Thời gian trôi qua thật nhanh, mới chỉ sau lễ cưới vài tháng, Tống Nhược An đã được bác sĩ lên lịch sinh, thế là bé con của cô và Đàm Tôn Diễn cũng đã đến ngày chào đời. Mới sáng hôm qua, Tống Nhược An cảm thấy có chút lạ trong người, những cơn đau bụng bất ngờ đến, nhưng cô vẫn cố gắng làm mọi việc như bình thường. Tuy nhiên, hôm nay khi cô thức dậy, những cơn đau càng lúc càng mạnh mẽ hơn, báo hiệu thời khắc em bé sắp chào đời. Đàm Tôn Diễn nhận ra điều đó ngay khi anh thấy vợ mình có dấu hiệu không ổn. Anh vội vàng gọi bác sĩ và chuấn bị mọi thứ để đưa cô đến bệnh viện sớm hơn dự tính. "Em cảm thấy sao?""Cố gắng một chút, chúng ta sẽ sớm gặp được con thôi" Đàm Tôn Diễn nhẹ nhàng an ủi, nhưng trong ánh mắt anh là sự lo lắng không thể che giấu. Anh nắm tay Tống Nhược An, không rời dù chỉ một giây. Tống Nhược An mỉm cười yếu ớt, ánh mắt cô có chút mệt mỏi nhưng vẫn đầy tình yêu thương và sự yên tâm khi có Đàm Tôn Diễn ở bên: "Em không sao đâu, anh đừng lo quá""Em và con sẽ ổn thôi"Khi họ đến bệnh viện, mọi thứ được chuẩn bị chu đáo. Các bác sĩ và y tá nhanh chóng đưa Tống Nhược An vào phòng sinh, còn Đàm Tôn Diễn thì không thể ngừng lo lắng. Anh đứng ngoài phòng sinh, tay nắm chặt chiếc điện thoại, mắt luôn dõi theo cửa phòng. Mỗi khi có người đi ra, anh lại vội vàng hỏi han, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời mà mình mong muốn. Thời gian dường như kéo dài vô tận. Cuối cùng, sau nhiều giờ đồng hồ, một tiếng khóc chào đời của đứa bé vang lên trong không gian. Đàm Tôn Diễn cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn vì hạnh phúc. Anh vội vã lao vào trong phòng, chỉ kịp nhìn thấy bác sĩ đang bế đứa bé ra. Đứa bé là một cậu bé khá kháu khỉnh, khóc oa oa khi ra ngoài không gian rộng lớn này. Đàm Tôn Diễn bước lại gần, ánh mắt anh sáng lên vì niềm hạnh phúc tột cùng. Tống Nhược An, sau khi nghỉ ngơi, cũng mỉm cười nhìn con trai mình, mắt long lanh hạnh phúc. "Anh nhìn xem, con trai của chúng ta" Tống Nhược An nói, giọng cô vẫn còn yếu ớt nhưng tràn đầy tình mẫu tử. Đàm Tôn Diền nhìn con trai của mình, ánh mắt anh đầy yêu thương và ngập tràn tự hào. Anh nhẹ nhàng bế con vào lòng, như một người cha lần đầu được nắm lấy sinh linh bé nhỏ mà mình yêu thương. Cảm giác đó thật tuyệt vời, và anh biết rằng cuộc đời mình sẽ hoàn toàn khác từ giây phút này. "Con sẽ là người đàn ông mạnh mẽ, bảo vệ mẹ con và những người xung quanh" Đàm Tôn Diễn thì thầm vào tai đứa bé, như thể một lời hứa mà anh muốn giữ suốt cuộc đời. Ngay lúc ấy, ông bà Đàm, đứng ở cửa, nhìn cảnh tượng con trai và cháu nội lần đầu tiên gặp nhau. Trong ánh mắt họ, sự hạnh phúc và tự hào là không thể diễn tả thành lời. Bà Đàm chạy lại, ôm chầm lấy Tống Nhược An, nước mắt rưng rưng: "Con thật là một người mẹ tuyệt vời""Chúc mừng con, con dâu của mẹ"Ông Đàm cũng tiến lại gần, giọng nói trầm ấm nhưng đầy tình cảm: "Được làm ông nội, tôi cảm thấy tự hào vô cùng""Đây là điều mà cả gia đình mong chờ""Từ nay, gia đình chúng ta sẽ càng thêm trọn vẹn"Tống Nhược An mỉm cười, cô cảm thấy mình như được bao bọc trong một vòng tay ấm áp, đầy yêu thương. Cảm giác được làm mẹ, được nhìn thấy đứa con của mình trưởng thành, là điều tuyệt vời nhất mà cô có thể cóKhi Đàm Tôn Diễn đứng bên cạnh Tống Nhược An, nhìn đứa con của mình trong tay, anh biết rằng đây mới là khởi đầu cho một hành trình mới, một hành trình của hạnh phúc và yêu thương. Anh cảm nhận sâu sắc rằng, dù có bất kỳ khó khăn nào trong cuộc sống, anh và Tống Nhược An sẽ luôn là bến đỗ bình yên của nhau, sẽ cùng nhau nuôi dạy đứa trẻ này trưởng thành, và sẽ cùng nhau trải qua những tháng ngày tuyệt vời phía trước.