Mộ Chỉ Ly chậm rãi đi đến trước mặt Vương Thiên Tuấn, từ
trên cao nhìn xuống bộ dạng đau đớn đến lăn qua lăn lại trên mặt đất của Vương
Thiên Tuấn, nói: "Ngươi thua, ngươi thừa nhận không?" Nàng muốn Vương Thiên Tuấn
phải mở miệng thừa nhận điều này, không hắn lại lần nữa giở trờ bịp bợm. Từ cách
làm lúc trước của Vương Thiên Tuấn, nàng có thể nhìn ra bản chất của hắn là cái
dạng gì, Mộ Chỉ Ly nàng ắt sẽ không để chuyện ấy phát sinh lần
hai. Vương Thiên Tuấn cắn răng nhìn Mộ Chỉ Ly, trong lòng hết
sức không muốn thừa nhận, nhưng nỗi đau nhức kịch liệt truyền đến tận xương tủy
khiến hắn không thể nào tiếp tục chịu đựng, hắn chỉ cảm thấy không bao lâu nữa
hắn sẽ bị nỗi đau này hành hạ đến chết tươi. Ánh mắt hắn nhìn về Mộ Chỉ Ly lại
thêm một tầng khiếp sợ, không rõ rốt cuộc nàng đã làm chuyện này như thế nào,
không phải trên ngân châm kia có kịch độc đó chứ?Có điều kịch độc đều khiến người ta mau chóng bỏ mạng,
nào có loại khiến người ta đau đến thế này? Vương Thiên Tuấn nghi hoặc trăm mối
cũng chẳng có cách giải. "Không thừa nhận sao? Không sao, ta xem thử ngươi còn
chống đỡ được bao lâu. " Mộ Chỉ Ly không chút để ý, dù sao người chịu đau cũng
đâu phải nàng, vậy chờ một chút, nàng biết rõ đau đớn kia kịch liệt đến cỡ nào,
nhìn bộ dáng kia của Vương Thiên Tuấn đã biết hắn ắt không chịu được bao
lâu. Dưới đài, mọi người đều quan sát nhất cử nhất động ở
trên đài, nhìn bộ dáng Vương Thiên Tuấn giãy dụa vì đau đớn, mọi người đều sáng
rực mắt, nhìn Mộ Chỉ Ly đầy ngưỡng mộ. "Châm pháp này kì lạ như vậy? Có thể khiến Vương Thiên
Tuấn đau đến như vậy?""Ta không hiểu a, chỉ mấy cây ngân châm, đã làm gì vậy?
Vương Thiên Tuấn kia thế mà đã nuốt Bạo Liệt Đan đấy, đau đớn bình thường đối
với hắn chỉ như gãi ngứa, cho dù có đứt gân, gãy chân cũng sẽ không đau thành
như vậy, mấy cây ngân châm kia có uy lực cường đại đến thế
sao?""Xem ra chúng ta kiến thức nông cạn, chuyện Mộ Chỉ Ly
biết không chỉ như chúng ta. "Vương Tĩnh Hoành kinh ngạc, nghi ngờ nhìn tình huống
trên đài, trong lòng thầm bực, Mộ Chỉ Ly kia sao lại có nhiều chiêu độc như vậy?
