Y Thủ Che Thiên

Quyển 5 - Chương 7: Sống chết trước mắt

07-09-2024


Trước Sau

Edit: Tiểu Kim Châu Beta: Sakura Trong lòng Mộ Dật Thần không khỏi tự giễu nói: “Trải qua một phen khảo nghiệm như vậy, sau này mình đối với thống khổ thì nhẫn nại cũng tăng lên rất nhiều.
”Thời điểm Mộ Dật Thần lo lắng đợi chờ kết quả, tình huống của đám người Mộ Chỉ Ly ở bên ngoài Hắc Ám Thánh Điện có thể nói vô cùng hỏng bét, thực lực người Hắc Ám đã vượt qua bọn họ, hiện giờ bọn hắn chỉ có thể không ngừng tránh né, trên thực tế cũng không có lực lượng cùng đối phương liều mạng.
“A...
...
” Kèm theo tiếng hét thảm thiết, thân hình Thiên nhi dưới một kích của người Hắc Ám trực tiếp bay xa vài trăm thước, một ngụm máu tươi đột nhiên phun ra, giờ khắc này cũng không đứng lên nổi.
Trên người có vô số vết thương nhỏ, thậm chí ba lần phòng ngự của Quy Càn giáp cũng hoàn toàn dùng hết, bọn hắn hôm nay có thể nói là sơn cùng thủy tận.
Chỉ sợ cho dù Mộ Chỉ Ly có nhiều đan dược hơn nữa cũng chịu không được bọn hắn tiêu hao, công thêm thời gian chiến đấu lâu như vậy, thân thể cũng đạt đến cực hạn.
Tinh thần lực vẫn căng cứng khiến cho bọn họ mệt mỏi vô cùng, động tác thì càng ngày càng chậm, tiếp tục kiên trì như vậy không được bao lâu nữa bọn họ cũng hoàn toàn xong đời.
Tình huống đám người Mộ Chỉ Ly cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Thiên nhi, cũng không biết bị đánh ngã bao nhiêu lần rồi lại một lần đứng lên, cũng may còn có bốn người hợp tác trợ giúp, nếu không bọn hắn bây giờ sớm đã là một cỗ thi thể.
Mộ Chỉ Ly lại một lần bị đánh ngã trên mặt đất, áo trắng bị nhiễm lên màu đỏ tươi của vết máu, thân thể chết lặng phảng phất như không phải là của mình, chẳng qua vẫn cầm kiếm chiến đấu, đau đớn trên người nàng đã không cảm thụ được nữa, trong đầu chỉ có một tín niệm đó chính là không thể chết được.
Chẳng qua là, bây giờ còn có có thể sao?Khuôn mặt tuấn dật của Hàn Như Liệt hiện lên màu xanh tím, vượt cấp chiến đấu cường độ cao như vậy, nhìn trước mắt chi chít người Hắc Ám, một cỗ cảm giác tuyệt vọng tự nhiên sinh ra, loại cảm giác không nắm giữ được tất cả làm cho người ta cảm thấy khó chịu.
Lúc này Cung Tuấn Bân có một loại xúc động tùy thời tùy chỗ ngã xuống, thậm chí hắn nghĩ mình cứ như vậy đã chết sao, như vậy cũng không cần thống khổ rồi, chẳng qua Hàn Như Liệt không ngừng khích lệ hắn để cho hắn tiếp tục kiên trì, trên thực tế chính hắn cũng không biết mình đã chống đỡ được đến bây giờ.
Mặc dù mọi người không có nói ra, nhưng bọn họ đều biết có lẽ bọn họ không thấy được mặt trời ngày mai rồi, trong mắt Thiên nhi không khỏi tràn ra chút óng ánh, nhìn thân ảnh Mộ Dật Thần ở bên ngoài cung điện, không khỏi la lớn: “Dật Thần!”Dật Thần, ngươi sẽ ra ngoài sao? Ta thật không hy vọng sẽ không nhìn thấy được ngươi...
...
“A...
...
” thân hình Cung Tuấn Bân chật vật bay ngược ra, liên tiếp đụng vào mấy chục người Hắc Ám sau đó mới ngã xuống, một ngụm máu tươi không ngừng từ trong miệng chảy ra, lục phủ ngũ tạng tựa như đã vỡ vụn, ánh mắt của hắn dần dần tan rã, nhìn đám người Hàn Như Liệt nói: “Ta đi trước một bước...
