Mộ Chỉ Ly hồi tưởng
lại lúc đầu nàng ở trong sân nghiên cứu vũ kỹ, thì thân ảnh màu trắng kia xuất
hiện ở góc tường. Tuy chỉ nhìn thoáng
qua, nói cũng chưa nói gì, nhưng hình bóng của hắn, nàng chưa bao giờ quên, tên
của hắn lại càng một mực in sâu trong trí nhớ của nàng. Lăng Lạc Trần, người
cũng như tên, cũng chỉ có hắn mới giống như trích tiên, mới xứng đôi với cái tên
như vậy, mấy năm trôi qua, một màn lúc đó lại rõ ràng như có thể nhìn thấy
được. Hắn tốt đẹp như vậy,
tuấn dật tựa như không phải người phàm, làm cho người ta không tìm được từ ngữ
để hình dung hắn, cho nên trong đầu Mộ Chỉ Ly chỉ có thể xuất hiện hai chữ tốt
đẹp mà thôi. Vẫn như cũ là một bộ
áo trắng, tay áo huyền văn vân tụ, hắn ngồi trên chiếu, mắt của hắn khép hờ, tựa
như ngồi ở đó nghỉ ngơi, lại như trầm tư suy nghĩ, chẳng qua chỉ là đơn giản
ngồi ở đó lại làm cho người ta không thể dời mắt. Quanh thân tản ra khí
chất phiêu dật, làm cho người ta nhích tới gần rồi lại không dám tới gần, chỉ
cảm thấy giữa hai người chênh lệch quá lớn, sẽ ảnh hưởng tới vẻ đẹp của
hắn. Hắn lẳng lặng ngồi ở
chỗ đó, không giống như người chung quanh ồn ào náo động, phảng phất một chút
như không tồn tại, chỉ cảm thấy trong lòng yên lặng dị thường, trong phạm vi nhỏ
xung quanh hắn không có người, chẳng qua Mộ Chỉ Ly cũng chú ý tới mấy nữ tử đang
nhìn hắn, không che dấu sự ái mộ một chút nào. Mà mấy cô gái đứng
gần nhau, có lẽ họ cùng một môn phái, nghĩ tới đây, Mộ Chỉ Ly khóe miệng hơi
nhếch lên. Đúng là, Lăng Lạc
Trần là một người như vậy, cô nương ái mộ hắn không biết có bao nhiêu nữa, bất
quá nhìn bộ dạng kia, sợ là có rất ít cô gái có thể đi vào trong lòng của
hắn. Trong lúc Mộ Chỉ Ly
đang xuất thần, phía dưới cũng có mấy tên nam tử tầm hai mươi tuổi nhìn Mộ Chỉ
Ly ở trên cây. “Mỹ nhân, nàng ở phía trên đó nhìn cái gì đấy? Không bằng
xuống dưới này cùng chúng ta hàn huyên một chút đi!”. Một gã nam tử mặc áo bào
màu xanh trên mặt lộ ra vẻ khinh bạc nhìn Mộ Chỉ Ly nói. Ngay từ lúc Mộ Chỉ Ly
muốn đi lên đỉnh núi bọn họ cũng đã phát hiện ra nàng, lúc ấy Mộ Chỉ Ly đi lên
đỉnh núi cũng không để ý, nhớ tới cuộc nói chuyện với Thiên Nhi nàng cũng không
có phát hiện mình đã bị người khác chú ý tới. Thời điểm bọn họ nhìn
thấy Mộ Chỉ Ly đương nhiên là cực kỳ kinh diễm một phen, thân là đệ tử địa thế
gia mỹ nữ trong mắt bọn họ đếm không hết, yến gầy hoàn phì, các loại cô nương
phong tình có thể nói bọn họ đều đã gặp qua. Một cô gái bình
thường căn bản là không vào được mắt của bọn họ, nhưng là thời điểm nhìn thấy Mộ
Chỉ Ly, tất cả lúc đó bọn họ đều hai mắt tỏa sáng, cô gái giống như Mộ Chỉ Ly là
lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy. Toàn thân nàng tỏa ra