Tầng tầng lớp lớp, khiến người ta không cách nào đoán trước được ah! Tuy không
biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì nhưng chỉ nhìn bộ dáng thống khổ của Vương
Thiên Tuấn đã biết rõ tuyệt đối không phải giả vờ. "A!" Vương Thiên Tuấn hét thảm một tiếng, để phân tán
cảm giác đau nhức kịch liệt trên người mình, mười ngón tay của Vương Thiên Tuấn
không ngừng chà sát mặt đất, trong thời gian ngắn, máu thịt trên mười ngón tay
trở nên lẫn lộn, nhưng lại không có chút cảm giác, tựa như đau đớn kia không thể
bằng một góc của nỗi đau trên người. "Ta thừa nhận ta thua, ngươi mau mau cứu ta. " Vương
Thiên Tuấn không chịu được nữa, hô lên, hai bàn tay lẫn lộn máu thịt kéo lấy ống
quần Mộ Chỉ Ly, nói:"Ta thua, cứu, cứu ta, cứu, cứu ra. "Thấy thế, Mộ Chỉ Ly không nhịn được đưa mắt nhìn về phía
Mộ Kình Lệ, thấy Mộ Kình Lệ gật đầu với mình, Mộ Chỉ Ly giống như tiện tay hái
hoa mà lấy hết ngân châm đang đâm trên huyệt đạo của Vương Thiên Tuấn, tốc độ
cực nhanh khiến người ta hoa mắt, chỉ thấy một hồi hình ảnh mơ hồ hiện lên,
trong tay Mộ Chỉ Ly đã nhiều thêm mười mấy cây ngân châm. Lớp đứng tuổi ở đây đều trầm mắt, lúc nãy bọn họ còn
tưởng Mộ Chỉ Ly quăng châm bay lung tung, thế nhưng dựa theo động tác rút châm
của Mộ Chỉ Ly, bọn họ biết nàng đã nghĩ trước những vị trí cần rút châm, nếu
không sao có thể biết chuẩn xác vị trí của từng cây châm như
vậy?Nhiều ngân châm như thế, trong bầu không khí khẩn trương
lúc nãy, rốt cuộc nàng đã làm cách nào mới có thể khống chế tinh chuẩn như thế?
Lực khống chế này quả thực mạnh kinh người. Đám đệ tử Mộ gia thở phào một hơi thật sâu, trên mặt đều
lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng: "Tam tỷ thật là lợi hại, nàng thắng! Quả
thực đúng là thần tượng của ta!""Vương Thiên Tuấn kia sau khi ăn đan dược vào cũng không
bằng Tam tỷ, ha ha, Tam tỷ thật sự quá mạnh mẽ!""Về sau ta muốn học tập Tam tỷ nhiều hơn, khi nào ta có
thực lực như vậy thì thật tốt. "Bọn họ còn nhỏ tuổi, chưa trải sự đời, ước muốn cũng rất
đơn giản, không chút tính toán, sau khi thấy được thực lực của Mộ Chỉ Ly, sớm đã
vứt hết những chuyện không vui trước kia ra sau đầu, trong lòng đều nghĩ đến
chuyện nên sống chung với Mộ Chỉ Ly như thế nào, nếu bọn hắn nhờ Mộ Chỉ Ly chỉ
điểm bọn họ cách tu luyện, không biết nàng có hỗ trợ hay
không. Sau khi Mộ Chỉ Ly thu hồi ngân châm, Vương Thiên Tuấn
cảm thấy đau đớn trên người đều biến mất, ngoại trừ mười ngón tay lẫn lộn máu
thịt nhắc nhở hắn cảm giác thống khổ hắn từng trải qua, hắn còn cảm thấy tất cả
mọi chuyện đều do hắn tưởng tượng chứ. "Mau nhìn, Vương Thiên Tuấn không đau, quá kì quái rồi,