...
”“Cung huynh!” trong mắt Hàn Như Liệt xẹt qua vẻ bi thương, không nghĩ tới kết quả cuối cùng lại vẫn là như vậy, không khỏi lên tiếng nói: “Rất nhanh chúng ta cũng sẽ đi theo ngươi.
”“Liệt, cẩn thận!” Một đạo tiếng vang bén nhọn từ trong miệng Mộ Chỉ Ly truyền ra, thời điểm Hàn Như Liệt nhìn về phía Cung Tuấn Bân thì bị người Hắc Ám tìm được cơ hội công kích hắn.
Mộ Chỉ Ly cơ hồ dựa theo bản năng vọt tới trước người Hàn Như Liệt, đở một kích này, cả người nhưng giống như cành liễu té xuống, sự sống trong cơ thể nhanh chóng biến mất ...
...
“Ly nhi!” Hàn Như Liệt đỡ lấy thân thể Mộ Chỉ Ly , một cỗ đau lòng làm cho người ta hít thở không thông từ trong trái tim hắn tràn ngập ra , hắn đúng là vẫn không có năng lực bảo vệ Ly nhi sao? Trong mắt xẹt qua vẻ tuyệt vọng, ngồi chồm hổm trên mặt đất, đối với một chưởng kế tiếp của người Hắc Ám không chút nào tránh né, Ly nhi đã rời đi, hắn sống sót còn có ý nghĩa gì?Nhìn thấy một màn này, Thiên nhi chỉ cảm thấy trái tim của mình tan nát, nàng cho là một khắc khi bọn hắn nhảy xuống cũng đã không màng đến sống chết rồi, nhưng khi thấy bọn Mộ Chỉ Ly từng người ngã xuống, nàng đau lòng tột đỉnh.
Vốn là, bọn họ có thể không đến , vốn là, bọn họ không nên chết , nhưng hết thảy cũng bởi vì nàng, bởi vì nàng xúc động, nếu như mình chưa từng xông tới mà nói, bọn họ cũng sẽ không xông tới rồi, như vậy hết thảy trước mắt cũng sẽ không phát sinh, nhưng là bây giờ...
...
Thiên nhi chưa từng hối hận chuyện gì giống như hôm nay, chết hẳn là nàng, mà không phải là bọn Chỉ Ly, nước mắt từ khóe mắt không nhịn được chảy xuống, đám người Ly nhi cũng đã rời đi, như vậy vì cái gì chính mình còn sống?Thời điểm một chưởng sắp rơi vào trên người Hàn Như Liệt, thì tất cả người Hắc Ám đột nhiên biến mất không còn một mống, phảng phất từ trước tới giờ chưa từng xuất hiện qua, Mộ Dật Thần vốn đứng yên bất động vào giờ khắc này cũng bắt đầu cử động.
Khi Mộ Dật Thần nhìn rõ hết thảy trước mắt, trong nháy mắt tròng mắt của hắn cơ hồ liền đỏ lên, nhìn Cung Tuấn Bân đang nằm trên mặt đất, lại thấy con ngươi của Mộ Chỉ Ly nhắm lại nằm ở trong ngực Hàn Như Liệt cùng với khuôn mặt đầy nước mắt của Thiên nhi, lòng của hắn một hồi đau, loại đau đớn này căn bản khác với loại đau đớn trên thân thể.
Thiên nhi trước tiên nhìn thấy Mộ Dật Thần đi ra, vội nói: “Dật Thần, ngươi thành công tiếp nhận truyền thừa rồi?”Mộ Dật Thần cứng ngắc gật đầu, nhưng hôm nay thực lực tăng lên hắn nhưng không có nửa điểm vui sướng, nếu như có thể hắn cỡ nào hi vọng đây hết thảy cũng không có phát sinh.
“Chỉ Ly còn có Cung Tuấn Bân, bọn họ...
...
” Nói tới đây, Thiên nhi đã khóc không thành tiếng, quả đấm hung hăng nện ở trên người Mộ Dật Thần: “Ngươi tại sao không sớm đi ra ! Ta hận ngươi, ta hận ngươi!”Nhìn cả người Thiên nhi toàn là máu đen, Mộ Dật Thần một trận đau lòng, nếu như đánh hắn có thể làm cho bọn Chỉ Ly không có chuyện gì, hắn tình nguyện bị đánh, thậm chí dùng mạng của mình đi đổi lại cũng không sao cả.
