Chỉ cần một ngày chưa lấy Ly nhi về nhà, hắn sẽ không yên tâm a!Từ trên người Lôi Dục Hỏa nửa sống nửa chết kia thì có thể không bàn
cãi chuyện sau này, Ly nhi luôn làm người khác chú ý như vậy. Phàm là
chỗ nàng xuất hiện, những cô gái khác phảng phất đã mất đi tất cả ánh
sáng, ít nhất trong mắt hắn là như vậy. Đôi khi, nghĩ tới Ly nhi tốt đẹp như vậy, trong tim của hắn dâng lên
cảm xúc không chân thật. Thế mà nàng ấy lại thích mình? Nàng ấy thật
nguyện ý làm thê tử của mình? Cái loại cảm giác hạnh phúc rồi lại sợ hãi quả thực làm cho người ta không biết làm sao, nhưng lại tình nguyện
trầm mê trong đó. Vì Ly nhi, bất luận là chuyện tình gì hắn đều nguyện ý đi làm. Đối
với người khác, là tình nhân nhưng trong thời gian dài lại không thấy
mặt, như vậy căn bản không thể nào tiếp tục cùng nhau, nhưng bọn họ lại
làm được, trong lòng hắn rõ ràng, mặc dù Ly nhi mặt ngoài thoạt nhìn bất cận nhân tình, nhưng trên thực tế chỉ cần đi vào lòng của nàng ấy, thì
sẽ không bao giờ đi ra ngoài nữa. So với những cô gái khác, tâm tư của Ly nhi đơn giản hơn, và cũng đơn thuần hơn. Lúc này, tâm tư Mộ Chỉ Ly tất cả đều đặt ở trên thương thế của Lăng Lạc Trần , cũng không có chú ý tới vẻ mặt Hàn Như Liệt. Hai người đồng thời vươn ra hai tay, trong lúc nhất thời, hai tay chạm nhau. “Sắp bắt đầu, nếu có cái gì khó chịu thì hãy nói cho ta biết, ta sẽ
lập tức dừng lại. Đừng cố nén nhịn, bởi vì ta cũng không có cách nào xác định cái phương pháp này có thể được hay không. ” Mộ Chỉ Ly lên tiếng
nói, lấy tính tình của Lăng Lạc Trần , mặc dù xuất hiện thống khổ nhưng vẫn chịu đựng, việc này cũng vô cùng có khả năng . Lăng Lạc Trần gật đầu nói: “Ta biết rồi, có cái gì khó chịu ta sẽ nói cho ngươi biết. ” Khóe miệng cũng không tự chủ giương lên đường cong mờ, mặc dù không rõ ràng nhưng nhìn kỹ cũng có thể nhìn ra. Trong ngày thường, trên mặt Lăng Lạc Trần vốn cũng không có biến hóa
gì lớn, cho nên biến hóa nhỏ như vậy, trong mắt người khác cũng vô cùng
rõ ràng. Nghe được lời khẳng định của Lăng Lạc Trần, lúc này Mộ Chỉ Ly mới
nhắm hai mắt lại. Điều tiết năng lượng màu đen dị thường kia trong cơ
thể, thông qua hai tay của mình dũng mãnh lao tới trong cơ thể Lăng Lạc
Trần. Nếu ở lúc trước. . , năng lượng màu đen này nhất định sẽ không dễ dàng
bị Mộ Chỉ Ly gọi ra như vậy nhưng trong mấy ngày nay bị nàng thu phục,
nàng đối với khống chế năng lượng màu đen này cũng dần dần thuận buồm
xuôi gió . Một tia năng lượng màu đen kèm theo vô hạn sinh cơ thông qua hai tay
của Mộ Chỉ Ly phóng mạnh về phía trong cơ thể Lăng Lạc Trần, cho dù là
năng lượng màu đen ở trong không gian tồn tại thời gian quá ngắn, nhưng