ngân châm kia rốt cuộc là cái quái gì?""Không phải ngươi cho rằng đây chỉ là ngân châm bình
thường đấy chứ? Có điều nhìn qua cũng thấy rất bình thường
mà. ""Ha ha, lần này mặt mũi Vương Thiên Tuấn xem như ném về
tận xó nhà rồi, lần thứ nhất bị đánh bại, lần thứ hai dù đã ăn đan dược rồi vẫn
bị đánh bại! Hơn nữa còn phải cầu Mộ Chỉ Ly cứu hắn, quả thực làm mất hết mặt
mũi Vương gia!""Không bằng ngay từ lần đầu tiên liền nhận thua đi, hiện
tại mọi người đều biết rõ thực lực của hắn rồi, chênh lệch giữa hắn và Mộ Chỉ Ly
thật sự rất lớn, khó trách sao lại kém đại ca Vương Thiên Kỳ của
hắn. "... . Sắc mặt Vương Thiên Tuấn âm trầm đến cực điểm, sợ là sau
hôm nay, toàn bộ người ở La Thiên Thành trong lúc ăn no rững mở sẽ đều ngồi bàn
luận về hắn, mà hắn lại trở thành trò cười của họ, từ thanh niên tài tuấn của La
Thiên Thành trở thành một kẻ pha trò! Sự chênh lệch trong đó khiến hắn căn bản
không thể nào thừa nhận, nghĩ đến biểu tình chờ mong lúc nãy của Yên Nhiên, có
lẽ nếu lần này mình đánh bại Mộ Chỉ Ly, cơ hội ôm giai nhân ắt vô cùng
lớn. Nhưng hiện tại tất cả đều tan vỡ, có thể nói về sau hắn
chẳng còn chút mặt mũi để xuất hiện trước mặt Mộ Yên Nhiên, bởi vì hôm nay hắn
đã ném đi tôn nghiêm của mình, để Mộ Chỉ Ly hung hăng dày xéo
nó. Trong lòng Mộ Chỉ Ly cũng biết Vương Thiên Tuấn sẽ không
sống tốt được, dù sao loại chuyện này quả thực khó chấp nhận, nhưng mà nàng cũng
chẳng để ý lắm, dù sao lúc trước không biết Mộ Chỉ Ly đã bị trào phúng đến bao
nhiêu lần, không phải vẫn sống tốt đến giờ đó sao? Chẳng lẽ nói Mộ Chỉ Ly nàng
không có tự tôn sao? Lòng tự trọng của Mộ Chỉ Ly nàng đây so với những người ở
đây thì lớn hơn nhiều!Xoay người, Mộ Chỉ Ly nhìn Đại Trưởng lão Mộ Kình Thao,
nói:"Đại trưởng lão, có thể tuyên bố kết quả!" Mộ Chỉ Ly nàng hôm nay chiến một
trận mà thành danh, ngày sau toàn bộ La Thiên Thành sẽ biết nàng đánh bại Vương
Thiên Tuấn đã ăn Bạo Liệt đan, nhờ đó có thể thể hiện trọn vẹn thực lực của
nàng. Nàng không còn là một phế vật! Nàng có thể dùng diện mạo chân thật của mình mà đi trên
đường lớn, không ai sẽ trào phúng, chế giễu nàng, cũng không ai dám khiêu khích
nàng!Nghe vậy, Mộ Kình Thao đến lúc này mới từ trong khiếp sợ
mà phản ứng, nói: "Mộ Chỉ Ly đấu với Vương Thiên Tuấn, Mộ Chỉ Ly... " Một chữ
"thắng" cuối cùng còn chưa nói ra, Vương Thiên Tuấn lại lớn tiếng hô lên: "Ngươi
đã hủy ta, ta muốn ngươi cùng ta xuống địa ngục. "Nói xong, Cuồng Long Đao trong tay phải dùng tốc độ sét
đánh không kịp bưng tai mà vung về phía Mộ Chỉ Ly, hai người vốn đứng vô cùng
gần, huống chi Mộ Chỉ Ly vẫn luôn đưa lưng về phía Vương Thiên Tuấn hay sao?
