Bẫy Tình Thế Thân

Chương 62: Đám cưới suôn sẻ - Người nên trả giá cũng trả giá

17-11-2024


Trước Sau

Một tháng sau.
Lễ cưới của Đàm Tôn Diễn và Tống Nhược An diễn ra vào một ngày nắng đẹp, không khí trong lành và ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua những tán cây xanh mướt.
Không giống như những đám cưới xa hoa, lộng lẫy, nơi quy tụ hàng nghìn khách mời, đám cưới của họ được tổ chức trong không gian ấm cúng, chỉ có gia đình và những người bạn thân thiết, những người thật sự yêu thương họ.
Lễ cưới diễn ra tại một khu biệt thự nhỏ nhưng đầy lãng mạn, nằm giữa khu vườn rộng lớn, với những hàng cây xanh mát và hồ nước trong vắt phản chiếu những tia nắng đầu tiên của buổi sáng.
Không gian buổi lễ ngập tràn hoa tươi, với những dải hoa hồng trắng tinh khôi kết hợp với hoa baby trắng, tạo nên một không gian nhẹ nhàng, thanh thoát và đầy lãng mạn.
Tất cả mọi thứ từ những chiếc bàn tiệc cho đến trang trí trong nhà đều mang đậm màu sắc của tình yêu, sự ấm áp và hạnh phúc.
Buổi sáng hôm ấy, Tống Nhược An đã thức dậy từ rất sớm.
Cô bước ra ban công, hít thở một hơi dài, cảm nhận sự bình yên trước khi bước vào một chương mới của cuộc đời.
Từ khi nhận lời yêu Đàm Tôn Diễn, cô không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có một đám cưới lãng mạn như vậy.
Mọi thứ đến với cô như một giấc mơ, một giấc mơ mà cô tưởng như không thể chạm tới.
Nhưng giờ đây, giấc mơ ấy đã trở thành hiện thực.
Cô khoác lên người chiếc váy cưới trắng tinh khôi, nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Bà Đàm đã đến từ sáng sớm để cùng cô chuẩn bị.
Bà ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng thì thầm: "Con gái, mẹ thật sự rất hạnh phúc khi nhìn thấy con như thế này.
Con và Tôn Diễn xứng đáng có một cuộc sống hạnh phúc"Tống Nhược An cảm động nhìn bà, ánh mắt long lanh: "Cảm ơn mẹ""Con thật may mắn khi có mẹ bên cạnh"Tại phòng của Đàm Tôn Diễn, anh cũng đã thức dậy từ sớm.
Dù vẫn còn cảm giác hồi hộp, nhưng sự kiên định trong anh đã lấn át tất cả.
Anh đứng trước gương, chỉnh sửa lại bộ vest, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh.
Cảm giác trong lòng anh lúc này thật khó tả, vừa hào hứng lại vừa lo lắng.
Nhưng dù có bất kỳ lo lắng nào, anh cũng không thể phủ nhận rằng, trong giây phút này, anh chỉ muốn một điều duy nhất là được cùng Tống Nhược An bước vào lễ đường, bắt đầu cuộc sống hôn nhân hạnh phúc bên nhau cùng chào đón bé con chào đời.
Đàm Tôn Diễn nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời trong xanh và những cánh chim bay lượn.
Anh tự nhủ, hôm nay là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Khi giờ phút quan trọng đến gần, cả Đàm gia và Tống gia đều đã có mặt tại khu biệt thự.
Không khí trong khuôn viên rộng lớn tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.
Những ánh đèn vàng nhạt chiếu rọi từ các chiếc đèn lồng treo lơ lửng trên cây, tạo nên một không gian huyền ảo, mơ màng.
Các vị khách mời đều tỏ ra vui vẻ và phấn khích, ai nấy đều đắm chìm trong sự yên bình và ấm áp mà đám cưới này mang lại.
Ông Đàm, người cha của Đàm Tôn Diễn, nhìn con trai với ánh mắt tự hào, nụ cười ấm áp không rời khỏi môi.
Dù trước đó ông đã nhiều lần chứng kiến những sự kiện lớn trong gia đình, nhưng hôm nay, ông cảm nhận được một sự thay đổi lớn lao trong con trai mình.
Đàm Tôn Diễn đã trưởng thành, đã tìm được người con gái anh yêu, người con gái có thể cùng anh bước qua tất cả thử thách và khó khăn trong cuộc sống.
Tổng Nhược An bước vào lễ đường.
Khi cô bước lên sân khấu, tất cả ánh mắt đều dõi theo, nhưng tất cả chỉ còn lại sự chú ý vào cô và Đàm Tôn Diễn.
