Y Thủ Che Thiên

Quyển 5 - Chương 72: Bi kịch của Đồng Mẫn Nhi

07-09-2024


Trước Sau

Sắc mặt của Đồng Mẫn Nhi rất là khó coi, nhìn Tề Ngộ trưởng lão trước mặt, há miệng nhưng không biết nên nói gì cho phải.
Khỏi phải bàn trong lòng của nàng bây giờ có bao nhiêu buồn bực, rốt cuộc hai tên vô dụng Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh đã làm chuyện quái quỷ gì? Hôm qua, bọn họ còn một mực cam đoan với mình là dược thảo trong dược điền của bọn họ sinh trưởng vô cùng tốt, nhưng sao hiện tại lại biến thành bộ dáng như vậy chứ?- Tề trưởng lão à! Bên trong chắc đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó...
.
Đồng Mẫn Nhi cười tươi rối nói, sự tình đã đến tình trạng như hôm nay, cũng chỉ còn một biện pháp đó thôi.
Nghe vậy, trong mắt Tề Ngộ cũng xẹt qua một chút cảm xúc tâm tình khác thường, nở một nụ cười mang theo vài phần mỉa mai, nói:- Cái gì gọi là chuyện ngoài ý muốn? Vừa nhìn đã biết là những thảo dược này không được chăm sóc tốt, cỏ dại mọc vô số.
Có nhiều cỏ dại như vậy thì những thảo dược này làm sao có thể sinh trưởng tốt được chứ? Khó trách số thảo dược này đều có hình dáng giống như không được cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng, quả thật là khiến ta mở mang tầm mắt!Đồng Mẫn Nhi nghe trong giọng điệu của Tề Ngộ có pha chút tức giận, nàng ta chỉ có thể yên lặng nhận lấy cơn giận của hắn.
Trong lòng âm thầm tính toán, đợi khi nàng trở về nhất định phải giáo huấn Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh một phen nên thân mới được, chắc hẳn là hai người bọn họ ỷ vào sự chiếu cố của nàng đối với bọn họ nên mới dám lớn gan như thế!Đáng ghét nhất là lúc này chẳng biết hai người bọn họ đã chạy đến nơi nào rồi, nếu như bọn họ có ở nơi này thì nàng vẫn có thể khiển trách bọn họ một phen, để rũ bỏ trách nhiệm.
Nhưng hiện tại, nàng chỉ có thể đứng yên lặng thừa nhận sự chế giễu thôi...
Từ sáng sớm, Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh đã đến dược điền, sau khi nhìn thấy dược điền mà mình gieo trồng có dấu hiệu không lành thì đều trợn tròn mắt.
Vì muốn biểu hiện tốt một chút trong lần kiểm tra lần này nên bọn họ đã bỏ biết bao tâm tư vào việc chăm sóc dược điền, nhưng không ngờ chỉ trong một đêm mà dược điền của bọn họ lại biến thành bộ dáng như vậy.
- Thanh Lăng à! Chỉ sợ là lần này chúng ta thê thảm rồi, dược điền của chúng ta làm sao lại biến thành bộ dạng như vậy chứ? Chẳng lẽ là bọn người Mộ Chỉ Ly biết rõ chuyện chúng ta làm, nên mới cố tình phá hủy dược điền của chúng ta, để báo thù?Kỷ Phỉ Linh hoảng hốt nói, trên mặt tràn đầy sự lo lắng, bây giờ rõ là đã gây nên một cái họa lớn rồi!Nghe vậy, Vưu Thang Lăng không kềm được mà nhíu chặt mày, cân nhắc trong chốc lát rồi nói:- Ta nghĩ chắc là không phải bọn họ đâu, nếu như Mộ Chỉ Ly muốn báo thù chúng ta thì đã sớm ra tay rồi, đâu cần phải chờ đến ngày hôm nay chứ! Huống chi, nhìn tình trạng dược điền của chúng ta, ngươi nghĩ là con người có thể phá hoại ra thế được sao?Kỷ Linh Phi đành phải gật đầu, nói:- Vậy thì ai có thể phá hỏng dược điền của chúng ta như vậy chứ? Thật đúng là gặp quỷ mà, lẽ nào vận khí của chúng ta thật sự xấu như thế sao?Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn nà của Kỷ Phỉ Linh đã vô cùng tái nhợt, không kềm được mà kéo tay Vưu Thanh Lăng, trong giọng nói có chút run rẩy:- Thanh Lăng à! Ngươi nói xem, chẳng lẽ chúng ta sẽ bị đuổi khỏi Lưu Ly Viện sao?Sắc mặt của Vưu Thanh Lăng cũng rất khó coi, trong tròng mắt đen nhánh tràn đầy vẻ lo lắng, nói:- Tin rằng có hai người Mộ Chỉ Ly và Tử Di làm lá chắn thì kết cục của hai chúng ta cũng sẽ không thảm lắm đâu.