Không ai nghĩ đến trong tình huống này, Vương Thiên Tuấn còn không muốn từ
bỏ. Sau một khắc. "Phụt" Một ngụm máu tươi phụt ra khỏi miệng Vươn Thiên
Tuấn. "Tí tách, tí tách" Tiếng máu tươi rơi trên mặt đất lộ ra
thật rõ ràng, tất cả mọi người quên mất nói, chỉ kinh ngạc nhìn một nhàn trên
đài, tựa hồ không thể nào nuốt trôi được biến hóa lớn như vậy. Tô Dự há to miệng, vẻ mặt không thể tin được, hắn tuyệt
đối không nghĩ tới kết quả lại như thế này, Tô Tử Di thấy thế cũng choáng
váng. Mộ Kình Lệ thấy tình huống này, há to miệng nhưng sau
nửa ngày vẫn không thành lời, biến cố lần này tuyệt đối không ai ngờ
đến. Trên đài tỷ võ. Kiếm của Mộ Chỉ Ly đâm sâu vào tim Vương Thiên Tuấn, hai
người mặt đối mặt, không ai nói chuyện, thoạt nhìn hết sức quỷ
dị. Hóa ra, trước khi Vương Thiên Tuấn động đao, Mộ Chỉ Ly
phản ứng kịp thời, nhanh chóng né sang bên cạnh, đồng thời quay lại, thuận thế
đâm một phát, chỉ nghe thấy tiếng vũ khi đâm vào da, kiếm của Mộ Chỉ Ly đã cắm
sâu vào. "Thiên Tuấn!" Vương Tĩnh Hoành rốt cuộc không thể nào
giữ nguyên vẻ lạnh nhạt, đứng lên khỏi chổ ngồi, khẩn trương hô tên con
mình. Nghe vậy, Vương Thiên Tuấn chuyển mắt về hướng Vương
Tĩnh Hoành, sắc mặt thống khổ, há mồm nói: "Phụ thân, thật xin lỗi, con khiến
người mất thể diện. " Âm thanh máu tươi từ miệng hắn phun ra, liền ngã xuống mặt
đất. "Nhị đệ!" Vương Thiên Kỳ cũng khẩn trương hô, lúc nói
chuyện khẽ chuyển người, rất nhanh đã lên đến đài tỷ võ, tiếp lấy thân thể loạng
choạng ngã xuống của Vương Thiên Tuấn, hô: "Nhị đệ, nhị đệ!"Nhưng mà, cho dù hắn có lay Vương Thiên Tuấn như thế
nào, hắn ta cũng không có chút phản ứng, đặt ngón trỏ xuống dưới mũi Vương Thiên
Tuấn, sắc mặt Vương Thiên Kỳ lập tức trở nên hết sức khó coi, chuyển mắt nhìn
Vương Tĩnh Hoành đang nhìn đầy chờ mong, nói: "Nhị đệ chết
rồi. ""Chết rồi" Hai chữ như là một tiếng sét vang vọng trong
đầu mỗi người, Vương Thiên Tuấn chết rồi hả? Lại bị Mộ Chỉ Ly giết đi? Mọi người
ý thức được, sự tình lần này trở nên lớn rồi, địa vị của Vương Thiên Tuấn ở
Vương gia không hề tầm thường, lần này lại chết ở Tộc Hội của Mộ gia, chuyện này
có thể tốt sao? Điều này hiển nhiên là không thể nào. "Mộ Chỉ Ly, ngươi trả mạng cho con ta!" Vương Tĩnh Hoành
điên cuồng ,nổi giận xông về phía võ đài, bộ dáng kia rõ ràng là muốn khiến Mộ
Chỉ Ly chôn cùng Vương Thiên Tuấn, với tư cách là một vị phụ thân, hắn sao có
thể không yêu con mình? Trong thời gian ngắn như vây, nhi tử thật đã chết ngay
trước mặt mình, thậm chí khi mình còn chưa kịp phản ứng thì đã chết, chuyện nảy,
bảo hắn sao có thể chấp nhận?Nhìn thấy động tác của Vương Tĩnh Hoành, Mộ Kình Lệ khẩn
trương một hồi: "Vương Tĩnh Hoành, chuyện này là do con ngươi gieo gió gặt bão,
không liên quan đến Chỉ Ly!" Chuyện này vốn do Vương Thiên Tuấn có ý định giết
Mộ Chỉ Ly trước, còn Mộ Chỉ Ly chẳng qua chỉ tự vệ mà thôi, không thể đổ trách
nhiệm lên người Mộ Chỉ Ly. Lời của Mộ Kình Lệ tất nhiên đạt được sự tán thành của
