Sau khi Mộ Chỉ Ly phế đi hai
tay của Mộ Khải Siêu, nàng không có khinh địch mà tha hắn, lại cho Mộ Khải Siêu
ăn Vạn Hoa Độc mà lần trước nàng đã phối. Nếu Mộ Khải Siêu thời thời khắc khắc
đều nghĩ cách đối phó với mình, nàng đây không khách khí nữa. Mộ gia người nhiều như thế,
thiếu một hai tên đệ tử cũng không ảnh hưởng gì lớn, cho dù người này là Mộ Khải
Siêu. Mộ Khải Siêu nhìn thấy Mộ Chỉ
Ly cho mình ăn vật kia, đáng tiếc bản thân hắn hiện tại căn bản không thể động
đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ép hắn ăn vào, vội hỏi: "Ngươi cho ta ăn cái
gì vậy?" Hắn không nghĩ tới Mộ Chỉ Ly lại là một người khủng bố như vậy, nếu như
biết trước chuyện này, hẳn đã sớm một chút giết nàng, tránh để lại hậu
hoạn. Như vậy cũng sẽ không gặp phải
tình huống bị động như bây giờ, đợi ngày mai, mình sẽ nghĩ biện pháp giết chết
nàng, trong lòng Mộ Khải Siêu âm thầm quyết định chắc ăn. Nhưng mà tất cả những điều hắn
suy nghĩ đều không thể thực thi, Mộ Chỉ Ly mỉm cười, nàng thấy được thâm ý dưới
đáy mắt Mộ Khải Siêu, thấy việc hôm nay mình làm thực chính xác: "Ngươi rất
nhanh liền sẽ biết kia là cái gì. "Mộ Chỉ Ly cho Mộ Khải Siêu ăn
vào Thực Nghĩ độc mà trước đó vài ngày nàng đã điều phối, loại độc này là độc
dược mãn tính, từng chút từng chút ăn mòn trí óc con người, do đó làm cho người
ta thần trí không rõ, trở thành một một người si ngốc, sau một tháng, đầu óc sẽ
bị ăn sạch mà tử vong, có thể nói là một loại độc dược giày vò
người. Nguyên bản hôm nay Mộ Chỉ Ly có
thể trực tiếp giết chết Mộ Khải Siêu, nhưng mà nàng cũng không có làm như vậy,
có lẽ vì nàng nghĩ phải thử một chút hiệu quả độc dược do chính mình làm ra như
thế nào, cũng có lẽ vì nàng không muốn để cho Mộ Khải Siêu chết đi thoải mái như
vậy, lại có lẽ vì làm như vậy có thể hoàn toàn gạt sạch mối liên quan giữa nàng
và cái chết của Mộ Khải Siêu, nên nàng lựa chọn cách làm này. Sau khi giải quyết Mộ Khải
Siêu, Mộ Chỉ Ly chuyển ánh mắt về phía Mộ Thiếu Tu đang đau đến trắng mặt, đổ mồ
hôi lạnh, lăn lộn trên mặt đất, nói: " Bắt đầu từ một khắc khi ngươi quyết định
hãm hại ta, ngươi đã bị định sẵn sẽ phải trả giá đắt, hi vọng kiếp sau ngươi có
thể hiểu được đạo lý này. "Nghe được Mộ Chỉ Ly nói, Mộ
Thiếu Tu hoảng sợ nhìn Mộ Chỉ Ly nói: "Van cầu ngươi, buông tha ta lúc này đi,
ta không dám nữa. " Tuy rằng hôm nay hắn ý thức được mình đã làm sai một việc,
nhưng mà không nghĩ tới cái sai này sẽ dẫn đến báo ứng nhanh như vây, cũng không
nghĩ tới Mộ Chỉ Ly luôn luôn bị nhận thức là phế nhân thế nhưng lại có thực lực
như thế. Đại ca thế nhưng cũng không có
sức phản kháng, hắn căn bản là không biết Mộ Chỉ Ly đã làm gì mình thì đã đau
thành cái dạng này, chẳng lẽ là yêu pháp sao? Nghĩ vậy, sắc mặt Mộ Thiếu Tu khó
coi đến không chịu nổi. Mộ Chỉ Ly lắc lắc đầu: "Đã
trễ. " Mộ Thiếu Tu chỉ là một con rối, kỳ thật cũng không đáng giận lắm, nhưng mà
ai bảo Mộ Thiếu Tu hắn biết được quá nhiều bí mật? Chuyện nàng làm với Mộ Khải
Siêu tuyệt đối không thể để cho người khác biết, nếu Mộ Thiếu Tu đã biết, như
vậy cũng chỉ có chết. Rất nhanh, Mộ Khải Siêu bắt đầu
trở nên hỗn loạn, đầu óc có chút không thanh tỉnh, thậm chí hắn còn nhìn Mộ Chỉ
Ly cười. Mộ Chỉ Ly nhìn bộ dáng kia của
Mộ Khải Siêu, một chút cảm giác thương hại cũng không có, chỉ cảm thấy hết sức
thống khoái, hắn không phải luôn nói nàng là phế vật sao? Hắn hiện tại hắn mới
chân chính là một kẻ ngốc. Từ trong phòng Mộ Khải Siêu tìm
được bội kiếm của hắn, đem đặt ở trong tay Mộ Khải Siêu, sau đó một kiếm đâm về
phía nơi trí mạng của Mộ Thiếu Tu, thậm chí Mộ Chỉ Ly còn điểm huyệt hai người,
làm cho tư thế này có thể kéo dài liên tục đến ngày hôm sau để mọi người có thể
