Mộ Chỉ Ly thề là nàng chưa từng
thấy nam tử nào đẹp đến như vậy, hắn như bước ra từ trong tranh, hoàn toàn không
thuộc về thế giới này. Thân hình thon dài, lặng yên
đứng trên tường viện. Hắn mặc cẩm bào màu trắng,
không nhiễm một hạt bụi, màu trắng ấy dường như là màu tinh khiết nhất trên thế
giới này. Tóc của hắn đen như mực, rõ
ràng đối lập với màu trắng của cẩm bào, nhưng lại có gì hài hòa tựa như vốn là
phải như thế. Lưng thẳng, bễ nghễ tứ phương,
khí chất tự tin nhưng không cao ngạo toát ra từ trong xương, giống như tiên tử,
làm cho người ta muốn đến gần nhưng lại xa không dám chạm, chỉ có thể âm thầm
thở dài- người như vậy, bọn họ không cách nào đến gần. Đây là một nam tử thanh nhã như
được họa, nếu không phải hắn đang thực sự ở trước mặt Mộ Chỉ Ly, sợ là vô luận
như thế nào nàng cũng không tin trên thế giới này lại có người như
vậy. Thấy Mộ Chỉ Ly si ngốc nhìn
mình, khóe miệng Lăng Lạc Trần không nhịn được cong nhẹ một chút, người khác
nhìn không rõ lắm, nhưng Mộ Chỉ Ly lại biết hắn đang cười, nụ cười này rất thuần
túy, không ẩn chứa bất kỳ toan tính gì, một nụ cười đơn giản có thể khiến tâm
tình của người nhìn cũng trở nên tinh khiết theoMột lúc lâu sau, Mộ Chỉ Ly mới
kịp phản ứng, nhớ tới bộ dạng ngơ ngác ngó nhìn đối phương hồi nãy của mình,
trong lòng thầm rầu rĩ. Nàng không phải loại người háo sắc, có điều nàng tin
chắc, cho dù là ai nhìn thấy một nam tử như vậy thì cũng đều phản ứng như
thế. Trầm mặc trong chốc lát, Mộ Chỉ
Ly mở miệng: “ Các hạ là?” Mặc dù không biết rõ nam tử này, nhưng dựa vào bản
năng, Mộ Chỉ Ly biết được người nam nhân trước mắt này rất mạnh, có thể nói là
vô cùng mạnh. Lăng Lạc Trần đánh giá Mộ Chỉ
Ly, đầu lông mày hơi nhíu, lúc đầu, đứng từ xa nhìn thấy thân ảnh cực kỳ xinh
đẹp của một nữ tử, tựa như một loại tinh linh* , vũ kỹ được thi triển bởi tay
nàng càng thêm bén nhọn bức người, nhưng mà sau đó, khi nhìn thấy ám văn che
khuất nửa mặt của nữ tử kia, chẳng biết tại sao trong lòng hắn hiện lên một tia
thương tiếc. (*yêu tinh)Nếu không có ám văn này, đây ắt
là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp. “Lăng Lạc Trần” đôi môi mỏng
đạm bạc như nước khẽ mở, âm thanh mang theo một loại cảm giác như thấu hiểu thế
gian, dễ nghe như tiếng suối chảy dịu êm. Nghe được lời của Lăng Lạc
Trần, thân hình Mộ Chỉ Ly không nhịn được chấn động, ba chữ Lăng Lạc Trần kia
khắc thật sâu vào trong lòng nàng. “Hi vọng sau này có thể gặp
nhau lần nữa” Lăng Lạc Trần nhẹ giọng nói, lời kia vừa xuất hiện liền tan trong
không khí, nếu như Mộ Chỉ Ly không cẩn thận nghe, chắc chắn nàng sẽ không nghe
đưpưck. Lúc Mộ Chỉ Ly chuẩn bị nói, chỉ
cảm thấy bóng trắng trước mắt thoáng bay, trong viện chỉ còn lại một mình nàng,
nếu không phải vẫn cảm nhận được hơi thở của hắn, sợ là nàng sẽ nhầm rằng có lẽ
tất cả những chuyện vừa rồi chỉ do nàng ảo tưởng. Có điều khi nhìn qua chỗ Lăng
Lạc Trần vừa đứng, trong lòng có chút buồn bã. “Nam tử này có thực lực rất
mạnh” Thiên Nhi không khỏi cảm khái, nàng chưa từng gặp phải người mạnh như vậy
trong thành La Thiên này, có người từ trong thân đã toát ra hơi thở mạnh mẽ,
nhưng không có người nào mạnh đến mức có thể khống chế hơi thở của mình như
hắn. Phải biết rằng, muốn khống chế
hơi thở để không lộ ra ngoài không phải là việc đơn giản, hơn nữa nam tử này có
thể đem hơi thở quanh thân khống chế lại giống như một người bình thường chưa
từng tu luyện bao giờ. Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly gật đầu:
“Ta cũng cảm thấy vậy, có điều người như thế không nên xuất hiện ở La Thiên
thành. ”“Có lẽ hắn là người của môn