một loại khí chất mê người, mặc dù không thể nói rõ nhưng lại dị thường làm cho
người ta mê luyến, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo không trang điểm chút nào, cũng
là quốc sắc thiên hương, nhất là trong lúc mơ hồ toát ra vẻ xa cách lại làm cho
người ta muốn nhích tới gần. Mộ Chỉ Ly đang suy
nghĩ về Lăng Lạc Trần, lời của nam tử mặc áo bào màu xanh nàng hẳn là không có
nghe thấy, dù sao ở chỗ này nàng căn bản là không nhận ra người nào, như thế nào
lại có người cùng nàng nói chuyện đây? Dĩ nhiên, ở đây không bao gồm tình huống
của Lăng Lạc Trần. Ở trong lòng Mộ Chỉ
Ly cũng biết nàng cùng Lăng Lạc Trần đến tột cùng là không biết nhau, nhưng là
dù sao, nàng hy vọng Lăng Lạc Trần còn nhớ rõ nàng. Mấy người dưới tàng
cây thấy Mộ Chỉ Ly không thèm nhìn bọn họ, lập tức sắc mặt mấy người trở nên khó
coi mấy phần, bọn họ nhìn theo ánh mắt của Mộ Chỉ Ly, không bất ngờ chút nào
nhìn thấy thân ảnh Lăng Lạc Trần. Phát hiện điểm này
xong, trong lòng bọn lại càng khó chịu. Phải biết rằng bọn họ lớn lên cũng có
chút tuấn dật, ở gia tộc cũng có rất nhiều cô gái muốn dựa vào bọn họ, cho nên
bọn họ tự cho mình là siêu phàm, cảm giác mình là mỹ nam khó gặp trên cõi đời
này. Lần này đi tới đây,
mục đích chủ yếu của bọn họ là vì di tích viễn cổ, nhưng dù sao bọn họ cũng là
trẻ tuổi khí thịnh, một mặt cũng muốn xem mỹ nữ. Bọn họ cũng đã trông
thấy mỹ nữ, song chuyện bi ai cũng xảy ra, đó là những mỹ nữ này nếu không phải
là thích một tên tiểu bạch kiểm áo trắng bên này thì lại thích một kẻ yêu nghiệt
áo hồng ở bên kia. Con mấy người bọn hắn
thì triệt để không có người nào hỏi thăm, cho dù chủ động cùng mấy cô gái kia
nói chuyện thì các nàng căn bản không thèm để ý tới bọn họ. Mấy ngày qua quả thực
làm cho bọn họ tức chết, đường đường là thế gia công tử bọn họ lại phải nhận đãi
ngộ như vậy, càng tức hơn chính là địa vị của hai người kia không phải là người
bình thường có thể đắc tội, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể chịu đựng một ngụm
khẩu khí này. Bọn họ vừa nhìn thấy
Mộ Chỉ Ly mới tới, hơn nữa lại chỉ đi có một mình, dĩ nhiên sắc tâm nổi lên. Bọn
họ nhìn đến mấy cô gái có chút ít sắc đẹp kia hoặc là thế gia, hoặc là người
trong môn phái, cho nên bọn họ không có cách nào hành động, nhưng chỉ có một
người, nghĩ tới đây trên mặt bọn họ nở ra một nụ cười âm hiểm. Vậy cũng chính là
tặng không tới cửa, được ăn chùa ngu sao mà không ăn! Dù sao loại chuyên này bọn
họ cũng không phải lần đầu tiên làm, lấy hoàn cảnh phía sau bọn hắn còn có cái
gì phải sợ? Cô gái này còn có thể tạo thành uy hiếp gì đối với họ
chứ?Mấy người liếc lẫn
nhau một cái, ánh mắt bọn họ đều ngầm hiểu được, gật đầu. “Ầm”, một âm thanh
vang lên. Mộ Chỉ Ly ở trên cây