cái loại sinh cơ không cách nào quên này cũng làm cho không ít người cảm giác được. Loại sinh cơ mãnh liệt này tuyệt đối là lần đầu tiên trong đời bọn
họ nhận thấy được, thời điểm đợi mọi người phát hiện năng lượng kia lại từ trong cơ thể Mộ Chỉ Ly hiện lên , trước mặt mọi người lại không có
nửa phần kinh ngạc. Ai bảo trên người Mộ Chỉ Ly, chuyện làm cho người ta kinh ngạc thật
sự nhiều lắm, hết thảy chuyện không thể nào xảy ra cũng có thể phát sinh ở trên người Mộ Chỉ Ly. Thiên Lực màu trắng kia làm cho người kinh
ngạc, cũng không lâu lắm lại xuất hiện Thiên lực thuộc tính Lôi, hiện
tại lại xuất hiện năng lượng màu đen ngẫm nghĩ lại thật cũng không có
cái gì khó tiếp nhận . Ở thời điểm Mộ Chỉ Ly nhắm hai mắt lại, Lăng Lạc Trần cũng không có
nhắm lại hai tròng mắt. Trong mắt tràn đầy nhu tình ngưỡng mộ nhìn Chỉ
Ly, lúc này tròng mắt giống như Hắc Diệu Thạch*(đen bóng) mê người tràn
đầy nhu tình, tin tưởng bất kỳ một cô gái nào cũng sẽ lún xuống dưới
loại nhu tình này. Dù sao sủng nịch nhu tình như vậy, đối với cô gái khó mà chống cự
được sự hấp dẫn này, thông qua một đôi con ngươi thì đã có thể biểu đạt
tất cả tình cảm. Cho nên nếu không cách nào biểu đạt tình cảm bằng lời
nói, chỉ cần một ánh mắt thì có thể biểu đạt rõ ràng. Lăng Lạc Trần có thói quen dùng ánh mắt như thế nhìn Mộ Chỉ Ly, bất
luận là ở trong phòng Băng hay là thời điểm canh giữ ban đêm, hắn đều
thích lẳng lặng nhìn Chỉ Ly như vậy. Cho dù cái gì nàng cũng không biết, cho dù nàng căn bản không biết tình cảm của mình. Chẳng qua là, trong lòng của hắn cũng rất rõ ràng, cũng chỉ có ở dưới tình huống Chỉ Ly không biết được, thì mình mới có thể nhìn nàng ấy như vậy. Dù sao trong lòng của nàng, mình chỉ là một bạn tốt, sư huynh, gần như đối với ca ca. Nhiều mối quan hệ này lại xa xa không bì kịp với quan hệ tình nhân.
Hắn chưa từng nghĩ muốn đạt được cái gì từ Chỉ Ly, bởi vì hắn vô cùng
hiểu rõ tình cảm Chỉ Ly thuần khiết đến cỡ nào, thế cho nên đã yêu một
người thì quyết chí thề không thay đổi. Hắn sẽ không đi phá hư phần tốt đẹp này, cũng không thể phá hư hạnh
phúc của nàng ấy. Bởi vì, hắn không có lòng tin, không có lòng tin làm
cho nàng cảm thấy ở cùng mình có thể hạnh phúc hơn so với ở cùng Hàn Như Liệt. Mặc dù hắn rất không nguyện ý thừa nhận, nhưng lại không thể không
thừa nhận. Hắn tin tưởng tình cảm của mình đối với Chỉ Ly tuyệt đối
không kém gì Hàn Như Liệt, nhưng hắn vốn là một người cô quạnh, mặc dù
hắn muốn quan tâm nàng, nhưng cũng không biết dùng phương thức gì ... ... Nhìn mặt mày của Chỉ Ly, tất cả đã sớm khắc sâu trong tim của hắn.