không ít người, chuyện này vốn do Vương Thiên Tuấn khơi mào trước, hơn nữa Vương
Thiên Tuấn còn nhiều lần phạm quy, hết ăn đạn dược, đã thua lại còn muốn kéo Mộ
Chỉ Ly xuống địa ngục, hết thảy mọi chuyện đều không phải chủ ý của Mộ Chỉ Ly,
theo bọn hắn thấy, chuyện này thậ sự không liên quan lắm đến Mộ Chỉ
Ly. "Con ta bị cháu cưng của ngươi giết, còn nói không liên
quan đến nàng? Ta muốn nàng chôn cùng con ta!" Tốc độ của Vương Tĩnh Hoành càng
lúc càng nhanh, mà tốc độ của hắn vốn ngang với Mộ Kình Lệ, lại đi trước Mộ Kình
Lệ, bởi vậy tất nhiên là hắn tới trước. Mộ Chỉ Ly đứng tại nơi ấy chỉ thấy một cỗ khí thế cường
đại đánh úp ngay trước mặt, khiến cho nàng không còn chỗ trốn, bởi vì bốn phía
đều đã bị phong tỏa. Đây là lần đầu tiên Mộ Chỉ Ly cảm thấy lực lượng cường đại
đến vậy, đứng trước lực lượng này, nàng mới nhận ra sự chênh lệch giữa mình cùng
đám người Vương Tĩnh Hoành. Còn chưa ra tay, Mộ Chỉ Ly đã cảm thấy được thực lực của
Vương Tĩnh Hoành đến tột cùng có bao nhiêu mạnh mẽ, trong lòng hiện lên một nỗi
khát vọng thực lực, không biết đến bao giờ nàng mới có được thực lực như vậy, ít
nhất nàng tin tưởng nàng sẽ có được!"Chỉ Ly, không tốt, lão già chết tiệt kia muốn đẩy ngươi
vào chỗ chết!" Thiên Nhi cũng cảm nhận được uy áp phóng ra từ Vương Tĩnh Hoành,
nhận thấy được tình huống không ổn. Mộ Chỉ Ly tất nhiên cũng biết rõ, mình giết con nhà
người ta, lão có thể không muốn giết mình sao? Đổi lại bất kì người nào cũng sẽ
như vậy, nhưng Mộ Chỉ Ly nàng cũng không hối hận trước hành vi ngông cuồng lúc
nãy của mình, dù sao hết thảy đều do Vương Thiên Tuấn tự tìm, không chỉ một lần
mà tới tận ba lần khiêu chiến sự nhẫn nại của nàng. Nàng không phải là người để
người khác đùa bỡn!Thật cho rằng nàng không dám làm gì hết sao? Dù sao qua
chuyện hôm nay nàng đã hoàn toàn trở thành kẻ thù của Vương Thiên Tuấn, cho dù
hôm nay Vương Thiên Tuấn không chết, sau khi trở về nhất định sẽ tìm cách báo
thù mình, mà Vương Thiên Tuấn là người của Vương gia, quan hệ giữa Vương gia
cùng Mộ gia vốn không tốt, nếu Vương Thiên Tuấn muốn trả thù mình, có lẽ toàn bộ
Vương gia cũng sẽ đều tìm cách trả thù mình. Hiện tại nàng giết chết Vương Thiên Tuấn, người Vương
gia cũng sẽ tìm cách báo thù, kết quả không phải chẳng khác nao chút nào sao, đã
như vậy, sao lại không giết? Ít nhất còn có thể giải quyết một mối phiền phức,
loại bớt một Tiên Thiên cao thủ của Vương gia, đối với Vương gia bọn họ không
phải là chuyện tốt sao?"Hắn phóng hết toàn bộ uy áp lên người ta, hiện tại ta
không thể nào động đậy. " Mộ Chỉ Ly nhíu mày, thầm trao đổi với Thiên Nhi, đây là
lần đầu tiên nàng cảm nhận được uy áp cường đại như vậy, không nghĩ tới uy áp
còn có công dụng như vậy, tuy nàng không bị thứ gì trói buộc, như nó đã tập
trung vào nàng, nàng ắt không thể nào nhúc nhích được. Nghe vậy, Thiên Nhi cắn răng: "Ta giúp ngươi tránh. "
Hiện tại tình huống nguy hiểm như vậy, cho dù để lộ mình ra thì cũng không còn