chỉ cảm thấy cây cối lay động một trận, sau một khắc liền té xuống, cũng may Mộ
Chỉ Ly thân thủ không tệ, vững vàng rơi xuống mặt đất, không có bị
thương. Chẳng qua trên mặt Mộ
Chỉ Ly tràn đầy tức giận, bởi vì nàng hiểu rõ nguyên nhân, cái cây này bị mấy
tên nam tử kia chặt đứt. Mấy tên nam tử kia thấy Mộ Chỉ Ly nổi giận đùng đùng
nhìn bọn hắn, không cảm thấy có cái gì không tốt, ngược lại trên mặt nở nụ
cười. “Mỹ nhân, rốt cuộc
cũng có thời gian để ý đến bọn ta a!”. Nam tử mặc áo bào màu xanh kia sắc mặt
khinh bạc nói, lúc trước bọn họ liếc mắt nhau một cái chính là quyết định làm
việc này, mỹ nhân này nếu không để ý đến bọn họ, bọn họ liền buộc nàng phải để ý
tới bọn họ!Rất hiển nhiên, cái
phương pháp này rất thành công, ít nhất hiện tại mỹ nhân ở đối diện với bọn họ
không phải sao?Bọn họ nơi này gây ra
động tĩnh cũng không nhỏ, dù sao một thân cây đổ xuống, nhất là còn áp chế người
khác, cho nên có không ít người chú ý tới tình huống bên này, bất quá tất cả mọi
người đều mang tâm trạng xem cuộc vui, bọn họ cũng không có nhàn hạ thoải mái
tới cứu người. Trong đầu bọn hắn căn
bản cũng không có cái từ này, huống chi mấy tên đệ tử này đều là từ đỉnh núi
tới, thân phận trong lòng mọi người đều hiểu được, có ai sẽ đi mạo hiểm đây?
Không muốn sống cũng không có ai, chỉ có thể nói mỹ nữ này xui xẻo, bị bọn họ
chú ý. Nhìn bộ dạng mấy tên
đệ tử này cũng biết không có hảo ý rồi, còn có thể không rõ ý nghĩ của bọn hắn
sao? Mộ Chỉ Ly mặt lạnh
nhìn bọn họ, không nghĩ tới đầu tiên lại gặp phải bọn con nhà giàu như vậy, nàng
không muốn cùng bọn họ nói chuyện nên xoay người rời đi. Chỉ là bọn hắn để cho
Mộ Chỉ Ly nhẹ nhàng mà rời đi như vậy sao? Điều đó đương nhiên là không thể nào!
Lúc Mộ Chỉ Ly xoay người, thì mấy tên nam tử liền đem Mộ Chỉ Ly vây xung quanh,
không cho nàng rời đi. “Các ngươi muốn làm
gì?” Vốn là tâm tình thật tốt hiện tại đã hoàn toàn bị phá hư. “Muốn làm gì? Chúng
ta chính là muốn cùng nàng vui đùa một chút. ” Một nam tử mặt lộ vẻ thèm thuồng,
khoảng cách gần như thế nhìn nàng lại càng thấy xinh đẹp a, mấy cô gái trước kia
mình gặp đều không có xinh đẹp bằng nàng! Thật là vưu vật khó gặp!“Ta không có thời
gian cùng các ngươi dông dài, kính xin nhường một chút”. Mộ Chỉ Ly kìm nén tức
giận trong lòng, lai lịch đối phương không nhỏ, nàng hiện tại một thân một mình,
có thể không đắc tội với người khác là tốt nhất, vốn là không cần thiết có phiền
toái này. “Mỹ nhân, liền vội vã
đi như vậy sao! Mấy người chúng ta đều là đệ tử Tiền gia, chân chính là đại gia
tộc, chỉ cần cùng chúng ta chơi đùa một chút, chúng ta tuyệt đối sẽ không bạc
đãi nàng, như thế nào?” Một nam tử đã bắt đầu đánh gia vóc người Mộ Chỉ Ly từ