Mặc dù nhìn không thấy, nhưng hình dạng của nàng trong tim của hắn vẫn
như cũ rõ ràng như vậy... ... Mộ Chỉ Ly khẽ nhíu mày, hết sức dùng linh thức của mình khống chế sự
biến hóa của năng lượng màu đen, dù sao năng lượng màu đen ở trong cơ
thể nàng nghe lời cũng không đại biểu ở trong cơ thể Lăng Lạc Trần cũng
sẽ nghe lời, nếu như không khống chế được…, vậy thì không phải là chữa
thương. Tinh thần của nàng rất tập trung, trên sống mũi lại càng rỉ ra một
điểm mồ hôi hột, mà trước mặt lại hiện thêm một mảng phấn hồng. Khóe miệng Lăng Lạc Trần độ cong không tự chủ mở rộng, Chỉ Ly nghiêm túc như vậy, có mị lực làm cho người ta mê muội, như thế nào đều xem
không chán. Ở thời điểm Lăng Lạc Trần tràn đầy nhu tình nhìn Mộ Chỉ Ly, cách đó
không xa Hàn Như Liệt phun ra lửa. Lại dám dùng ánh mắt như thế nhìn Ly nhi của hắn! Quả thực không thể nhịn được nữa!Lăng Lạc Trần này quả nhiên không có hết hy vọng đối với Ly nhi! Nhìn ánh mắt kia không chỉ không có chết tâm, hơn nữa so với trước kia sợ là càng thêm yêu thích Ly nhi. Hắn thân là nam tử cũng có thể liếc thấy ra trong ánh mắt của hắn ta đều bao hàm cái gì, chết tiệt, hắn ta lại... ... Hàn Như Liệt cảm giác mình đều nhanh tức điên rồi! Này Lăng Lạc Trần
thực sự quá phận, mình ở chỗ này lại mà lại dám nhìn Ly nhi như vậy, hắn muốn một bước xông lên, nhưng bây giờ Chỉ Ly đang giúp hắn ta chữa
thương, nếu mà xông lên quấy rầy thì chắc chắn là không tốt . Nghĩ tới đây, trong lòng Hàn Như Liệt có một nỗi buồn bực. Muốn đóng
tròng mắt lại không nhìn nữa, tuy nhiên lại làm không được. Trong lúc
nhất thời vô cùng mâu thuẫn, chỉ có thể trợn mắt lên nhìn Lăng Lạc Trần. Cảm nhận được tầm mắt Hàn Như Liệt, Lăng Lạc Trần chậm rãi chuyển tầm mắt quaTrong lúc nhất thời, tầm mắt hai người kịch liệt va chạm như pháo hoa. Hàn Như Liệt không có che dấu tức giận của mình, con ngươi phóng ra
lửa nhìn thẳng Lăng Lạc Trần. Nhìn Hàn Như Liệt tức giận, Lăng Lạc Trần
cũng là lơ đễnh, nhìn nhau lại càng không thối lui. Để cho Hàn Như Liệt cảm nhận được nguy hiểm…, nghĩ đến hắn ta sẽ càng thêm khẩn trương đối với Chỉ Ly sao. Hắn giấu diếm tâm tư của mình với
Chỉ Ly, nhưng đối với Hàn Như Liệt thì cái này không cần thiết. Ngay từ
lúc ban đầu thời điểm ở thành Ngải Y, bọn họ cũng đã biết rõ lòng dạ của nhau. Nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Lăng Lạc Trần, Hàn Như Liệt lại
càng giận không kiềm chế được. Người này thật sự quá ghê tởm! Đây tuyệt
đối là khiêu khích mình! Hết lần này tới lần khác lúc này hắn cái gì đều cũng không làm được. Nghẹn một hơi, Hàn Như Liệt đi tới bên cạnh Lôi Dục Hỏa . May là
người này mới vừa rồi không có bị mình hoàn toàn đánh chết, nếu không
mình xuất ra bao nhiêu khí lực cũng không đủ. Hàn Như Liệt một đấm một đá rơi vào trên người Lôi Dục Hỏa, phát tiết tức giận của mình. Nhất thời từng đợt tiếng kêu gào thảm thiết không
ngừng truyền ra từ trong miệng Lôi Dục Hỏa, kèm theo tiếng cầu xin tha
thứ không ngừng, song, Hàn Như Liệt giống như căn bản không có nghe
thấy. Lôi Dục Hỏa kêu một cách thống khổ, nếu l trong công kích của Hàn Như Liệt mang theo Thiên Lực…, thì mình cũng sẽ được chết thống khoái một
chút. Hết lần này tới lần khác cái uy lực gì hắn ta cũng không mang, chỉ là quyền đấm cước đá đơn thuần. Coi như là thân thể của hắn cường độ