biện phá nàng, dù sao không gì quan trọng bằng mạng sống của Mộ Chỉ
Ly. "Đợi một chút. " Chưa đến phút cuối, nàng cũng không muốn
Thiên Nhi bị lộ, dù sao nếu như vậy, nguy hiểm đối với bọn họ sẽ tăng lên
nhiều. Rốt cuộc, Vương Tĩnh Hoành đã đến trước mặt Mộ Chỉ Ly,
một chưởng hướng về đầu Mộ Chỉ Ly. "Dừng tay!" Mộ Kình Lệ hô, nhưng lại không cách nào ngăn
cản được. Ngay khi tất cả mọi người cho rằng Mộ Chỉ Ly sắp nhuốm
máu, một bóng hình màu hồng xuất hiện bên cạnh Mộ Chỉ Ly, ôm Mộ Chỉ Ly vào trong
ngực mình, trách thoát khỏi phạm vi công kích của Mộ Chỉ Ly, đồng thời vươn tay
tiếp chưởng của Vương Tĩnh Hoành. Hai chưởng động vào nhau, rất nhanh đã tách ra. Vương
Tĩnh Hoành lui về sau mấy bước, chật vật kìm hãm thân mình, tay phải không ngừng
run rẩy, hiển nhiên một chưởng vừa rồi đã khiến tay hắn bị thương, trái lại nam
tử áo hồng lại không có chút không khỏe, khóe miệng tùy ý nhếch lên một đường
cong, nhìn Vương Tĩnh Hoành. Lúc trước tầm mắt của hắn một mực dừng trên người Mộ Chỉ
Ly, nhìn thấy Mộ Chỉ Ly đứng đó bất động thì đã đoán được chuyện gì đang xảy ra,
vì vậy trước tiên cứ chạy tới, hắn đây thực không đành lòng nhìn Mộ Chỉ Ly cứ
như vậy mà hương tiêu ngọc vẫn. Mộ Chỉ Ly nhận thấy mình đột nhiên rơi vào một vòng ôm
rộng lớn, ấm áp, nàng có thể cảm nhận được đây là một người nam nhân, sống đến
tuổi này, đây vẫn là lần đầu tiên nàng bị một nam nhân xa lạ ôm
lấy. Không nhịn được chuyển tâm mắt lên người nam tử ấy, song
khi nàng nhìn thấy rõ tướng mạo của hắn, hô hấp như dừng lại, không bởi vì cái
gì khác, chởi bởi tướng mạo của hắn!Đây là một nam tử cực đẹp trai, một mái tóc đen tùy ý để
sau ót, không gây ra chút trói buộc, lộ ra vẻ phóng đảng, hào sảng, nếu người
bình thường để tóc tùy ý như vậy có lẽ sẽ rất lộn xộn, nhưng trên người hắn,
không hiểu sao lại không có cảm giác này, phảng phất mọi chuyện nên như vậy mới
đúng. Có lẽ nếu trói buộc hắn thì hắn sẽ không còn là chính mình. Làn da của hắn
trắng đến mức khiến tất cả nữ nhân hâm mộ, trông như bạch ngọc sáng bóng dưới
ánh mặt trời, hết sức mê người, quả thực có thể dùng từ kiều mị, diễm lệ để hình
dung. Lông mày dài như liễu, thân như tùng, cẩm bào đỏ hồng khoác trên người hắn
thực hết sức phù hợp. Nam nhân bình thường nếu mặc đồ màu này sẽ hết sức kỳ
quặc, như màu này ướm lên người của hắn, lại cứ như tạo ra dành cho hắn. Cẩm bào
màu đỏ khoác trên người hắn tô lên dáng người cao lớn của hắn, tỏ ra chút kiêu
ngạo, lại tăng thêm vài phần tà mị. Một đôi mắt hoa đào mê người nổi bật trên khuôn mặt hắn,
lại khiến mọi người ngạc nhiên chính là đôi con ngươi tinh khiết màu xanh da
trời kia, sâu như biển, tinh khiết như nước trời, nhưng lại ẩn đầy vẻ tà mị,
đuôi mắt có chút cong lên khiến hắn trông rất đa tình, khóe miệng nhếch lên một
đường cong như ẩn như hiện vô cùng hấp dẫn người. Hai loại khí chất bất đồng toát ra từ người hắn không lộ
ra vẻ bài xích, phảng phất như hết thảy đều nên như thế, lại khiến cho người