trên xuống dưới rồi, ánh mắt tục tĩu làm cho Mộ Chỉ Ly muốn buồn nôn. Nghe
những lời này, nếu còn không biết chơi một chút là ý gì thì Mộ Chỉ Ly chính là
đồ ngu rồi, sắc mặt trở nên lạnh lùng, nàng dường như luôn gặp phải bọn con nhà
giàu như vậy. “Chơi một chút? Các
ngươi cũng không nhìn một chút xem mình là thứ gì?”. Mộ Chỉ Ly một cước liền đá
vào hạ thân nam tử bên cạnh, nếu thích chơi như vậy, nàng sẽ làm cho bọn họ cả
đời đều chơi không được!Namtử kia không nghĩ
Mộ Chỉ Ly lại đột nhiên làm khó dễ, ngay cả phản ứng cũng không kịp đã bị trúng
chiêu rồi, chợt đỏ mặt che lấy hạ thân của mình, một câu cũng nói không
ra. Một cước này của Mộ
Chỉ Ly cũng không lưu tình chút nào, nàng thấy người như vậy là khó chịu nhất,
quả là chết cũng không có gì đáng tiếc!Ba tên khác thấy thế
thì sững sờ, đồng tình nhìn nam tử kia vì đau nhức mà lăn lộn trên mặt đất,
nhưng trong lòng thì thấy có chút may mắn khi mình không phải là tên xui xẻo
kia, chợt nhìn Mộ Chỉ Ly nói: “Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, đã
như vậy thì không thể trách chúng ta được!”Ba người liền đồng
loạt lao đến chỗ Mộ Chỉ Ly. Thấy thế, nhưng trên mặt Mộ Chỉ Ly không có lộ ra
khẩn trương chút nào, ngược lại trong mắt đầy cảm xúc chiến đấu. Ba tên nam tử này dù
sao cũng là từ trong đại thế gia tới, hơn nữa nếu có thể cùng lúc tới cũng đủ để
chứng minh bọn họ ưu tú, nếu không phải là đệ tử ưu tú trong gia tộc, như thế
nào lại có cơ hội như thế?Mà Mộ Chỉ Ly cũng không phải là lần đầu tiên gặp
phải kình địch như bọn họ, chỉ là đối diện nàng cảm nhận được hai người này tu
vi giống mình, đều là Toàn Thiên Cảnh tu vi, còn một người thì đại khái là Ngự
Thiên Cảnh. Loại đội hình đối với
nàng vô cùng bất lợi, nhưng vô luận là bị vây thành cái dạng vị trí bất lợi gì,
nàng cũng sẽ không buông vũ khí đầu hàng. Ba người đem Mộ Chỉ
Ly vây quanh trung tâm, các loại công kích liên tiếp xông tới Mộ Chỉ Ly, một
thanh bảo kiếm ở trong tay Mộ Chỉ Ly vung lên như khiêu vũ, gió thổi không lọt,
giống như là một bức tường kiếm, đem nàng bảo vệ an toàn ở giữa. Nàng luôn có thể
trước tiên ngăn trở công kích của bọn hắn, làm cho người ta cảm khái năng lực
nhạy cảm này có thể nói là nghịch thiên, dĩ nhiên, đây hết thảy cũng là bởi vì
kết quả trong sào huyệt huấn luyện cánh sắt kiến bay, nơi đó có nguy hiểm nàng
trước tiên có thể cảm giác được rồi phản ứng bằng tốc độ nhanh nhất. Ba nam tử công kích
một nữ tử, nữ tử thực lực không bằng bọn họ nhưng lại làm cho bọn họ tấn công
lâu rồi mà không thắng được, tình huống này tự nhiên là làm cho người ta chú ý,
ngay cả Lăng Lạc Trần cũng không khỏi hướng bên này nhìn lại, chẳng qua là vừa
nhìn lại, trong mắt hắn cũng hiện lên vẻ nghi ngờ?