vượt xa cho người bình thường, đó cũng là đau đớn muốn chết a!Dần dần, tiếng kêu rên nhỏ lại, Lôi Dục Hỏa ngay cả âm thanh nhỏ nhất đều phát ra. Nếu như lúc này có người nguyện ý giết hắn …, hắn nhất
định sẽ vui mừng hân hoan ... . . Mọi người Thần Quyết cung thấy Thiếu chủ Hàn gia không nói một tiếng chạy đi biến Lôi Dục Hỏa thành bộ dáng kia, ở trong lòng thống khoái
đồng thời cũng không khỏi rụt cổ lại, may là mình không có đắc tội Thiếu chủ Hàn gia, nếu không phương thức hành hạ này thật đúng là làm cho
người ta muốn sống không được a!Dĩ nhiên, nhiều người cũng là cảm khái Thiếu chủ Hàn gia đối với Mộ
Chỉ Ly thật là tốt, nghĩ đến hắn tức giận như vậy cũng là bởi vì lúc
trước Lôi Dục Hỏa đối với Mộ Chỉ Ly có mưu đồ, thật sự là làm cho người ta hâm mộ. Đối với hết thảy xung quanh Mộ Chỉ Ly hồn nhiên không biết, rốt cục
trải qua một phen cố gắng, sau khi thành công khống chế được năng lượng
màu đen, phân ra một tia mềm yếu tiến vào trong cơ thể Lăng Lạc Trần. Đúng như nàng lường trước, năng lượng màu đen bắt đầu chữa trị trong
cơ thể bị hao tổn kinh mạch của Lăng Lạc Trần, tốc độ kia tuyệt đối so
với bất kỳ linh đan diệu dược cũng muốn mạnh hơn nhiều, sinh cơ vô hạn
gặp phải kinh mạch bị hao tổn này tự phát tiến hành trị liệu, Mộ Chỉ Ly
lúc trước có chút ít lo lắng cũng là dư thừa. Mặc dù từ trong cơ thể Mộ Chỉ Ly vận chuyển năng lượng màu đen cũng
không nhiều, nhưng là tác dụng kia cũng rất lớn. Khóe miệng Mộ Chỉ Ly
chậm rãi giương lên độ cung, may là mình thành công, không có ảnh hưởng
đến Lạc Trần. Trong lòng lại càng vui mừng bởi vì mình lại có thêm một phương pháp
trị liệu, có cái phương pháp này phối hợp với châm cứu, tin tưởng trong
thời gian thật ngắn liền có thể đủ làm cho người ta hoàn toàn hồi phục.
Trong lòng Mộ Chỉ Ly tràn đầy ý mừng, dù sao y thuật trong lòng của
nàng có địa vị cực kì quan trọng. Mỗi lần y thuật tinh tiến cũng là thời khắc nàng vui vẻ nhất, kể từ
khi đi tới Đại Lục Thiên Huyền nàng có thêm nhiều phương pháp trị liệu. Trước khi Chỉ Ly mở mắt, Lăng Lạc Trần nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình. Trên mặt Mộ Chỉ Ly chứa đựng nụ cười nhợt nhạt: “May là thành công,
thương thế của ngươi đã khôi phục, như thế nào, ngươi xem một chút?”Nghe vậy, Lăng Lạc Trần cười yếu ớt gật đầu, mới vừa rồi hắn cũng là
không có chú ý tình huống trong cơ thể mình. Dù sao đau đớn và vân vân
đối với hắn mà nói đều không coi là cái gì, chỉ cần có thể nhìn Chỉ Ly
chính là một loại hạnh phúc. Sau khi Lăng Lạc Trần điều tra thương thế của mình, trong mắt cũng
hiện lên vẻ kinh ngạc: “Vậy mà tất cả đều tốt lắm?” Nếu không phải là
mình tự mình điều tra đến quả thực không thể tin được, đả thương nghiêm
trọng như vậy, thế nhưng trong thời gian ngắn chữa khỏi hết, thực sự quá thần kỳ. Nhìn bộ dáng Lăng Lạc Trần kinh ngạc như vậy, trong mắt Mộ Chỉ Ly nụ
cười nồng nặc: “Đó là đương nhiên, y thuật của ta rất cao a . ”Đang lúc Mộ Chỉ Ly và Lăng Lạc Trần nói chuyện, Hàn Như Liệt cũng là
một bước xa vọt tới bên cạnh Mộ Chỉ Ly , nhìn Lăng Lạc Trần nói: “Ta với ngươi đơn độc đấu!” Hắn càng muốn trong lòng càng tức giận, bởi vì cái
gọi là không thể nhịn được thì không cần nhịn nữa, chữa thương đã kết
thúc, đương nhiên cũng không cần bận tâm những thứ khác. Vẻ mặt Mộ Chỉ Ly kinh ngạc nhìn Hàn Như Liệt, nói: “Liệt, chàng đây
là muốn làm cái gì?” Sao tự nhiên muốn đơn độc đấu cùng với Lạc Trần?