khác có ấn tượng khắc sâu. Sự xuất hiện của nam tử không thể nghi ngờ gì thực rất
đột nhiên, lúc nãy không ai chú ý đến sự hiện hữu của hắn, bây giờ lại đột nhiên
xuất hiện, có thể không kỳ quái sao? Tất cả mọi người đều đang nghi hoặc rốt
cuộc là hắn từ đâu chạy ra?Mộ Chỉ Ly nhìn nam tử bên cạnh mình, lúc nãy hắn đấu
chưởng với Vương Tĩnh Hoành, hình như là hắn chiếm thế thượng phong? Như vậy rốt
cuộc thực lực của hắn mạnh bao nhiêu? Nàng đoán không được. Nữ nhân dưới đài vừa thấy nam tử mặc áo hồng xuất hiện,
dưới đáy mắt đều hiện lên vẻ yêu mến cuồng nhiệt. Ông trời... ơi... . Bọn họ sống
lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy nam tử đẹp như vậy, đương nhiên, nếu chỉ
đẹp bình thường, cũng sẽ không hấp dẫn bọn họ như vậy, vấn đề ở chỗ, thực lực
của hắn còn mạnh đến thế kia, hắn mới bao nhiêu? Nhiều lắm cũng chỉ mới hai mươi
tuổi mà thôi, nhưng mà hắn có thể đánh lui Vương Tĩnh Hoành, quả thực không thể
tưởng tượng nổi!Mộ Kình Lệ lúc nãy vừa thấy Vương Tĩnh Hoành công kích
Mộ Chỉ Ly, ánh mắt vằn lên thành màu đỏ như máu, Mộ gia thật vất vả mới phát
hiện một hạt giống tốt như Mộ Chỉ Ly, cứ thể bị Vương Tĩnh Hoành hủy đi, Mộ gia
lão tất không chết không ngừng chiến với Vương Tĩnh Hoành. Trong quãng thời gian
ngắn, Mộ Kình Lệ suy tư quá nhiều, suy nghĩ làm cách nào để đối phó với Vương
Tĩnh Hoành... . Đợi một lát, không nghĩ tới, lại xuất hiên một nam tử áo hồng
ngăn trở hết thảy. Tuy không biết rốt cuộc đối phương là ai nhưng đã giúp
Mộ Chỉ Ly, lão tất nhiên biết ơn đối phương, vì vậy lúc nói chuyện cũng có chút
lễ phép, trong lời nói không hề xem đối phương là vãn bối: "Không biết công tử
là?"Từ một chưởng vừa rồi của hắn đã có thể biết rõ lực
lượng của hắn mạnh cỡ nào, đối địch với người mạnh như vậy, không nghi ngờ gì là
việc hết sức không lý trí. Hơn nữa còn trẻ như vậy mà đã có thể thực lực như
vậy, hiển nhiên rằng thế lực sau lưng hắn tuyệt đối không đơn giản, Mộ Kình Lệ
dù sao cũng đã từng trải qua rất nhiều chuyện, chỉ trong thời gian ngắn như vậy
đã phân tích ra nhiều chuyện như vậy. Không đợi nam tử mặc áo hồng đáp lời, Vương Tĩnh Hoành
xanh mặt nói: "Vị công tử này, hiện tại đây là chuyện của Vương gia cùng Mộ gia,
hi vọng ngươi đừng nhúng tay!" Tuy đáy lòng tức tối đến cực điểm với nam tử này,
nếu không phải hắn ra tay, hiện tại Mộ Chỉ Ly đã bị mình giết rồi, nhưng mà
chuyện mà Mộ Kình Lệ có thể nghĩ đến, lão tất nhiên cũng đã nghĩ đến, chỉ có thể
kìm nén tức tối trong lòng, bình tâm hòa khí. Nghe vậy, khóe miệng nam tử mặc áo hồng càng thêm cong
hơn, thế mà lại nở nụ cười: "Lời này của lão hình như sai rồi, chuyện của nương
tử nhà ta, sao ta có thể mặc kệ chứ?"Lời này vừa nói ra, những người ở chỗ này ngoại trừ nam
tử mặc áo hồng ra, đều ngây ngẩn cả người, ngay cả Mộ Chỉ Ly cũng dùng vẻ mặt
kinh ngạc nhìn nam tử kia, hỏi: "Ngươi nói gì vậy? Ngay cả tên ngươi ta cũng
không biết, sao có thể là nương tử nhà ngươi?" Bảo nàng là nương tử nhà hắn?
