Đám người Lý gia nghe thấy lời
nói của Lý Thừa Dương thì mới hết ngây người mà phản ứng lại, dù sao bọn họ đi
theo Lý Thừa Dương nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên gặp người dám cùng
Lý Thừa Dương đối nghịch. Dù sao thì quan hệ giữa bọn họ
vốn không tốt, nếu không thì cũng sẽ không vừa đối mặt liền bẻ gãy một ngón tay
người ta, phải biết rằng Lý gia bọn họ ở đảo yêu thú này tuy chỉ xếp hạng trung
nhưng không phải là kém, Mộ gia này so với bọn họ còn phải kém một bậc!Thế nên trước kia mỗi khi gặp
người Mộ gia, cho dù bọn họ có gây hấn đến đâu, đối phương phần lớn cũng chỉ tức
giận bỏ đi, rất ít khi chân chính động thủ, lần này thì đảo ngược lại, bọn hắn
không ngờ được lại bị thương dưới tình huống này!Trừ Lý Thừa Dương và cô gái áo
hồng kia, tám người khác đều vọt tới chỗ bọn Mộ Chỉ Ly, đứng mũi chịu sào đương
nhiên là Mộ Chỉ Ly. Nhìn thấy bọn họ đằng đằng sát
khí xông lại, Mộ Chỉ Ly cũng không vì bọn họ đông người mà cảm thấy kinh hoàng,
dù sao thì lúc này có kinh hoảng cũng không có tác dụng, hơn nữa ngay từ lúc bọn
chúng khiêu khích nàng cũng đã thấy hôm nay khó mà tránh khỏi việc phải đánh một
trận! Mộ Chỉ Ly nàng cũng không phải là người dễ bị khiêu khích như vậy, muốn
cùng Mộ gia nàng tranh giành một chén canh thì còn phải xem mấy người đó có đủ
tư cách hay không!Khoảng cách mười thước đối với
bọn chúng cũng chỉ chưa đến một cái nháy mắt đã đi tới trước mặt bọn họ, mà Mộ
Chỉ Ly lúc này cũng phát hiện trong đám người kia có một thằng nhóc nhỏ tuổi
chưa bước vào Tiên Thiên cảnh giới, cho nên liền nhỏ giọng nói với Mộ Hàn Mặc:
“Đệ đối phó với tên nhóc mặc áo bào tro. ”Ở loại tình huống này, Mộ Hàn
Mặc đương nhiên cũng không hỏi gì, chẳng qua là gật đầu một cái đồng thời đem
ánh mắt chuyển tới trên người thằng nhóc áo bào tro. Theo thứ tự thực lực tăng dần,
Mộ Chỉ Ly có thể thấy rõ người có thực lực thấp hơn mình, còn những người so với
mình mạnh hơn thì nàng lại không nhìn rõ được. Mấy người Mộ Nhược Hiên cũng
không trách cứ ý muốn xung đột của Mộ Chỉ Ly, bọn họ ngứa mắt Lý Thừa Dương cũng
đã lâu rồi, mỗi lần thấy Lý Thừa Dương mang vẻ mặt dương dương đắc ý lại còn
thuận tiện chế giễu bọn họ thì bọn họ đều tức đầy bụng. Chỉ đáng tiếc là thực lực Mộ
gia bọn họ so với Lý gia còn có một chút chênh lệch cho nên bọn họ chỉ có thể
lựa chọn nhẫn nhịn, không muốn mang phiền toái đến cho Mộ gia, nhưng mà Lý Thừa
Dương hiển nhiên là cái loại ưa giẫm lên mặt mũi người khác, bọn họ càng nhẫn
nhịn, hắn lại càng đắc ý, chỉ cần thấy bọn họ thì sẽ lại gần mà châm chọc một
hai câu. Hôm nay nhân cơ hội này, thù
mới hận cũ cùng tính một lượt! Cho dù hôm nay bọn họ đánh không thắng được, thì
ít nhất cũng không phải nhịn đến nghẹn như những lần trước, bọn họ là người tu
luyện coi trọng hai chữ vũ lực, việc nhẫn nhịn này đúng là không thích hợp với
bọn họ. Nếu hôm nay không có Mộ Chỉ Ly