Dù sao thì trưởng lão cũng sẽ không cách chức nhiều người trong một lần như vậy đâu.
Nghe lời của Vưu Thanh Lăng nói, sắc mặt của Kỷ Phỉ Linh mới dễ nhìn hơn một chút,- Đúng vậy! Hai người chúng ta nhiều nhất cũng chỉ trồng không tốt thôi, thành tích dược điền của bọn họ còn kém hơn nhiều so với chúng ta!- Ta xem kết quả của lần kiểm tra này, hai người bọn họ chắc chắn là người có thành tích tệ nhất, đã vậy ta sẽ bố trí hai người bọn họ đến những viện khác.
Với tâm tính cùng với bản lĩnh trồng trọt này, căn bản không có tư cách ở lại Lưu Ly Viện.
Tề Ngộ nhíu mày nói.
Nghe vậy, Đồng Mẫn Nhi quýnh lên, mặc dù không có Vưu Thanh Lăng cùng với Kỷ Phỉ Linh, đối với nàng cũng không tạo nên bất kỳ ảnh hưởng nào.
Nhưng mà Tề Ngộ trưởng lão lại đem hai người bọn họ đuổi ra Lưu Ly Viện, vậy thì kế hoạch hãm hại Mộ Chỉ Ly cùng với Tử Di coi như hoàn toàn thất bại rồi!Vừa nghĩ tới đây, Đồng Mẫn Nhi buộc miệng nói:- Tề trưởng lão à! Ngài chỉ mới xem xét một phần nhỏ dược điền của Lưu Ly Viện, mới giờ mà đã rút ra kết luận có phải hơi sớm không ạ? Chi bằng chúng ta kiểm tra tiếp một vài dược điền nữa đi! Ở Lưu Ly Viện này còn có hai người không chịu tuân theo sự quản lý của đệ tử, ngày thường, bọn họ không hề để tâm chăm sóc dược điền của mình.
Ngài không đến xem, người khác lại nói đệ tử quản lý không tốt, chi bằng người đến kiểm tra bọn họ một chút rồi hay đưa ra quyết định, người thấy thế nào?Chân mày Tề Ngộ cau thành hình chữ xuyên, xem ra Lưu Ly Viện này còn không ít vấn đề còn bết bát hơn so với hai mảnh dược điền này nữa! Trước kia Lưu Ly Viện chưa từng xuất hiện tình huống như thế này.
- Vậy cứ nghe theo sự sắp xếp của ngươi, đi xem xét một chút đi.
Loại đệ tử không nghiêm túc này, căn bản không có tư cách ở lại Lưu Ly Viện.
Sau này, nếu như người gặp phải những trường hợp tương tự thì cứ trực tiếp báo cáo lên ta.
Tề Ngộ nghiêm túc nói.
Lúc này, sắc mặt của Đồng Mẫn Nhi mới dễ nhìn hơn vài phần.
Chỉ cần lần này có thể dẫn Tề Ngộ đến kiểm tra dược điền của Mộ Chỉ Ly và Tử Di, thì sau này miễn là mình hướng Tề Ngộ báo cáo người nào làm việc không nghiêm túc, liền có thể trực tiếp đuổi cổ người đó ra khỏi Lưu Ly Viện, quả thật là quá tiện lợi cho mình rồi!Nếu như nàng sớm có quyền lợi như vậy thì hiện tại, Mộ Chỉ Ly và Tử Di chắc chắn đã bị đuổi đến một tiểu viện hẻo lánh nào đó rồi, tuy nhiên bây giờ để bọn họ rời đi cũng không tệ!Đồng Mẫn Nhi ngựa quen đường cũ dẫn Tề Ngộ đến dược điền của Tử Di, chỉ vào dược điền phía trước nói:- Hai mảnh dược điền đó do Tử Di quản lý, trước kia đệ tử đã để cho nàng trồng Bách Mị Hoa, nhưng nàng trồng tới bây giờ cũng không có thành tựu, đệ tử thấy tâm tư của nàng căn bản không để trên dược điền.