Đầu Hàn Như Liệt cũng chưa từng ngẩng xuống, đôi con ngươi vẫn như cũ nhìn vào khuôn mặt tinh sảo của Mộ Chỉ Ly đang nằm trong ngực mình, cảm nhận được thân thể nàng dần dần lạnh như băng, một giọt nước mắt liền rơi trên khuôn mặt Mộ Chỉ Ly.
Nước mắt của nam nhân không dễ rơi, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm.
Lúc Mộ Dật Thần chuẩn bị đi tới bên cạnh Hàn Như Liệt thì thấy một khắc trước Thiên nhi còn đang đứng đánh hắn đột nhiên té xỉu, hắn lập tức ôm Thiên nhi mới không làm cho nàng ngã xuống.
“Ta tới chậm.
” Mộ Dật Thần lẩm bẩm nói, hốc mắt đỏ lên mang theo một chút óng ánh, hắn thống hận mình, nếu như mình có thể nhanh chóng hoàn thành khảo nghiệm, thì hết thảy cũng sẽ không xảy ra, bây giờ hắn chỉ cảm thấy như có cái gì chặn ngay cổ họng, há mồm muốn nói nhưng không nói ra được câu nào.
Sau một khắc, cảnh tượng đột nhiên lần nữa biến hóa, cung điện màu đen đã biến mất, mà bọn họ cũng là xuất hiện ở bên trong Thiết Thạch thành, ánh mặt trời đã lâu không gặp chiếu vào người cũng không thể xua đi sự lạnh lẽo trong lòng bọn họ.
“Hàn đại ca” Mộ Dật Thần nhẹ giọng hô, giọng nói mang theo một tia sợ sệt, nhìn bộ dáng thương tâm của Hàn Như Liệt, hắn cảm thấy mình là một tội nhân.
Hàn Như Liệt phảng phất như chưa từng nghe Mộ Dật Thần nói, chẳng qua là vẫn duy trì động tác lúc trước lẳng lặng nhìn Mộ Chỉ Ly, nói: “Ly nhi, nàng chỉ là thiếp đi thôi, ta sẽ không để cho nàng rời khỏi ta.
”Thấy thế, Mộ Dật Thần cũng không dám đi quấy rầy, chỉ ở chung quanh dò xét , lúc này mới phát hiện chung quanh bọn họ có không ít người tồn tại, liền dùng một số tiền lớn mời dược sư tới đây để trị thương cho đám người Thiên nhi.
“Vị cô nương này bất luận là nội thương hay là ngoại thương đều rất nghiêm trọng, cộng thêm tiêu hao cực kỳ nhiều, cần điều dưỡng tốt một chút mới có thể khôi phục, cũng may cũng không có nguy hiểm đến tính mạng.
” Dược sư xem xét tình huống của Thiên nhi sau lên tiếng nóiTrong mắt của hắn hiện đầy tò mò, mấy người này là từ địa phương nào tới? Lại bị đả thương nghiêm trọng như thế , nhìn bộ dáng bọn họ hẳn là trải qua một cuộc chiến đấu thảm thiết, hắn trị thương cho nhiều người như vậy, thương thế nghiêm trọng như thế vẫn rất ít gặp qua.
Nhìn thấy dược sư xuất hiện, trong mắt Hàn Như Liệt hiện lên một vòng ánh sáng, vội nói: “Dược sư, ngươi mau tới giúp nàng ấy xem một chút!”Dược sư nhanh chóng đi tới, khi hắn thấy bộ dáng Mộ Chỉ Ly sau đó liền không nhịn được lắc đầu, nói: “Trên mặt của nàng đã phát ra tử khí, không có khả năng cứu sống rồi.
”“Ngươi còn chưa có nhìn đâu, làm sao lại có thể chắc chắn rồi? Ngươi rốt cuộc là cái gì dược sư!” Thấy dược sư nói thẳng ra kết quả, Hàn Như Liệt giận dữ, cũng không biết là lấy khí lực từ đâu tới, một tay trực tiếp nắm lấy cổ họng dược sư, nhấc hắn lên.
Dược sư chỉ cảm thấy hô hấp của mình càng ngày càng khó khăn, hai tay hai chân không ngừng giãy dụa, cũng không cách nào tránh thoát Hàn Như Liệt, hắn chưa bao giờ cảm thấy tử vong lại gần với mình như vậy.