Không khí như ngừng lại, mọi người đều chờ đợi khoảnh khắc tuyệt vời này.
Dưới ánh đèn lung linh, Tống Nhược An thật sự tỏa sáng, như một đóa hoa nở trong khu vườn đầy màu sắc.
Đàm Tôn Diễn nhìn Tống Nhược An, trong ánh mắt anh không có gì ngoài tình yêu.
Anh bước lên, nắm lấy tay cô, kéo cô về phía mình.
Anh không nói gì, chỉ đơn giản là mỉm cười, và cô cũng mỉm cười lại, như để chứng minh rằng cả hai đều đã sẵn sàng bắt đầu cuộc sống mới.
"Chúng con xin cảm ơn tất cả mọi người đã đến đây hôm nay, để chứng kiến khoảnh khắc thiêng liêng này" Đàm Tôn Diễn lên tiếng, giọng nói đầy cảm xúc, nhưng vẫn vững vàng.
"Cảm ơn tất cả những người thân yêu đã ủng hộ chúng con.
Từ hôm nay, chúng con sẽ luôn bên nhau, cùng nhau vượt qua mọi sóng gió, sống một cuộc sống thật hạnh phúc"Lời nói của anh thật giản dị, nhưng lại chứa đựng biết bao tình cảm.
Mọi người trong đám cưới đều mỉm cười hạnh phúc, họ đều biết rằng tình yêu của Đàm Tôn Diễn và Tống Nhược An không phải là chuyện dễ dàng có được, và hôm nay, họ chính thức trở thành vợ chồng, một cặp đôi hoàn hảo trong mắt tất cả mọi người.
Khi vị linh mục bắt đầu câu hỏi truyền thống: "'Các con có đồng ý lấy nhau làm vợ, làm chồng không?" Cả Đàm Tôn Diễn và Tống Nhược An đều khẽ gật đầu, không nói gì, nhưng ánh mắt họ nhìn nhau như thay lời đáp.
Tình yêu trong họ không cần phải nói ra, chỉ cần nhìn nhau là đủ hiểu.
Linh mục cười nhẹ, nói: "Vậy tôi xin tuyên bố, các con là vợ chồng hợp pháp, và các con đã được chúc phúc bởi tình yêu và sự tin tưởng" Tất cả mọi người vỗ tay, nụ cười rạng rỡ, những ánh mắt ngập tràn niềm vui.
Đám cưới của Đàm Tôn Diễn và Tống Nhược An không có sự phô trương, không có sự khoa trương, nhưng lại đầy ắp tình cảm chân thành, tình yêu đích thực của họ.
Đó là một đám cưới đậm chất gia đình, đậm chất của sự ấm áp và hạnh phúc.
Mọi thứ đều tuyệt vời cho đến khi...
Cánh cửa lớn của hội trường đột ngột mở ra, khiến tất cả khách mời đều quay sang nhìn.
Một tiếng thở dài xôn xao vang lên, và rồi một bóng hình quen thuộc bước vào.
Đó là Ôn Như Ngọc, với bộ váy đỏ rực rõ, khiến không gian lắng đọng trong một khoảnh khắc.
Mái tóc dài của cô ta buông xõa, vẻ mặt kiêu kỳ và lạnh lùng, đôi mắt sắc lạnh như có thể cắt đứt mọi thứ xung quanh.
Cô ta bước vào như thể mình là người quan trọng nhất trong căn phòng này, không hề có một chút e dè hay ngại ngùng.
Bà Đàm và ông Đàm đứng dậy, khuôn mặt lập tức thay đổi, nét hoảng hốt và khó chịu rõ rệt.
Mọi người trong hội trường đều có vẻ bối rối, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng có lẽ, chỉ có Đàm Tôn Diễn là người bình tĩnh nhất.
Anh biết rằng sự xuất hiện của Ôn Như Ngọc không phải là ngẫu nhiên.
Ôn Như Ngọc nhìn vào Đàm Tôn Diễn và Tống Nhược An, ánh mắt sắc lẹm như dao, thậm chí có thể cảm nhận được sự căm phẫn từ trong mắt cô ta.
Cô ta bước đến trước đôi tân lang và tân nương, giọng nói vang vọng đầy sự thách thức: "Đàm Tôn Diễn, thật sự em không thể tin vào những gì mình đang thấy""Anh thật sự muốn cưới cô ta sao? Cô ta có gì hơn em? Cô ta có thể làm anh hạnh phúc sao?"Mọi ánh mắt trong hội trường đều đổ dồn về Ôn Như Ngọc.