- Hả? Chúng ta mau chóng đi xem xét.
Tề Ngộ vội vàng nói, nếu như Lưu Ly Viện này xảy ra vấn đề gì thì hắn sẽ gánh trách nhiệm rất lớn.
Nhất định phải tìm ra vấn đề và đem tất cả giải quyết một cách triệt để trước khi chưởng môn phát giác mới được.
Khi Đồng Mẫn Nhi nhìn thấy hai mảnh dược điền trồng đầy Bách Mị Hoa thì sắc mặt nàng đã khó coi đến cực điểm.
Nhìn dáng dấp của những đóa Bách Mị Hoa này sinh trưởng vô cùng tốt, còn muốn tốt hơn rất nhiều so với dược điền mà nàng nhìn thấy trước kia nữa.
Mội một gốc cây Bách Mị Hoa đều giống như được trải qua sự che chở vô cùng tỉ mỉ, cả mảnh dược điền đều không có sự tồn tại của bất cứ gốc cỏ dại nào cả.
Mà lúc này, bên cạnh dược điền có một thân ảnh màu tím đang ngạo nghễ đứng.
Trên mặt của Tử Di tràn đầy vẻ tươi cười thản nhiên, nhìn những gốc Bách Mị Hoa sinh trưởng sum suê trong dược điền thì trong lòng của nàng dâng trào một loại cảm giác hạnh phúc.
Đây chính là thứ tượng trưng cho tình bằng hữu của nàng và Mộ Chỉ Ly đã được nâng lên một bậc.
Vừa rồi, lúc nàng đang đợi chờ trưởng lão đến thì Trầm Hướng Thiên đã đem tất cả mọi chuyện mà Mộ Chỉ Ly đã làm hôm qua nói với nàng.
Nàng thật sự rất cảm động, cùng với sự cảm động, nàng cũng biết được sự thần thông quảng đại của Mộ Chỉ Ly, nhiều Bách Mị Hoa như vậy đến tột cùng là từ đâu mà có chứ?Song, những thứ này chỉ có thể khiến nàng ngạc nhiên, nhưng cũng không quá để ý.
Bất kể bản lĩnh của Mộ Chỉ Ly thế nào thì nàng ấy vẫn là Mộ Chỉ Ly của nàng! Bao nhiêu đó đã đủ rồi, những thứ khác thì bọn họ không cần phải biết.
Trong mắt Tề Ngộ hiện lên vẻ vô cùng khó hiểu, nhìn biểu tình giống hệt kẻ đần đồn kia của Đồng Mẫn Nhi.
Chẳng lẽ đầu óc của Đồng Mẫn Nhi này không được bình thường? Dù người ngu ngốc cũng có thể phân biệt được hai mảnh dược điền này có kết quả trồng trọt tốt nhất, nhưng Đồng Mẫn Nhi lại nói ngày thường nàng ta không hề chăm sóc dược điền?Nếu như không chăm sóc dược điền, vậy chẵng lẽ tự thân dược điền này có thể biến thành hình dáng này? Nếu thật sự như thế thì tất cả dược thảo trồng trong Bách Thảo Viện đều không cần người chăm sóc!- Bái kiến trưởng lão, chấp sự.
Tử Di hướng hai người thi lễ một cái, sau đó mới cung kính nói.
Tề Ngộ không thèm quan tâm đến phản ứng của Đồng Mẫn Nhi, chỉ mỉm cười nhìn Tử Di, nói:- Hai mảnh dược điền này là do ngươi trồng sao? Trồng vô cùng tốt!- Đa tạ trưởng lão khen ngợi!Nụ cười trên mặt Tử Di lại sâu thêm mấy phần, nhất là nhìn bộ dáng như ăn phải ruồi kia của Đồng Mẫn Nhi, nàng lại càng cảm thấy vui vẻ hơn nhiều.
- Thành tích này của ngươi quả thật không tệ, không hề thua kém dược thảo mà lão phu đích thân trồng, thậm chí còn tốt hơn nữa.
