phát hiện được trên bức tường bên trong Hồng Mông Thạch Tháp còn có kinh văn cổ lão, là quyển Quyền Kinh, còn được điêu khắc thành cuộn tranh. Lúc Trần Mục đang luyện hóa Hồng Mông Thạch Tháp thì cũng đang suy ngẫm về Quyền Kinh trên vách đá. Khương Phục Tiên đang suy nghĩ về tương lai, chuyện của nhân gian thì dễ xử lý, chuyện khó xử lý là trở về Khương gia, muốn lấy được Quang Minh Thân khó khăn muôn trùng, thân phận của nàng ta và Trần Mục có thể được chấp nhận hay không cũng rất khó nói. Hắc ngư nằm trong suối, mở ra thông đạo không gian có cấm chế vô cùng tiêu hao sức lực, cho dù là Côn Bằng nhất tộc thì cũng không thể tùy tiện sử dụng. Nguyệt Linh Hi ngồi khoanh chân trên đạo đài, quanh thân bao phủ hà quang, nàng ta đang điều chỉnh tinh khí thần. Ban đêm của ba ngày sau. Song nguyệt lâm không, bầu trời đầy sao. Nguyệt Linh Hi mở mắt ra, nàng ta đã điều chỉnh trạng thái đến cuối cùng, hiện giờ không linh xuất thân, cả người mắc áo tím tựa như tiên giáng trần. Trần Mục và Khương Phục Tiên lần lượt mở mắt ra, bọn họ chắp tay mỉm cười với Nguyệt Linh Hi. Nguyệt Linh Hi trịnh trọng nói: “Khương tông chủ,tiểu sư thúc, nếu như ta ngã xuống thì xin hai vị sau này có thể chiếu cố cho Tử Nguyệt Tiên Các. ” Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc nói: “Linh Hi tiên tử, ta tin tưởng ngươi có thể độ qua thiên kiếp. ” “Đa tạ cát ngôn của tiểu sư thúc!” Nguyệt Linh Hi khom người với Trần Mục. Trên mặt Khương Phục Tiên mang theo ý cười, nhẹ giọng nói: “Sống sót trong chỗ chết, có lẽ sẽ có kỳ tích. ” “Ta đã sống quá lâu, sớm đã xem nhẹ sống chết, hy vọng có thể tìm thấy ý nghĩa của sinh mệnh, tìm được chính mình. ” Nguyệt Linh Hi lại chắp tay lần nữa với hai người. Điều lưu luyến duy nhất của nàng ta có thể chính là Tử Nguyệt Tiên Các, Trần Mục và Khương Phục Tiên khom người lần nữa, bày ý kính ý với nàng ta, thời đại này cường giả có thể độ kiếp vẫn có, nhưng người dám độ kiếp chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nguyệt Linh Hi dám đi thử sức. Khương Phục Tiên không thể độ kiếp thành công, nhưng có thể giành được tạo hóa từ trong thiên kiếp, còn mạnh hơn so với độ kiếp thánh công, những cường giả khác căn bản không dám nghĩ đến. Nguyệt Linh Hi bay lên không trung. Trần Mục và Khương Phục Tiên đi đến phía trên sơn cốc. Màn đêm tĩnh mịch bị kinh lôi đánh thức, lôi quang kim sắc đan xem thành lôi hải trên bầu trời, sau đó lôi quang chói lọi bao phủ toàn bộ Tử Nguyệt Tiên Các. Mới nhìn thì cảm thấy lôi hải rất đẹp, khi nhìn chăm chú vào lôi hải thì sẽ có cảm giác ngay cả linh hồn cũng bị nuốt chửng. Lôi hải lần này không khủng bố như khi Khương Phục Tiên độ kiếp, nhưng vẫn rất đáng sợ như cũ. Đệ tử và trưởng lão của Tử Nguyệt Tiên Các đều bị đánh thức, bọn họ chạy ra vây xem, mỹ phụ xinh đẹp lạnh lùng và lão bà lưng gù nhìn vào bóng dáng trên bầu trời, trong mắt hai người mang theo chấn kinh. Vẻ mặt mỹ phụ lãnh diễm kích động nói: “Lão tổ lại chọn cách độ kiếp!” Lão bà lưng gù cảm khái nói: “Khi ta còn là một đứa trẻ, lão tổ cũng trẻ như vậy, thời gian cũng không thể lưu lại dấu tích trên người nàng ta. ” “Mong là lão tổ có thể độ kiếp thành công!” Trong mắt mỹ phụ lãnh diễm đầy vẻ kỳ vọng. Bình thường Nguyệt Linh Hi thường trà trộn trong đám tiểu bối đệ tử, rất ít người biết được thân phận thật sự của nàng ta, ai cũng không biết được rốt cuộc nàng ta đã sống bao lâu. Sinh mệnh của Nguyệt Linh Hi vốn rất đủ, khí huyết tràn đầy, hoàn toàn không cần phải mạo hiểm. Bọn họ đang nghi hoặc, đó là ai? Trong khe suối. Hắc ngư bị tiếng sấm làm bừng tỉnh. Nó bơi đến bên cạnh Trần Mục, nhiệt tình nói: “Đại ca, thần nữ tỷ tỷ, chào hai người nhé. ”