Một sự im lặng đáng sợ bao trùm không gian.
Tống Nhược An cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh.
Dù sao thì cô cũng đã quen với những trò chơi củaÔn Như Ngọc.
Chỉ có điều, lần này cô ta lại muốn làm hỏng ngày vui của cô.
Đàm Tôn Diễn không để cho Ôn Như Ngọc có cơ hội tiếp tục nói thêm, anh lạnh lùng nhìn cô ta, tay nắm chặt lấy tay Tống Nhược An: "Ôn Như Ngọc" Anh lên tiếng, giọng nói không giận dữ nhưng đầy quyền lực: "Ôn Như Ngọc ngày hôm nay cô còn dám xuất hiện ở đây sao?"Ôn Như Ngọc mỉm cười khẩy, thái độ thách thức rõ ràng: "Tại sao em không dám"Ông Như Ngọc vừa nói vừa đi một vòng quanh đôi tân lang, nhìn thẳng vào Tống Nhược An, đôi mắt đầy sự giễu cợt: "Tống Nhược An, cô có biết mình đang làm gì không?""Cô nghĩ cô có thể hạnh phúc bên A Diễn sao?""Cô không nhớ vì sao hôm nay coi được đứng đây à?""Là vì cô giống tôi?""A Diễn chỉ xem cô là thế thân của tôi thôi!" Vừa nói vừa cười Ôn Như Ngọc đầy thách thức.
Tống Nhược An cảm thấy có gì đó nghẹn trong cổ họng.
Cô hít một hơi thật sâu, gắng kiềm chế cảm xúc.
Nhưng lần này, Đàm Tôn Diễn không để cô phải lên tiếng.
Anh quay lại, ánh mắt đầy quyết đoán, không chút do dự: "Ôn Như Ngọc, cô hình như tự ảo tưởng quá rồi thì phải""Đối với tôi An An em ấy tót hơn cô cả nghìn lần, cô cách nào cũng không đủ tư cách để so sánh với em ấy"Nói rồi Đàm Tôn Diễn liền quay sang nhìn mọi người trong hội trường, giọng nói vang lên như một lệnh: "Mọi người hãy yên lặng.
Tôi sẽ giải quyết chuyện này"Đàm Tôn Diễn không ngần ngại ra lệnh cho vệ sĩ của mình tiến lên, cản đường Ôn Như Ngọc, và kéo cô ta ra khỏi hội trường: "Ôn Như Ngọc, tôi đã cho cô cơ hội rồi là cô không coi trọng vậy thì đừng trách tôi" Ôn Như Ngọc cố gắng giãy giụa, nhưng cô ta không thể chống lại sự kiên quyết của Đàm Tôn Diễn.
Cô ta la hét, nhưng những lời nói của cô ta chẳng thể làm thay đổi gì.
Tổng Nhược An đứng bên cạnh, nhìn tất cả diễn ra mà trong lòng cô chỉ có một cảm giác.
Đó là sự an tâm khiĐàm Tôn Diễn không chỉ là người đàn ông yêu cô mà còn là người sẵn sàng bảo vệ cô bằng mọi giá.
Anh đã dám đối mặt với người cũ của mình, dám bảo vệ cô trước cô ta.
Khi Ôn Như Ngọc bị kéo ra khỏi hội trường, Đàm Tôn Diễn không dừng lại ở đó.
Anh tiếp tục ra lệnh cho một trong những vệ sĩ của mình liên lạc với cảnh sát giao toàn bộ chứng cứ lần trước cô ta cố tình muốn gây tai nạn cho Tông Nhược An để cảnh sát giải quyết theo pháp luật.
Anh không muốn có bất kỳ sự tha thứ nào cho những hành động của Ôn Như Ngọc, và lần này, cô ta sẽ phải trả giá.
Ôn Như Ngọc bị đưa đến một chiếc xe cảnh sát đang đợi sẵn bền ngoài.
Cô ta vẫn không ngừng la hét, nhưng không ai lắng nghe cô ta nữa.
Những người trong hội trường cũng không còn quan tâm đến cô ta, mà chỉ dành sự chú ý cho cặp đôi hạnh phúc của đám cưới.
Cảnh sát đã có mặt, và Ôn Như Ngọc không thể thoát khỏi tội ác của mình.
"Đàm Tôn Diễn, anh và cô ta sẽ không hạnh phúc được đâu" Ôn Như Ngọc vẫn hét lên khi bị đưa đi, nhưng Đàm Tôn Diễn không hề quay lại nhìn cô ta.