, chắc hẳn ngươi đã vất vả không ít nhỉ?Tề Ngộ thản nhiên nói, ánh mắt cơ trí của hắn lơ đãng liếc về phía Đồng Mẫn Nhi đang đứng bên cạnh.
Cảm nhận được ánh mắt của Tề Ngộ, Đồng Mẫn Nhi không nén được sự kinh hãi trong lòng, xem ra Tề Ngộ trưởng lão dường như đối với mình đã có chút không vừa lòng rồi.
Giờ khắc này, Đồng Mẫn Nhi bắt đầu nghi ngờ đây có phải là cái bẫy mà Mộ Chỉ Ly thiết kế cho mình hay không? Chẳng lẽ Vưu Thanh Lăng cùng với Kỷ Phỉ Linh là người của Mộ Chỉ Ly, cho nên hôm nay mình mới có thể lâm vào tình cảnh như vậy?Ngẫm nghĩ lại, Đồng Mẫn Nhi lại cảm thấy sự việc có chút kỳ lạ, nếu thật sự như thế thì chẳng lẽ Vưu Thanh Lăng cùng với Kỷ Phỉ Linh nguyện ý vì Mộ Chỉ Ly rời khỏi Lưu Ly Viện, việc này có phần quá kỳ quái đi.
Tử Di cung kính trả lời:- Bẩm trưởng lão kỹ thuật trồng trọt của Tử Di chỉ thuộc loại bình thường mà thôi, những thứ này đều do Mộ Chỉ Ly - tỷ muội tốt của Tử Di dạy cho, mới có thể trồng tra được thành tích như vậy đấy ạ!- Hả?Nghe lời của Tử Di nói, ánh mắt Tề Ngộ không khỏi xuất hiện vẻ hứng thú, vội vàng hỏi:- Mộ Chỉ Ly? Ta thế nào mà chưa từng nghe nói về người này, chẳng lẽ là người mới tới Lưu Ly Viện?Nghe trưởng lão nói vậy, Tử Di không kềm được liếc Đồng Mẫn Nhi một cái, trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi, vội vàng đổi giọng:- Đệ tử nói sai rồi, Mộ Chỉ Ly chỉ là tỷ muội tốt của đệ tử, kỹ thuật trồng trọt cũng giống như vậy.
Tuy rằng sự sợ hãi trên mặt Tử Di được che giấu rất tốt, nhưng Tề Ngộ vẫn bắt được, trong đầu âm thầm tự đánh giá quan hệ của Mộ Chỉ Ly và Đồng Mẫn Nhi, căn cứ theo những lời tử di vừa nói, hắn tức khắc hiểu rõ ngọn nguồn.
Giờ khắc này, nếu như hắn vẫn không rõ, vậy thì hắn không phải là một trưởng lão mà là một kẻ ngu ngốc.
Sau khi Đồng Mẫn Nhi suy tính những khả năng có thể xảy ra, nàng ta liền triệt để bỏ đi ý niệm đến kiểm tra dược điền của Mộ Chỉ Ly.
Nếu như Tề Ngộ trưởng lão nhìn thấy dược điền của Mộ Chỉ Ly cũng trồng tốt như dược điền của Tử Di, đến lúc đó người xui xẻo không phải là đám người Mộ Chỉ Ly mà chính là mình!- Tề trưởng lão, lần này người đã quan sát rõ ràng dược điền của Lưu Ly Viện rồi, đệ tử thấy chi bằng chúng ta hãy về trước đi.
Đồng Mẫn Nhi đành phải lên tiếng, ánh mắt nhìn Tử Di có một tia hung ác.
Nhưng Tề Ngộ đột nhiên nói:- Nếu như chúng đã tới đây thì cũng không cần vội vàng rời khỏi, chi bằng chúng ta đến quan sát hai mảnh dược điền cuối cùng đi, tin rằng đó chính là dược điền mà Nghi chấp sự nói là tệ nhất.
- Hả?Đồng Mẫn Nhi kinh hãi, nhất thời cảm thấy mình đã đâm lao thì phải theo lao, trong lòng suy tính trăm ngàn kế, cuối cùng đành phải nói:- Trước đây là do đệ tử nhớ lộn, kỹ thuật trồng trọt của người kia cũng không tệ, Tề trưởng lão không cần đi xem đâu ạ!Tề Ngộ khoát tay, nói:- Nếu như kỹ thuật trồng trọt không tệ, vậy thì ta càng phải đi xem, nếu như thật sự là một đệ tử không tệ thì ta sẽ đem mầm non ấy bồi dưỡng thật tốt.