thì nói không chừng bọn họ sẽ nhẫn nhịn lần nữa, nhưng hiển nhiên là bọn họ
thích được bộc phát như bây giờ hơn. Hai nam nhân trước mặt kết hợp
lại hoàn toàn bao vây tấn công Mộ Chỉ Ly, nắm chặt kiếm trong tay, Thiên Lực
trên người bắt đầu khởi động, chỉ thấy một thanh thiết kiếm bình thường được Mộ
Chỉ Ly huy động đến gió thổi không lọt, tất cả công kích của hai tên kia đều bị
Mộ Chỉ Ly cản xuống. Hai người vây công một người mà
vẫn không chiếm được thế thượng phong, điểm này khiến những người khác nhìn thấy
cũng thật sự kinh ngạc, nhưng chỉ có Mộ Chỉ Ly mới biết tình trạng này sẽ không
duy trì được bao lâu, dù gì thì như vậy cũng sẽ tiêu hao rất nhiều sức lực, đồng
thời tay cũng vô cùng mệt mỏi, cũng may thân thể mình sau khi trải qua huấn
luyện tẩy tinh phạt tủy thì tư chất của thân thể cũng mạnh lên nhiều, nếu không
thì sợ là cũng không kiên trì được. Hai tên kia thấy thế thì hiển
nhiên cũng rất là buồn bực, điều này thật sự là hơi mất thể diện, lúc hai người
chuẩn bị gia tăng lực công kích, Lý Thừa Dương cũng mở miệng: “Hai người các
ngươi là phế vật, lại bị một nữ nhân chặn lại, các ngươi đi đối phó những người
khác, nàng giao lại cho ta. ”Trên mặt Lý Thừa Dương mang
theo một nụ cười dữ tợn chậm rãi đi tới, hắn muốn bắt nữ nhân này phải trả giá
thật nhiều, phải hiểu rõ đắc tội Lý Thừa Dương hắn là việc cỡ nào ngu
xuẩn. Cô gái áo hồng lúc này cũng
tham gia chiến đấu, nhất thời khiến cho áp lực bọn Mộ Nhược Hiên tăng lên, Mộ
Chỉ Ly sau khi quan sát một lượt cũng phát hiện mặc dù áp lực của bọn họ tương
đối lớn, nhưng không có dấu hiệu suy tàn, chắc tạm thời sẽ không cần phải lo
lắng. “Ta sẽ khiến ngươi phải trả giá
thật nhiều!” Lý Thừa Dương tàn bạo nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Mộ Chỉ Ly nói, tựa
hồ muốn nhìn thấy một chút cảm xúc sợ hãi nào đó từ trên mặt
nàng. Nhưng hắn lại thất vọng, bởi vì
Mộ Chỉ Ly ở trước mặt hắn không có chút nào sợ hãi, ngược lại hắn chỉ thấy trong
đáy mắt nàng là nồng đậm giễu cợt, dường như đang giễu cợt hắn là người ngu
ngốc. “Hãy bớt nói nhảm đi!” Mộ Chỉ
Ly cũng là một hồi im lặng, muốn động thủ thì động thủ đi, nói nhảm nhiều như
vậy, người như vậy nàng vẫn là lần đầu tiên gặp phải. Lời của Mộ Chỉ Ly, không thể
nghi ngờ lại một lần nữa đánh vào vẻ mặt của Lý Thừa Dương, sắc mặt hắn lập tức
trở nên âm trầm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Chỉ Ly, hiển nhiên là đối với
nàng đã hận đến không chịu được. “Ta muốn giết ngươi!” Thiên Lực
trên người Lý Thừa Dương bắt đầu khởi động, một tầng ánh sáng đỏ xuất hiện trên
kiếm của hắn, một kiếm hướng Mộ Chỉ Ly đâm tới. Mộ Chỉ Ly thấy thế, sắc mặt
cũng nhiều hơn mấy phần nghiêm túc, nàng có thể cảm nhận được tu vi của Lý Thừa
Dương cao hơn mình mấy phần, cái này tuyệt đối không thể khinh thường, khoảng
cách càng rút ngắn, nàng thậm chí có thể cảm giác được từng trận nhiệt khí đánh
thẳng vào mặt. Kiếm hai người giao nhau trên