Anh chỉ nắm chặt tay Tống Nhược An, ánh mắt đầy kiên định.
"Chuyện này đã kết thúc rồi" Đàm Tôn Diễn nói với Tống Nhược An, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán:"Anh sẽ không để cô ta làm hại em lần nữa.
"Khi xe cảnh sát rời đi, Đàm Tôn Diễn quay lại với đám cưới, nơi tất cả mọi người đã yên ổn, và Tống Nhược An, người con gái anh yêu, đang đứng bên cạnh anh.
Mọi lo lắng trong anh đã qua đi, và giờ đây, anh chỉ muốn tận hưởng giây phút hạnh phúc với cô.
Nhưng ở đâu đó một người vẫn luôn đứng từ xa, lặng lẽ nhìn tất cả những gì vừa diễn ra trong lễ cưới với trái tim đầy nổi niềm khó tả đó chính là Trần Tinh Vũ.
Anh đứng ở một góc khuất, dưới bóng một cây cổ thụ trong khuôn viên biệt thự, nơi không ai chú ý đến.
Ánh mắt anh dõi theo từng cử chỉ, từng khoảnh khắc của Tống Nhược An và Đàm Tôn Diễn, cảm nhận từng nhịp đập trái tim của mình như nghẹn lại.
Từ khi anh biết được tin hai người kết hôn, anh đã biết rằng tình yêu của mình vớiTống Nhược An chỉ có thể là một phần ký ức đẹp đẽ trong quá khứ.
Đó là những gì anh đã từng hy vọng, nhưng cũng là thứ anh phải buồng tay.
Trần Tinh Vũ không thể quên được những gì đã trải qua, bao nhiêu năm tìm kiếm, bao nhiêu năm yêu thầm để rồi kết quả cuối cùng vẫn là bỏ lỡ.
Nhưng anh biết, tình yêu của anh với Tống Nhược An không thể nào so sánh được với tình yêu mà cô dành cho Đàm Tôn Diễn.
Anh nhìn thấy Tống Nhược An bước vào lễ đường, ánh mắt cô tỏa sáng rạng ngời trong bộ váy cưới trắng tinh khôi.
Mặc dù anh đã biết trước rằng cô sẽ là cô dâu của Đàm Tôn Diễn, nhưng khoảnh khắc ấy vẫn khiến lòng anh se thắt.
Tình yêu, dù có đẹp đẽ đến đâu, cũng không thể ép buộc ai phải yêu mình.
Trái tim anh đau, nhưng không phải vì sự ghen tị hay tức giận, mà là vì anh biết, anh không thể giữ cô lại cho riêng mình.
Trần Tinh Vũ mỉm cười nhẹ, một nụ cười buồn bã.
Anh không hối tiếc về tình cảm đã dành cho Tống Nhược An, nhưng anh biết rằng đã đến lúc phải từ bỏ, để cô được hạnh phúc theo cách riêng của cô.
Anh quay người, bước đi ra ngoài biệt thự, nơi chiếc xe của anh đang đợi.
Anh không muốn làm phiền khoảnh khắc tuyệt vời của họ, và càng không muốn để Tống Nhược An nhìn thấy anh một lần nữa, trong những giây phút đầy cảm xúc ấy.
"Chúc em hạnh phúc, An An"Đó là những lời cuối cùng anh tự nhủ với bản thân, khi nhìn lại lần cuối nhìn về phía lễ đường.
Trái tim anh nghẹn lại, nhưng bước đi của anh đã quyết tâm hơn bao giờ hết.
Anh đã quyết định từ bỏ tình cảm ấy, và quay về Anh quốc, nơi anh có thể tìm lại chính mình, nơi anh sẽ không còn phải đau khổ vì những cảm xúc không thể trọn vẹn.
Sau khi lễ cưới kết thúc, một bữa tiệc nhỏ ấm cúng được tổ chức trong khuôn viên biệt thự.
Mọi người ngồi quây quần bên nhau, thưởng thức những món ăn ngon, kế những câu chuyện vui vẻ và chúc phúc cho đôi vợ chồng trẻĐàm Tôn Diễn và Tống Nhược An không rời nhau một bước, luôn nắm tay nhau, nở nụ cười hạnh phúc.
Cả hai đều cảm nhận được sự ấm áp từ gia đình, từ những người bạn thân thiết và từ những người yêu thương họ.
Tối đến, khi tất cả khách mời ra về, Đàm Tôn Diễn và Tống Nhược An vẫn còn ngồi lại một lát, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh đèn xa xa vẫn còn chiếu sáng, và bầu trời đầy sao lung linh như chứng minh cho tình yêu của họ.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!