Đây cũng quá kỳ quái!“Nàng không nên nhúng tay vào chuyện này. ” Ánh mắt của Hàn Như Liệt ý bảo Mộ Chỉ Ly, chính là lần nữa lên tiếng nói: “Là một nam nhân thì hãy một mình đấu!”Lăng Lạc Trần chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ ống tay áo của mình, ánh mắt
cũng không hề nhượng bộ chút nào: “Đơn độc đấu thì đơn độc đấu!”Người ở chỗ này cũng là trừng lớn con mắt, ai cũng không nghĩ tới vốn đang tốt sao hai người lại đột nhiên muốn tiến hành đơn độc đấu, chuyện này thật sự quá kỳ quái!. Song, Mộ Chỉ Ly cũng không chịu được, lôi kéo Hàn Như Liệt nói:
“Liệt, bây giờ Lạc Trần còn là một bệnh nhân, tại sao có thể tiến hành
đơn độc đấu? Huống chi cũng không phải là địch nhân. ”“Lạc Trần?” Hàn Như Liệt đề cao ngữ điệu, bọn họ lại gọi thân mật như vậy, thật sự là…!“Không cần nhiều lời, hắn ta không phải nói đã khỏi rồi sao? Chúng ta đi so một cuộc!” Hàn Như Liệt một bụng nộ khí , hận đến mức muốn đánh
Lăng Lạc Trần một trận. “So thì so, bắt đầu đi!”“Hổ nháo, Lạc Trần! Làm sao ngươi cũng hồ nháo theo!” Trước mặt Mộ
Chỉ Ly lộ ra giận dữ: ” Vết thương vừa mới trị lành, bây giờ lại muốn
tiến hành tranh đấu vô vị, chẳng lẽ ăn no rỗi việc muốn công của sức của ta thành vô ích sao!”Nàng không rõ bọn họ đang tốt lại bị sao nữa, nàng thật vất vả mới
trị lành vết thương của Lạc Trần, hiện tại lại muốn tỷ thí, thật sự là
không có chuyện gì lại gây chuyện!Hai người nhìn thấy trên mặt Mộ Chỉ Ly tức giận cũng đồng thời im
lặng. Nếu là lời của người khác thì bọn họ căn bản sẽ không để ý tới,
nhưng đổi thành là lời của Chỉ Ly vậy thì không giống với người trước,
dù sao cách nhìn của người nào cũng có thể không cần , duy chỉ có cách
nhìn của Chỉ Ly là không thể không quan tâm. Nhìn thấy hai người ngưng động tác, lúc này Mộ Chỉ Ly mới lôi kéo Hàn Như Liệt đi ra chỗ khác. Dọc theo đường đi, Mộ Chỉ Ly không nói một lời, Hàn Như Liệt lẳng
lặng đi theo phía sau Mộ Chỉ Ly, nhìn bộ dáng của nàng không khỏi lên
tiếng nói: “Ly nhi, không nên tức giận có được hay không?”“... ... ”“Nương tử, vi phu biết sai rồi, đừng không để ý tới vi phu được không?”“... ... ”“Bảo bối Ly nhi, nàng hãy nói một tiếng đi!”“... ... ”Rốt cục, ở khoảng cách xa mọi người, Mộ Chỉ Ly dừng bước. Mặt không chút thay đổi nhìn Hàn Như Liệt, không nói lời nào. “Ly nhi... ... ”“Mới vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao chàng lại muốn cùng Lạc Trần đơn độc đấu?”“Đó là bởi vì tiểu tử kia hắn vậy mà... . . ” Nói được một đoạn, lời của Hàn Như Liệt cũng là đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Mộ
Chỉ Ly có chút né tránh. Đến bây giờ hắn cũng không biết Chỉ Ly có biết
chuyện này hay không, nếu Chỉ Ly không biết…, mình còn đâm thủng tầng
giấy này, đây chẳng phải là... ... “Lạc Trần hắn tại sao? Chàng nói đi?”