không trung, ánh sáng bạc và đỏ đập vào nhau đến chói mắt, hai kiếm trong lúc ma
sát tóe ra vô vàn tia lửa, tuy ngắn ngủi mười mấy giây nhưng thực chất bên trong
đã giao chiến đến mấy lần, mà lúc này ưu khuyết điểm của vũ khí cũng được thể
hiện ra. Kiếm xanh biếc trong tay Lý
Thừa Dương hiển nhiên chất lượng không tầm thường, chỉ vừa nhìn cũng biết so với
kiếm sắt trong tay Mộ Chỉ Ly thì mạnh hơn bao nhiêu lần, khi hai người ngừng
lại, kiếm sắt trong tay Mộ Chỉ Ly cũng đã có rất nhiều lỗ hổng, mà kiếm Lý Thừa
Dương vẫn hoàn hảo không hao tổn gì. Thấy thế, Lý Thừa Dương cười
lên ha hả: “ Mộ gia các người đã nghèo đến mức này rồi sao? Đến trẻ con cũng
không thèm dùng loại kiếm sắt này, có muốn ta bố thí cho các ngươi một vài cái
không, ha ha!”Lúc này, hai người Mộ Nhược
Hiên, Mộ Chí Cương mỗi người đều đối phó với ba người, còn Mộ Tử Hạm đối phó với
hai người, Mộ Hàn Mặc đối phó một người, không khí xung quanh ba người vô cùng
khẩn trương, nhìn thấy tình trạng của Mộ Chỉ Ly, mấy người cũng hơi lo lắng,
chẳng qua là với tình huống bây giờ bọn họ cũng chịu không thể chạy qua giúp
nàng. Mộ Chỉ Ly mắt lạnh nhìn Lý Thừa
Dương, đem kiếm sắt cầm trong tay ném đi, kiếm đã hỏng, cầm cũng chẳng để làm
gì: “Không cần kiếm, ta vẫn có thể đánh bại ngươi như cũ!”Sau một khắc, Thiên Lực trong
cơ thể theo kinh mạch nhanh chóng vận động, thông qua đó đả thông một trăm lẻ
tám đường kinh mạch, cảm giác ấm áp, làm cho Mộ Chỉ Ly thở nhẹ ra một hơi. Không
có chút nào bế tắc, vô cùng thuận lợi, tầng tầng sương khói màu trắng quanh co
uốn lượn chính là thiên lực bao trùm ở trên tay và khuôn mặt Mộ Chỉ Ly. Nhìn qua
thấy rất đẹp, dường như mây trắng trên trời kia đang lượn lờ xung quanh, khiến
cho đôi mắt được hưởng thụ đến sung sướng. Dĩ nhiên, hết thảy những thứ
này không chỉ là đẹp mắt mà thôi, trong đó cũng đầy rẫy uy lực khiến cho người
ta không thể lẩn tránh, nếu như dùng linh thức để tinh tế dò xét sẽ phát hiện
tầng tầng sương khói này chính là Thiên Lực cực kỳ hoàn mỹ. Quỷ dị nhất chính là
nó đang lấy một tốc độ cao mà xoay tròn. Lúc này, Lý Thừa Dương cũng
phát hiện ra là có gì đó không đúng, lúc trước hắn vẫn chưa từng chú ý, hiện tại
phát hiện thấy thật kỳ quái, đó chính là tại sao Thiên Lực của Mộ Chỉ Ly lại là
màu trắng? Thiên Lực màu trắng chỉ xuất hiện ở trên người một số ít cao thủ Tiên
Thiên cảnh giới chưa đột phá đến cấp bậc hậu Tiên Thiên Cảnh
giới. Bởi vì bọn họ còn chưa khai
quật được thuộc tính của mình, mỗi người tu luyện chỉ có sau khi đột phá được
Tiên Thiên cảnh giới mới có thể mới có thể khai quật được thuộc tính của mình,
mà thuộc tính của hắn chính là hỏa. Trải qua phen giao thủ này, hắn
tự nhiên đã biết Mộ Chỉ Ly chính là Tiên Thiên cao thủ, như vậy Thiên Lực của
nàng sao có thể là màu trắng? Mỗi một chủng thuộc tính cũng
sẽ có lúc đối ứng với màu sắc của Thiên Lực, giống như màu vàng kim là thuộc
tính kim, màu xanh biếc là thuộc tính mộc, màu lam là thuộc tính thủy, màu đỏ là