nhìn thấy, kể từ đó, ai cũng không biết nàng đã tới, cũng không thể nhận định
chuyện này có liên quan tới nàng. Đây không phải lần đầu tiên Mộ
Chỉ Ly giết người, cho nên cũng không có gánh nặng tâm lý gì, nàng chỉ đối tốt
với người đối xử tốt với nàng, người muốn cho nàng chết, nàng tuyệt đối sẽ không
để cho đối phương sống tốt. Sau khi làm xong hết thảy, Mộ
Chỉ Ly lại kiểm tra, đảm bảo mình không có lưu lại dấu vết gì để cho người khác
nghi ngờ, sau đó mới rời đi. Trở lại Thanh phù viện, Mộ Chỉ
Ly cũng không có nghỉ ngơi, mà là tiếp tục tu luyện, nàng đã kẹt ở đường kinh
mạch thứ 107 rất lâu, loại cảm giác này không tốt chút nào, tuy rằng biết chính
mình không thể gấp, nhưng mà trong lòng vẫn hi vọng có thể nhanh đột phá chút,
dù sao khoảng cách đến đại hội gia tộc cũng không còn bao nhiêu
nữa. Tĩnh tâm, Mộ Chỉ Ly hấp thu
Thiên Lực bên trong không khí, nàng phát hiện tốc độ hấp thu hôm nay dường như
đặc biệt nhanh, loại cảm giác này đã thật lâu chưa từng từng có, nhìn thấy tình
huống này, Mộ Chỉ Ly vui vẻ tiếp tục, nói không chừng hôm nay nàng là có thể đột
phá, nghĩ vậy, Mộ Chỉ Ly tu luyện càng thêm nghiêm túc. Thiên Lực trong đan điền càng
ngày càng nhiều, lúc đạt tới cực hạn, Mộ Chỉ Ly khống chế tất cả Thiên Lực mạnh
mẽ đi tới đường kinh mạch thứ 108, từ đó tới giờ, đường kinh mạch thứ 108 là
đường kinh mạch được Mộ Chỉ Ly đả thông nhiều lần nhất. Uế vật trong kinh mạch theo
dòng Thiên Lực dũng mãnh, từng chút từng chút một đi ra, nhưng mà tốc độ Thiên
Lực thi hành thật rất chậm, mất thật nhiều thời gian, Thiên mạch mới nhích lên
được một milimet, mồ hôi trên trán Mộ Chỉ Ly càng lúc càng nhiều, từ điểm này có
thể nhìn ra độ khó khăn trong việc này. Trong mấy ngày nay, Mộ Chỉ Ly
đã không chỉ một lần thử qua quá trình như vậy, nhưng mà kết quả cuối cùng đều
là thất bại trong gang tấc, lần đầu tiên nếm thử chỉ cảm thấy vô cùng khó khăn,
mà trải qua nhiều lần như vậy, Mộ Chỉ Ly đã quen dần với cảm thụ
này. Thời gian từng phút từng giây
trôi qua, nhưng đối với Mộ Chỉ Ly mà nói, thời gian lại giống như chưa từng trôi
qua, mồ hôi đã tẩm ướt lưng áo của nàng, nàng lại hoàn toàn không phát hiện
ra. Trong nháy mắt trời đã sáng
choang, Mộ Chỉ Ly lại như trước nhắm chặt hai mắt, từ trong mắt nàng, Mộ Chỉ Ly
có thể nhìn thấy rõ khoảng cách đến đường kinh mạch cuối cùng chỉ kém một
milimet, nhưng mà một millimet này lại xa đến tận trời, khoảng cách đến thành
công lần này thực rất gần. Trong cơ thể truyền đến từng
trận cảm giác suy yếu, quá trình như vậy không nghi ngờ gì tiêu hao sức lực rất
lớn, thân thể Mộ Chỉ Ly lung lay sắp đổ, từng trận run rẩy làm cho Mộ Chỉ Ly
biết nàng đã đạt tới cực hạn, nhưng mà nhìn một millimet còn sót lại kia, cắn
chặt răng, chung quy không chịu buông tha. Thiên Lực trong cơ thể tiêu hao
gần như không còn, Mộ Chỉ Ly áp bức từng chút Thiên Lực còn sót lại trong các tế
bào của cơ thể, hăm hở tiến lên một milimet còn sót lại kia. Hai canh giờ sau, khi sắc mặt
Mộ Chỉ Ly đã gần như trắng bệch, chỉ nghe thấy một tiếng "răng rắc" rất nhỏ,
thân thể rất Mộ Chỉ Ly nhanh phóng thả lỏng, ngã vào trên giường, mồm to thở,
nhưng mà trên mặt nàng lại không che giấu được ý cười. Trải qua cố gắng lâu như vậy,
nàng rốt cục thành công đả thông đường kinh mạch thứ 108, cũng may mình đã kiên
trì, nếu như lúc ấy mình từ bỏ, không có kiên trì tiếp, cũng sẽ không có được
cảm giác thành công vui sướng hiện tại. Nghỉ ngơi một lúc, sắc mặt Mộ
Chỉ Ly cũng đã chậm rãi khôi phụcvử hồng nhuận, nhưng mà trong đan điền truyền
đến từng trận khô kiệt khiến nàng cảm thấy hết sức không thoải mái, vì thế lại
bắt đầu tiếp tục tu luyện.