Mộ Dật Thần cả kinh, gấp rút hướng Hàn Như Liệt nói: “Hàn đại ca, ngươi mau buông hắn ra, hắn vô tội a.
”Nghe được Mộ Dật Thần nói, lúc này Hàn Như Liệt mới chậm rãi buông tay ra, chẳng qua là gương mặt giống như không có linh hồn, đờ đẫn trở lại bên cạnh Mộ Chỉ Ly, vuốt ve khuôn mặt của nàng.
Trong lòng Dược sư rất tức giận, nhưng là thấy thực lực của nam tử này thật mạnh mẽ, cũng không dám nói gì, chẳng qua là lên tiếng nói: ” Bệnh trạng như vậy không cần nhìn cũng biết, căn bản cũng không có biện pháp nào có thể cứu sống nàng, nếu là nam tử kia thì còn có khả năng cứu sống.
”Mộ Dật Thần nhìn dược sư chỉ Cung Tuấn Bân, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng: “Vậy ngươi mau giúp hắn trị liệu một phen , ta nhất định hậu tạ!”Đợi dược sư đi giúp Cung Tuấn Bân chữa thương, Mộ Dật Thần đứng ở một bên nhìn Mộ Chỉ Ly, trong đầu nghĩ tới những lúc khi sống cùng Mộ Chỉ Ly, nước mắt không nhịn được chảy xuống.
Mộ Dật Thần hắn lần đầu tiên rơi lệ, hắn tình nguyện mình chết cũng không nguyện ý Mộ Chỉ Ly chết, hết thảy cũng bởi vì chính mình!“Phanh!” một quyền của Mộ Dật Thần hung hăng nện ở trên mặt đất, bàn tay đầy máu tươi nhưng không cảm giác được nửa điểm đau đớn, hắn ảo não, tự trách, thống khổ, nhưng cái gì cũng đều không làm được.
Khóe miệng Hàn Như Liệt chậm rãi giương lên một nụ cười, bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mộ Chỉ Ly, lẩm bẩm nói: “Ly nhi, chúng ta sẽ luôn luôn ở một chỗ.
” Sau một khắc, hắn lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đánh một chưởng về phía mình!“Hàn đại ca, dừng tay!” Thời điểm Mộ Dật Thần phát hiện một màn này thì đã không kịp, hắn không nghĩ tới Hàn Như Liệt sẽ làm ra chuyện cực đoan như!Song, tại thời điểm bàn tay chỉ còn cách Hàn Như Liệt vài centimet lại đột nhiên dừng lại, nhìn Hàn Như Liệt tự sát, trái tim Mộ Dật Thần như ngừng lại, hiện tại lại nhìn thấy Hàn Như Liệt dừng lại, hắn nhanh chóng vọt tới bên cạnh Hàn Như Liệt nói: “Hàn đại ca, huynh không nên vọng động như vậy.
”Hàn Như Liệt dừng lại động tác cũng không phải vì đã thông suốt, mà là vì lời nói của Xảo Xảo, “Đợi một chút, Chỉ Ly còn có hi vọng!”“Ngươi nói còn có hi vọng? Chỉ Ly còn có hi vọng?” Hàn Như Liệt gấp gáp lên tiếng hỏi, con ngươi nhìn chằm chằm Xảo Xảo, sợ nàng nói xạo.
“Chúng ta hẳn đã quên trong cơ thể Chỉ Ly có hồi phục chi lực, lực lượng của hồi phục chi lực rất thần kỳ, nói không chừng Chỉ Ly còn có hi vọng sống, mới vừa rồi ta chú ý thấy mặc dù sinh cơ của nàng đang nhanh chóng tiêu tán, nhưng bây giờ đã dừng lại rồi, hơn nữa còn có dấu hiệu khôi phục!” Xảo Xảo kích động nói, thời điểm nhìn thấy Mộ Chỉ Ly bị thương nặng nàng cũng rất là lo lắng a.
“Chỉ Ly thật còn có hi vọng?” Hàn Như Liệt nắm thật chặt tay Mộ Chỉ Ly, bộ dáng này giống như là một người sắp chết khát đi trong sa mạc đột nhiên nhìn thấy ốc đảo, sợ đó là ảo ảnh.