thuộc tính hỏa, màu vàng là thuộc tính thổ, vân vân, nhưng tuyệt đối không có
loại thuộc tính nào là màu trắng!Chẳng qua là tình huống hiện
tại cũng không cho phép Lý Thừa Dương suy nghĩ quá nhiều, công kích của Mộ Chỉ
Ly đã gần tới nơi rồi!“Liêu Vụ chưởng
... ”Mộ Chỉ Ly thấp giọng quát, tầng
tầng Vân Đóa (đám mây) từ trong tay Mộ Chỉ Ly hướng Lý Thừa Dương công kích,
thoạt nhìn nhẹ nhàng bay bổng như vậy, dường như chẳng có chút uy lực
nào. Song, trong mắt Mộ Chỉ Ly cũng
hiện lên một tia tàn nhẫn, “Liêu Vụ chưởng này đúng là một loại chiêu thức mà Mộ
Chỉ Ly học được ở trong nội đường Mộ gia, lúc trước chưa từng sử dụng, bởi vì
không có cơ hội dùng đến, hôm nay đúng là lúc để xuất thủ!Phải biết rằng Mộ Chỉ Ly biết
không ít chiêu thức, ở Mộ gia đọc nhiều sách võ như vậy, tất cả nàng đều hiểu,
chẳng qua là nàng chú trọng vào việc cô đọng thành Vạn Nguyên Quy Nhất kiếm mà
thôi. (ý là nhiều chiêu thức cô đọng
lại thành một)Lý Thừa Dương nhìn thấy một màn
này rút cuộc nhịn không được cười bật thốt lên: “Không phải là ngươi định dùng
một chiêu mềm nhũn này để đối phó ta chứ? Ta cho ngươi biết, nếu thực lực của
ngươi chỉ thế này thì không bằng đầu hàng sớm, ta sẽ để cho ngươi chết dễ chịu
một chút, nếu không, kết quả còn hơn cả thê thảm!”Một chiêu mềm nhũn như vậy,
không có chút uy thế nào, hắn tự nhiên là sẽ không để vào mắt. Thấy thế, Mộ Chỉ Ly một câu
cũng không nói, dù sao đối với nàng thì đối phương khinh địch chính là chuyện
tốt, không phải sao? Chợt, thừa dịp lúc Lý Thừa Dương khinh thường, Phiêu Miểu
thân pháp liền động, lúc Lý Thừa Dương chưa kịp phản ứng, một chưởng của nàng
liền rơi vào trước ngực Lý Thừa Dương!Vẻ mặt Lý Thừa Dương từ khinh
thường đã nhanh chóng chuyển sang hoảng sợ, chẳng qua hết thảy đều đã không còn
kịp, hắn lùi hơn mười bước về phía sau mới chật vật ngừng lại được, một ngụm máu
tươi cũng phun ra ngoài, nhiễm đỏ mặt đất. “Thừa Dương
ca!”“Đại ca!”Cô gái áo hồng cùng nam tử áo
tím nhìn thấy một màn này cũng lên tiếng kinh hô, mà nhân lúc hai người đó hết
sức lo lắng, mà để lộ ra sơ hở, Mộ Tử Hàm cùng Mộ Nhược Hiên nhân cơ hội này cho
hai người một kích nặng nề, hai người đó đều đứng không vững mà ngã trên mặt
đất, mất đi lực chiến đấu, lần này cục diện quanh bọn họ nhẹ nhàng hơn rất
nhiều. Mộ Chỉ Ly thân hình vừa động đã
xuất hiện bên cạnh Lý Thừa Dương, kiếm đặt trên cổ Lý Thừa Dương: “Hiện tại nói
xin lỗi, thì ta sẽ thả cho ngươi đi. ” Chẳng qua bọn chúng cũng chỉ ôm mục đích
bắt nạt, chứ cũng không phải tới giết bọn Mộ Chỉ Ly. Đối với Mộ Chỉ Ly mà nói, hắn
mặc dù vô cùng đáng chán ghét, nhưng cũng không chạm đến điểm mấu chốt của nàng,
nàng cũng không phải là người thích giết chóc. Nghe vậy, Lý Thừa Dương nhìn Mộ
Chỉ Ly nói: “Chỉ bằng ngươi, có lá gan đó giết ta sao?” hắn cũng không tin nàng
dám làm như thế, dù sao lửa giận của Lý gia cũng không phải dễ nhận như
vậy!