Dưới sự kiên trì của Tề Ngộ, Đồng Mẫn Nhi chỉ có thể cùng với Tề Ngộ đi đến chỗ dược điền của Mộ Chỉ Ly.
Lúc trước là nàng ta dẫn theo Tề Ngộ trưởng lão, còn hiện giờ là Tề Ngộ trưởng lão dẫn nàng đi.
Mộ Chỉ Ly nhìn thấy hai đạo thân ảnh ở phía xa xa đang dần dần đến gần, khóe miệng không kềm được vẽ nên một độ cong nhàn nhạt, quả nhiên Đồng Mẫn Nhi cũng phải tới đây!Lúc Tề Ngộ nhìn thấy hai mảnh dược điền bên cạnh Mộ Chỉ Ly, Băng Tâm Thảo bên trong dược điền cũng đã gần trưởng thành, không hề có một góc cây khô héo nào.
Một vài giọt sương còn vương vấn trên lá Băng Tâm Thảo, khi ánh mặt trời chiếu xuống những giọt sương, phản chiếu ánh sáng mê người.
Trong mắt của Tề Ngộ cũng không hề có chút kinh ngạc nào, từ sau khi nhìn thấy dược điền của Tử Di cùng với phản ứng của Đồng Mẫn Nhi, hắn cũng đã suy đoán đến kết quả như vậy rồi.
- Bái kiến trưởng lão, bái kiến nghi trượng.
Mộ Chỉ Ly cung kính làm lễ, khuôn mặt bình tĩnh không biểu hiện chút cảm xúc nào.
- Những gốc Băng Tâm thảo này, ngươi gieo trồng không tệ, Băng Tâm thảo thuộc loại dược thảo khó gieo trồng nhất trong tất cả các loại thảo dược, nhưng ngươi lại có thể gieo trồng nó tốt như thế này, thực sự rất hiếm có.
Trên khuôn mặt Tề Ngộ tràn đầy vẻ hài lòng, kỹ thuật gieo trồng như thế này cũng đã đạt đến trình độ cao nhất trong toàn bộ đệ tử của Bách Thảo Viên rồi!- Đều do trưởng lão có phương pháp dạy dỗ.
Mộ Chỉ Ly khiêm tốn nói.
- Nghe nói Bách Mị Hoa trồng ở dược điền Tử Di tốt như thế cũng do sự hỗ trợ của ngươi sao?Tề Ngộ lên tiếng hỏi, nhưng trong lòng đã khẳng định đáp án này rồi.
Trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng ngay sau đó, một sự vui vẻ thoáng xuất hiện trên gương mặt bình tĩnh của nàng.
Tử Di này… Lúc trước mình thực sự quá mức phòng bị Tử Di rồi, thì ra trong Thiên Âm môn này vẫn đệ tử lấy lòng chân thành đối đãi với người khác.
- Đệ tử cũng chỉ trả lời một chút vấn đề của Từ Di thôi, còn dược điền kia đều là do nàng ấy chăm sóc.
Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói, nàng cũng không muốn tranh công, kỹ thuật gieo trồng của Tử Di cũng không tệ, huống hồ quả thực là nàng cũng không hề giúp muội ấy chăm sóc dược điền.
Nghe thấy câu trả lời của Mộ Chỉ Ly, sự hài lòng trong Tề Ngộ càng thêm nồng đậm, đứa đệ tử Mộ Chỉ Ly này thực sự không tệ, nói: - Biểu hiện cho tốt, sau này ngươi chắc chắn sẽ tiền đồ vô lượng.
Nói xong, Tề Ngộ liền dùng ánh mắt thâm thúy liếc nhìn Đồng Mẫn Nhi một cái, chợt nói: - Kết quả lần kiểm tra này thật sự khiến cho ta chấn động, Đồng chấp sự, chúng ta trở về thôi.
- Vâng, tất cả đều nghe theo Tề trưởng lão.
