Tiêu Tuyết Ny còn chưa kịp nói gì thì Thiện Bản Thanh đã đưa tay làm động tác mời, nói: “Bác sĩ Tiêu, tôi biết cô đến đây từ xa, lẽ ra cần phải nghỉ ngơi, không nên vội vàng. Nhưng thật sự không dám giấu giếm, cháu gái của tôi đang nguy hiểm một sớm một chiều, tôi thật sự không thể chờ đợi được nữa, mong bác sĩ Tiêu đi theo tôi khám cho con bé. ” Tiêu Tuyết Ny cũng không phải là người hay làm bộ. Từ trong vẻ mặt và cả lời nói của Thiện Bản Thanh, Tiêu Tuyết Ny nhìn thấy một người ông vô cùng yêu thương cháu gái của mình. Nếu có thể giúp đỡ được thì đương nhiên cô ấy sẽ làm hết sức mình. Trong một căn phòng ở phía sau, Tiêu Tuyết Ny nhìn thấy Thiện Vũ Băng nằm trên giường, thời tiết nóng nực thế này mà lại đắp chân rất dày. Lúc này khuôn mặt của cô bé tái nhợt, giữa lông mày hơi bầm tím. Cho dù lại gần cũng rất khó có thể cảm nhận được hơi thở của cô bé. Thiện Bản Thanh làm động tác mời, tỏ vẻ với Tiêu Tuyết Ny rằng đó là bệnh nhân. Còn người đi theo, cho dù là Diêm Đan Dương cũng chỉ có thể lặng lẽ đứng ngoài cửa chờ đợi, Tiêu Tuyết Ny hít sâu một hơi, thật ra trong lòng cô ấy cũng biết rằng có lẽ bản thân cũng lực bất lòng tâm. Ở Trung Quốc có vô số nhân tài ưu tú hơn cô ấy, xét đến tầm ảnh hưởng của nhà họ Thiện ở Trung Quốc, chỉ cần Thiện Bản Thanh đồng ý thì những người đó sẽ đến trong nháy mắt, làm gì đến lượt Tiêu Tuyết Ny. Khả năng duy nhất là những người khác đều không thể chữa khỏi cho bệnh tình của Thiện Vũ Băng, còn Tiêu Tuyết Ny cũng không ôm hy vọng gì, lần này cô ấy đến đây đúng là để giúp đỡ nhà họ Thiện, nhưng chẳng qua nhân vật chính không phải là cô ấy. Cô ấy cần dùng hết khả năng của mình để tìm hiểu bệnh tình của Thiện Vũ Băng, sau đó nói với sư phụ của mình. Cô ấy tin rằng với năng lực của sư phụ của mình chắc chắn sẽ có cách. Tiêu Tuyết Ny vươn tay vuốt ve trán của Thiện Vũ Băng. Cô ấy cứ tưởng Thiện Vũ Băng lên cơn sốt nhưng khi đưa tay lên, cảm giác lạnh lẽo lại truyền đến. Khiến Tiêu Tuyết Ny vội rút tay trở về như bị điện giật, thầm nghĩ bụng sao lại lạnh như vậy. Nhìn thấy phản ứng của Tiêu Tuyết Ny, Thiện Bản Thanh lập tức nói: “Bác sĩ Tiêu, có gì bất thường sao?” Nếu nói về sự bất thường thì cả người Thiện Vũ Băng đều bất thường, chẳng qua là Tiêu Tuyết Ny tin rằng Thiện Bản Thanh đã hiểu rõ những chuyện này từ lâu. “Thiện lão tướng quân, tôi muốn hỏi một chút, báo cáo kiểm tra của cô chủ ở đâu?” Mặc dù Tiêu Tuyết Ny đã trở thành đệ tử của Quỷ Y Môn. Nhưng chuyện này cũng chỉ mới được vài ngày. Cô ấy vẫn biết rất ít về việc kiểm tra, ngửi, hỏi của Đông y, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua một số báo cáo kiểm tra của Tây y là cô ấy cũng có thể nhận ra chút ít. Thiện Bản Thanh thở dài, dường như ông ấy đã gặp rất nhiều bác sĩ giống như Tiêu Tuyết Ny, cứ hễ mở miệng là chỉ biết xem báo cáo kiểm tra, dưới tình huống thông thường cuối cùng đều lắc đầu ra về. Bởi vì báo cáo kiểm tra của Thiện Vũ Băng cho thấy cơ thể của cô bé chẳng khác gì người bình thường, nhưng có một sự thật không thể chối cãi là toàn thân côbé lạnh lẽo một cách bất thường. Đã nhiều năm trôi qua, Thiện Bản Thanh vẫn luôn chờ mong, chờ mong một người có thể kiểm tra ra bệnh tình của Thiện Vũ Băng. “Bác sĩ Tiêu, báo cáo kiểm tra không có gì đáng để xem cả, bởi vì báo cáo hoàn toàn bình thường, không rõ nguyên nhân. Tôi cũng không muốn khiến cô khó xử, nếu thật sự không có cách thì cũng không sao đâu. ” Thiện Bản Thanh hầu như đã bỏ cuộc, lắc đầu nói với Tiêu Tuyết Ny. Tiêu Tuyết Ny gật đầu, đúng là cô ấy không có cách, có cảm giác không biết mở miệng nói gì, nhưng cô ấy tin rằng Tô Vũ chắc chắn có cách. Chẳng qua là cô ấy biết Tô Vũ làm người khiêm tốn, chưa chắc anh sẽ đến một nơi giàu có bề thế như thế này. “Thiện lão tướng quân, ông từng lập công lao hiển hách cho Trung Quốc. Tuyết Ny vô cùng khâm phục, có điều Tuyết Ny bất tài không thể chẩn đoán được bệnh tình của Vũ Băng, có điều tôi biết một người, có thể người đó có thể chẩn đoán được. ” Những lần ra tay trước đây của Tô Vũ bao gồm các đơn thuốc giảm cân đã bắt đầu có kết quả. Mỗi lần Tô Vũ đều đưa ra chữ “Quỷ” do chính tay mình viết ra, có thể nói là nét bút không theo lẽ thường, đây có thể là nét độc đáo của Quy Y Môn. “Ô, xin hỏi cao nhân đang ở đâu?” Thiện Bản Thanh lập tức hỏi. “Thiện lão tướng quân đừng vội, tôi tin rằng Vũ Băng trong chốc lát sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, để tôi xin ý kiến vị tiên sinh đó một chút được không?” Sau khi nghe Tiêu Tuyết Ny nói xong, Thiện Bản Thanh cau mày gật đầu, cao nhân thế nào mà cần xin ý kiến? Đúng lúc mấy ngày gần đây danh y khắp cả nước đều hội tụ ở đây. Có lẽ đó chính là hy vọng cuối cùng của Thiện Vũ Băng, nếu lần này mà vẫn không thể tìm được thần y thì Thiện Bản Thanh chỉ đành phải đi trên con đường tìm kiếm pháp khí lần nữa. Còn cao nhân mà Tiêu Tuyết Ny nói, trên thực tế Thiện Bản Thanh cũng không để ý cho lắm, có điều đến lúc đó danh y cùng xem bệnh thì sẽ có thêm một lựa chọn mà thôi.