“Ừ!” Xảo Xảo khẳng định gật đầu, hai tay nhỏ bé cũng chặt chẽ đan vào nhau, không biết từ lúc nào Tuấn Tuấn đã đi tới bên cạnh Xảo Xảo, không tiếng động ủng hộ nàng.
Đúng lúc này, trên người Mộ Chỉ Ly đột nhiên hiện lên một đạo kim quang*(ánh sáng màu vàng kim), nương theo kim quang biến mất, tử khí trên mặt Mộ Chỉ Ly cũng dần tiêu tán.
” Kim quang này là cái gì?” Hàn Như Liệt kinh ngạc nói, trên người Chỉ Ly như thế nào lại xuất hiện một đạo kim quang?Mộ Dật Thần suy nghĩ chốc lát, tựa như nghĩ tới điều gì liền vỗ ót nói: “Lúc trước sư phụ Phong Hàn của Chỉ Ly tỷ có cho nàng một kim tàm ti giáp, nghe nói có thể cứu mạng nàng ba lần, thời điểm Chỉ Ly tỷ hấp thụ Lôi Điện lực từng lâm vào nguy hiểm, chính lúc đó Kim tàm ti giáp đã cứu nàng một mạng.
”“Vậy hẳn là tác dụng của Kim tàm ti giáp rồi, chẳng qua là nàng lần này bị thương thực sự quá nghiêm trọng, Kim tàm ti giáp cũng chỉ có một tác dụng nhất định, cụ thể như thế nào chúng ta cũng không rõ ràng.
”...
...
Trong nháy mắt, một tháng sau.
Hàn Như Liệt ngồi ở bên cạnh giường hẹp, tay của hắn nắm thật chặc tay của Mộ Chỉ Ly, nhẹ giọng nói: “Ly nhi, mau một chút tỉnh dậy đi, ta rất nhớ nàng.
”Mấy ngày nay, hắn phát hiện trạng thái của Mộ Chỉ Ly đang ngày càng tốt hơn, thân thể lạnh như băng cũng dần khôi phục lại nhiệt độ bình thường, gương mặt tái nhợt cũng trở nên hồng nhuận , nàng bây giờ thoạt nhìn cùng người bình thường không khác nhau làm mấy, nhưng là nàng không có mở mắt ra.
Đôi mắt Hàn Như Liệt nhìn về phía Mộ Chỉ Ly tràn đầy đều là thâm tình, mấy ngày nay hắn vẫn canh giữ ở bên cạnh Mộ Chỉ Ly, khuôn mặt của nàng hắn nhìn thế nào cũng không đủ, trong khoảng thời gian này hắn thậm chí hi vọng cứ như vậy cùng Mộ Chỉ Ly trải qua cuộc sống bình bình đạm đạm, cái gì cũng không để ý.
Chẳng qua, trong lòng hắn rất rõ ràng, bây giờ bọn hắn vẫn không thể tùy ý đi làm những điều mình thích, nếu không có thực lực , thì cuộc sống bình thản cũng rất dễ dàng bị người khác phá hủy, nhất là lần ở trong cung điện màu đen kia đã cho hắn thấy được hắn căn bản không có cách nào ngăn cản lực lượng kia.
Chỉ cần Ly nhi có thể khôi phục lại bình thường, như vậy chuyện ở cung điện màu đen cũng không coi là gì, trải qua một phen chiến đấu ở cường độ cao như vậy, thực lực của bọn họ cũng có tiến bộ rất lớn, thực lực của hắn đã đạt đến Nguyên Anh cảnh, trực tiếp đột phá hai cấp bậc, tu vi so với trước kia được củng cố không ít, để cho người kinh ngạc là hắn hiện tại đã chạm đến bình chướng của Nguyên Anh cảnh trung cấp, nói vậy không bao lâu nữa là có thể thành công đột phá đến Nguyên Anh cảnh trung cấp.
“Ngủ một tháng còn chưa đủ sao? Tỉnh lại rồi cũng có thể ngủ tiếp a, đến lúc đó ta và nàng cùng nhau ngủ.
”“Ly nhi, hôm nay hoa đào nở rồi, ta hái được mấy đóa trở về, rất là kiều diễm, bất quá hoa tuy đẹp nhưng ở trước mặt của nàng đều lộ ra vẻ ảm đạm thất sắc.