Đồng Mẫn Nhi vội vàng lên tiếng, trong lòng nàng rất rõ ràng, bây giờ cho dù nàng có nói cái gì thì Tề trưởng lão cũng không nghe lọt tai, dù sao thì sự thật luôn thắng lý thuyết suông.
Ngay lúc hai người rời đi, Đồng Mẫn Nhi hung hăng trừng mắt với Mộ Chỉ Ly, hận không thể rút gân lột da Mộ Chỉ Ly.
Nhìn thấy Đồng Mẫn Nhi quay đầu lại nhìn mình, độ cong trên khóe miệng Mộ Chỉ Ly ngày càng rõ ràng hơn, nàng cười vô cùng rạng rỡ, so với sự phẫn nộ của Đồng Mẫn Nhi hình thành sự đối lập rõ nét.
- Tề trưởng lão, trước đây là đệ tử nghĩ sai rồi, đệ tử bị lẫn lộn dược điền của bốn người bọn họ rồi, trên thực tế người không chăm sóc dược điền tốt chính là hai người Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh.
Đồng Mẫn Nhi đi theo bên cạnh Tề Ngộ nói, có ý đồ rũ bỏ mọi trách nhiệm.
Tề Ngộ khoát tay áo, chặn lời nói của Đồng Mẫn Nhi lại, hắn nói: - Không cần nhiều lời, tất cả ta đều đã rõ ràng, ta sẽ bẩm báo đúng sự thực việc này cho Chưởng môn.
Sắc mặt Đồng Mẫn Nhi có chút khó coi, nàng ta không biết rốt cuộc Tề Ngộ nghĩ gì về chuyện lần này, nên không cầm được lòng lên tiếng hỏi lần nữa: - Trưởng lão chắc có lẽ sẽ không…Tề Ngộ ý vị thâm trường nhìn Đồng Mẫn Nhi một cái, nói: - Chẳng lẽ trong lòng Đồng chấp sự thực sự có quỷ? Trước đây ta cũng đã kiểm tra không phải chỉ mới một hai lần, sao lần này ngươi dường như đặc biệt khẩn trương vậy?Đồng Mẫn Nhi khẽ giật mình, vội nói: - Sao lại như vậy được chứ, trưởng lão nghĩ nhiều rồi.
Lúc Mộ Chỉ Ly trở về đến Lưu Ly Viện, Tử Di đang đứng chờ nàng ở cửa, nhìn thấy nàng trở về, trên khuôn mặt kia hiện lên một nụ cười xinh đẹp rạng rỡ.
Cùng lúc đó, Thẩm Hướng Thiên cũng đứng bên cạnh Tử Di.
So với ánh mắt cảnh giác lúc trước, lần này ánh mắt của Thẩm Hướng Thiên nhìn về phía Mộ Chỉ Ly tràn đầy sự chân thành.
- Chỉ Ly, tỷ trở về rồi, tỷ không thấy được vẻ mặt khó coi kia của Đồng Mẫn Nhi đâu nhỉ? Ha ha, buồn cười chết muội mất thôi.
Tử Di cười đến mức cả người run lên, nàng bây giờ căn bản không để ý đắc tội Đồng Mẫn Nhi, dù sao thì có nên đắc tội hay không thì nàng cũng đã đắc tội rồi, nàng ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho mình, đã như vậy, không bằng đắc tội nhiều hơn một chút!Mộ Chỉ Ly mỉm cười nói: - Lần này, Đồng Mẫn Nhi chắc hẳn gặp không ít chuyện phiền toái rồi.
- Chỉ Ly tỷ, lần này muội thực sự là cảm ơn tỷ, nếu không có tỷ thì bây giờ muội đã bị đuổi ra khỏi Lưu Ly Viện rồi.
Trong mắt Tử Di tràn đầy vẻ cảm động, rất chân thành nói.
- Việc này cũng không phải công lao của riêng tỷ, Thẩm Hướng Thiên cũng đã làm rất nhiều việc vì muội.
Sau khi hắn biết chuyện này thì liền lập tức đi điều tra rốt cuộc là ai hại muội, sợ muội gặp nguy hiểm, thậm chí ngày hôm qua còn trông coi dược điền của muội cả một buổi tối.
Quý trọng người trước mắt đi, tỷ phải đi tu luyện trước đây.
.
Mộ Chỉ Ly nắm tay Tử Di nói.