Trước giờ nàng chưa từng gặp hắn ah! Cho dù có lục hết trí nhớ còn sót lại của
Mộ Chỉ Ly trước kia, cũng không có gì về người này. Nam tử mặc áo hồng bày ra bộ dáng thương tâm, nói:
"Nương tử, hiện tại nàng ở trong lòng ta*, vậy mà còn nỡ nói lời thương tâm như
vậy. Tên của ta là Hàn Như Liệt, nương tử cần phải nhớ rõ, nếu lần sau lại quên,
vi phu lại phải thương tâm rồi. "*Câu này có 2 ý, 1 là chị đang bị anh ôm, 2 là chị ở
trong tim anh... =))Lúc này Mộ Chỉ Ly mới kịp phản ứng, lúc nãy bởi vì mọi
chuyện phát sinh quá mức đột ngột, về sau lại bị lời của hắn dọa sững người, cho
nên quên mất đến hiện tại nàng vẫn còn nằm trong lòng hắn! Đẩy nam tử kia ra,
đứng sang một bên, trên mặt không nhịn được hiện ra một tầng đỏ
ửng. Hàn Như Liệt nhìn thấy khuôn mặt đỏ hồng của Mộ Chỉ Ly,
ý cười dưới đáy mắt càng thêm sâu. Còn đâu bộ dáng tâm tình tuyệt đối không bị
chuyện gì ảnh hưởng chứ, không nghĩ tới mình mới ôm thoáng nàng một chút đã
khiến nàng đỏ mặt, có điều như vậy thật vô cùng đáng yêu nha!Mọi người nhìn xem hành động giữa hai người, nói không
thành lời, bộ dáng Mộ Chỉ Ly xấu hổ trong mắt bọn họ lại trở thành bộ dáng thẹn
thùng, khiến cho không ít người tin lời của Hàn Như Liệt, chẳng lẽ bọn họ thật
sự là tình nhân? Nhưng mà Hàn Như Liệt kia cũng quá đẹp trai đi, hai người đứng
chung một chỗ, thật rất xứng đôi nha!"Chỉ Ly, hắn với con thật... " Lời kế tiếp, Mộ Kình Lệ
không nói ra, mặt già có chút xấu hổ, đây là chuyện tình cảm của tụi nhỏ, hắn
hỏi vậy, đúng là có chút kì quái. Tại Thiên Huyền đại lục, không hề hạn chế tuổi tác khi
kết hôn, có điều phần lớn mọi người đều lập gia đình tương đối muộn, bởi vì bọn
họ đều đặt hết tâm tư, sức lực lên chuyện tu luyện. Mộ Kình Lệ chuyện này sẽ
phát sinh lên người Mộ Chỉ Ly, nhưng tiểu tử Hàn Như Liệt này, lão thật vừa ý
a!"Gia chủ, ta thật sự không biết hắn!" Mộ Chỉ Ly vội vàng
giải thích. "Nương tử, nàng lại nói thế, vi phu sẽ tức
giận!"