”“Ta rất nhớ nụ cười của nàng, rất nhớ giọng nói của nàng, nhớ tất cả về nàng, nàng có thể hay không mở mắt ra nhìn ta một chút? ”“Nương tử, mấy ngày nay có rất nhiều người nói tướng công của nàng rất là anh tuấn, nàng không tỉnh dậy chẳng lẽ không lo lắng ta bị bắt cóc sao?”“Ly nhi...
...
Tỉnh lại được không?”Hàn Như Liệt lôi kéo tay Mộ Chỉ Ly đặt ở trên khuôn mặt của mình, đôi mắt chăm chú nhìn nàng, phảng phất như hết thảy đều dừng lại.
Thiên nhi và Mộ Dật Thần đi đến, đối với một màn trước mắt bọn họ đã thành thói quen, mấy ngày nay Hàn Như Liệt cơ hồ là một tấc cũng không rời Mộ Chỉ Ly, bởi vì hắn hi vọng người mà Mộ Chỉ Ly nhìn thấy đầu tiên khi tỉnh lại chính là hắn.
“Chỉ Ly, lúc này nên tỉnh dậy rồi.
Một mực không muốn tỉnh lại có phải hay không bởi vì ngươi đang trách ta?” Thiên nhi nhìn vào đôi mắt vẫn đóng chặt như cũ của Mộ Chỉ Ly lên tiếng nói“Chỉ Ly tỷ, lúc trước cũng bởi vì ta mới có thể để cho các ngươi lâm vào nguy cơ, nhưng ta biết tỷ nhất định sẽ không để ý đúng không?” Mộ Dật Thần nói, hắn biết rất rõ tính tình của Mộ Chỉ Ly: “Đã như vậy, nên tỉnh dậy a,chẳng lẽ tỷ lại cam lòng để cho Hàn đại ca cô đơn một mình hay sao?”“Tình huống Cung huynh thế nào rồi?” Hàn Như Liệt hướng hai người Mộ Dật Thần hỏiThương thế của Cung Tuấn Bân rất là nghiêm trọng, một tháng trôi qua hôm nay thương thế của hắn đã khá lên nhiều, nhưng vẫn cần hảo hảo điều dưỡng thêm một thời gian ngắn nữa.
Lúc này Hàn Như Liệt không nhịn được nghĩ, nếu như bây giờ Ly nhi ở đây, thì thương thế của Cung Tuấn Bân hẳn là đã sớm tốt hơn rồi.
“Khá hơn rồi, qua ít ngày nữa là có thể hoạt động lại rồi, hắn nói một hồi nữa sẽ đến đây xem một chút.
” Thiên nhi cười nói, sự tuyệt vọng lúc ban đầu nàng đã không dám hồi tưởng lại, cũng may tình huống hôm nay so với ban đầu tốt hơn không ít, hiện tại chỉ hy vọng Chỉ Ly sớm ngày tỉnh lại, như vậy hết thảy mọi việc đều tốt rồi.
“Coi như xong, các ngươi hãy để cho hắn bồi bổ cho tốt, nhìn bộ dạng như bị bệnh kia ta cũng không thoải mái.
” Hàn Như Liệt cười nói, trải qua lần cùng sinh cùng tử này, Cung Tuấn Bân đã chân chính tiến vào trong đoàn thể bọn họ, cùng với lần trước hoàn toàn không giống nhau.
“Ha ha, ta đây cũng nói như vậy, thế nhưng hắn còn không chịu tin tưởng, lần này trở về nói đoán chừng hắn sẽ rất tuyệt vọng.
” Mộ Dật Thần đáp“Dược sư nói thân thể Chỉ Ly đã khôi phục, nhưng đến tột cùng có để lại di chứng gì hay không thì phải đợi sau khi nàng tỉnh lại mới có thể biết được, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà đến bây giờ nàng ấy còn chưa tỉnh đây?” Thiên nhi nhíu mày nóiTừ khi biết Chỉ Ly không chết sau, nàng cũng rất vui vẻ, nhưng đã nhiều ngày trôi qua, vết thương trên người Chỉ Ly cũng đã tốt hơn, nhưng mà nàng ấy vẫn không có tỉnh lại, đây cũng không phải quá kỳ quái đi.
Trong mắt Hàn Như Liệt hiện lên vẻ ưu thương: “Không biết, nhưng ta tin tưởng nàng rất nhanh sẽ tỉnh lại , bởi vì nàng ấy...
...
sẽ không bỏ rơi ta.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!