Vừa dứt lời, Mộ Chỉ Ly liền đi vào bên trong Lưu Ly Viện, chắc hẳn Tử Di và Thẩm Hướng Thiên còn có rất nhiều điều muốn nói với nhau, cho nên, nàng cũng không muốn quấy rầy hai người bọn họ.
Lúc Mộ Chỉ Ly đi vào bên trong Lưu Ly Viện, đúng lúc đụng phải Mạc Linh San, bước chân nàng có chút dừng lại, Mộ Chỉ Ly liền im lặng mà đi qua bên cạnh nàng.
Ngay tại lúc chạm qua vai nàng ta, Mạc Linh San lại đột nhiên lên tiếng, trên mặt vẫn mang theo một chút vẻ kiêu ngạo như trước, lấy ánh mắt từ trên cao nhìn xuống mà nói: - Bà bà nói giao cho ngươi hạt giống hoa Vi Thảo mà ngươi vẫn chưa bắt đầu gieo trồng sao? Chẳng lẽ ngươi căn bản không có khả năng này?Chân mày Mộ Chỉ Ly khẽ nhướn lên, thản nhiên nói: - Ta trồng hay không trồng cũng không cần ngươi quan tâm.
Nhìn bộ dáng không để ý kia của Mộ Chỉ Ly, Mạc Linh San chỉ cảm thấy vô cùng tức giận, hung dữ nói: - Chẳng lẽ người cho rằng bà bà thật sự không để ý tới ta nữa cho nên mới dám đối xử với ta như vậy? Ta cho ngươi biết, đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra, vì bà bà xem ta như là cháu gái ruột của bà vậy!Mộ Chỉ Ly dừng bước, xoay người nhìn Mạc Linh San đang rất tức giận trước mặt, nàng đã nghe thấy lời của nàng ta nhưng cũng không để bụng, tính tình Mạc Linh San này giống hệt trẻ con, căn bản là không hiểu vấn đề là gì mới thể hiện sự tức giận như vậy, một khi nàng ta rời khỏi Thiên Âm môn, sợ rằng không được bao lâu thì sẽ bị giết mất.
- Mặc kệ là sau này Cổ tiền bối có để ý ngươi nữa hay không, nhưng ít nhất bây giờ bà ấy sẽ không để ý đến ngươi, hiện tại ngươi chỉ là một tên đệ tử bình thường, đừng có làm ra vẻ tự cao tự đại kiêu ngạo gì đó nữa, nếu không thì cuộc sống của ngươi sẽ không dễ chịu đâu, tự giải quyết cho tốt đi!Sau khi Mộ Chỉ Ly nói xong liền trực tiếp đi vào trong phòng, chỉ còn lại Mạc Linh San đang ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng Mộ Chỉ Ly rời đi mà không biết nói cái gì.
Lúc Mộ Chỉ Ly tiến vào căn cứ bí mật thì Hàn Như Liệt đã ở bên trong rồi, đang tập luyện giao chiến với Mộ Hàn Mặc!Lúc này tuy chỉ là tập luyện, thế nhưng những đòn tấn công của hai người lại cực kỳ mạnh mẽ, chiêu chiêu tàn nhẫn, công kích vào chỗ hiểm.
Trên cơ bản, Hàn Như Liệt vẫn luôn ở vào tình huống phòng bị, chờ Mộ Hàn Mặc đến công kích hắn.
Đây cũng là phương thức tu luyện mà Mộ Hàn Mặc mới tìm được thời gian trước, ở trong căn cứ bí mật này, mặc dù tu vi tăng lên có phần nhanh nhưng kinh nghiệm thực chiến lại vô cùng thiếu.
Đúng lúc thông qua việc giao thủ với Hàn Như Liệt để tăng lên kinh nghiệm thực chiến, Hàn Như Liệt cũng không oán trách chút nào, mà còn làm hết phận sự của người tỷ phu, tận tình giúp Mộ Hàn Mặc tập luyện.
Lúc này, Hàn Dĩnh Nhi và Bạch Thừa Duẫn cũng ở một bên đánh giá hai người giao thủ, vẻ mặt chăm chú, thỉnh thoảng còn chụm đầu ghé tai thảo luận chuyện gì đó, hiển nhiên là học tập không ít kinh nghiệm trong lúc hai người kia giao thủ.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!