phái, đi ra ngoài làm việc thôi, tuổi còn trẻ mà có thể đạt tới tu vi như vậy
thì cũng chỉ có những thế lực lớn mới có thể bồi dưỡng ra, hơn nữa xem biểu hiện
của hắn, có lẽ là nhân vật đứng đầu trong môn phái. ”Môn phái, Mộ Chỉ Ly trong đầu
đầy rẫy hai chữ này, từ lúc mới bắt đầu nàng đã biết muốn được cơ hội tu luyện
tốt hơn ở Thiên Huyền đại lục, thì gia nhập môn phái là một lựa chọn không tồi,
dĩ nhiên, gia nhập môn phái cũng không phải là chuyện đơn giản, nghe nói mấy
trăm năm trước Mộ gia cũng từng có một vị tổ tiên tiến vào môn phái, cũng nhờ
thế nên Mộ gia mới nhanh chóng phát triển lớn mạnh. Bởi vậy có thể thấy được gia
nhập môn phái có bao nhiêu chỗ tốt, nhiều năm như vậy cũng chỉ có một người gia
nhập môn phái, không cần phải nói cũng biết là có bao nhiêu khó
khăn. Bắt đầu từ lúc này, trong lòng
Mộ Chỉ Ly nhiều thêm một mục tiêu, đó chính là gia nhập môn phái. Có lẽ là vì
câu nói sau cùng của Lăng Lạc Trần, hắn nói hi vọng sau này có thể gặp lại, nàng
muốn nói, nàng cũng hi vọng thế. Đây là một loại cảm giác rất kỳ
quái, nàng không biết tại sao mình muốn làm như vậy, nhưng mà nàng muốn hiểu rõ
ràng về cái thế giới thuộc về Lăng Lạc Trần kia, cái nơi hoàn toàn trái ngược
với thế giới nhỏ bé, cổ lỗ hiện tại của nàng. Nghĩ tới đây, Mộ Chỉ Ly lại
càng thêm cố gắng tu luyện, Lăng Lạc Trần không quá hai mươi tuổi, nhưng thực
lực lại mạnh hơn nàng quá nhiều, nàng không hi vọng giữa hai người có chênh lệch
lớn như vậy. Sau khi rời khỏi Mộ gia, Lăng
Lạc Trần lại tiếp tục đi về phía trước, lần này trở về, việc đã được xử lý tốt,
hắn phải mau chóng về môn phái. Vốn là không tính dừng lại ở trên đường, nhưng
mà không biết tại sao lúc đi ngang qua Mộ gia, nhìn thấy bóng dáng trong viện
thì lại dừng lại. Đây là lần đầu tiên hắn làm ra
chuyện đột ngột như thế, tâm tình của hắn vĩnh viễn bình tĩnh không gợn sóng,
chuyện không cần thiết, hắn sẽ không bao giờ làm, nhưng lần này, hắn cũng không
biết vì sao. Nhìn cô gái thi triển vũ kỹ,
nhất là ba chiêu cuối cùng kia, thật rất hay, dù là hắn cũng không nhịn được tán
dương, có điều sau này sợ sẽ không có cơ hội gặp lại nhau, khoảng cách giữa bọn
họ thực sự quá xa. Bỏ ra ý nghĩ trong đầu, Lăng
Lạc Trần tiếp tục chạy về phía môn phái, mọi người chỉ cảm thấy một bóng người
bay vút qua trước mắt, đợi muốn xem rõ thì chẳng còn gì nữa, dường như những gì
xảy ra trước đó chỉ là ảo giác. Một đêm này, hai người khác
nhau, hai thế giới khác nhau, được cột chặt lại với nhau. Ngày thứ hai, Mộ Chỉ Ly thức
tỉnh sau khi tu luyện, đường kinh mạch cuối cùng vẫn chưa được đả thông, hôm nay
nàng không đến luyện võ trường, bởi vì thứ gì cần luyện, tối qua nàng đã luyện
xong, thời gian ban ngày này không bằng đến vũ kỹ đường. Nàng không biết gia chủ đã ra
lệnh gì, hôm nay lúc nàng vào võ đường cũng không có ai ra ngăn cản, ngay cả
trưởng lão trông coi võ đường cũng không xuất hiện, nàng biết trưởng lão biết
nàng tới, chỉ là không muốn đến hỏi thăm thôi. Đứng ở vị trí giống như ngày
hôm qua, Mộ Chỉ Ly lần nữa cầm lấy một quyển vũ kỹ, lật xem, xem trang nào, diễn
luyện thử thế võ ấy, điều này giúp nàng lĩnh ngộ được vũ kỹ càng sâu hơn mấy
phân. Thời gian chậm rãi trôi đi, lúc
Mộ Chỉ Ly chuyên tâm đọc sách, lão giả hôm qua lần nữa lặng yên xuất hiện bên
cạnh cửa, song khi hắn thấy tốc độ Mộ Chỉ Ly nhìn vũ kỹ càng lúc càng nhanh,
dường như chỉ như lật tay một cái là đã xong, giữa lông mày của lão lộ ra một
tia không vui. Lấy tốc độ nhanh như vậy mà
xem, thì có thể xem hiểu cái gì? Không nghĩ tới lại là một đệ tử làm không đến
nơi đến chốn, thật khiến cho người ta thất vọng!