Được rồi, nếu như đã xác định được điều cần làm thì cô cũng nên nhanh chân chạy đi kiếm nam nữ chủ thôi chứ nhỉ, bởi lẽ nếu như không căn chuẩn thời gian, lỡ nữ chủ đi về nhà rồi, thì cô biết kiếm ai mà than khóc đây ?Nhưng mà muốn đi kiếm nữ chủ và nam chủ thì việc đầu tiên cần phải làm chính là thực hiện đúng như trong nguyên tác là cần phải trang điểm nha, để làm gì à? Đơn giản thôi, tại từ trước tới giờ khi Nguyệt Linh đi đâu cô ta cũng luôn trang điểm mà, hay nói đúng hơn là trét cả ký phần lên mặt mình mới đúng, trong truyện miêu tả rằng là… thôi mệt quá, nhắc lại chi nữa giờ cô thực hành luôn là được chứ gì. Thiên Dương đi lại kế bên bàn trang điểm và bắt đầu tô vẽ cho mặt mình, đừng hỏi vì sao cô biết phong cách của Nguyệt Linh nha, tại vì trong ký ức mà Nguyệt Linh để lại cho cô có mấy cái thao tác này mà, cứ theo đó mà làm thôi, có cái gì khó đâu. Bây giờ bắt đầu thôi nào, ta bôi nè, ta trét nè,… và đã hoàn thành xong rồi nè , thấy cô có…. đẹp …. đẹp không????What the…. . ???? Đây là mặt ai vậy trời !!!! Quỷ dạ xoa hiện hình hay sao hả???Hu hu hu giờ cô đổi ý rồi, nhìn cái mặt này cô hết dám ra cửa luôn chứ nói gì mà đi gặp nam nữ chủ, chả trách tại sao mặc dù Nguyệt Linh xinh như hoa, như tiên mà lại được miêu tả thành cái dạng xấu theo kiểu ma chê quỷ hờn , đến độ mà đi gặp diêm vương, diêm vương còn phải xách dép chạy dài dài, đóng cửa địa phủ, từ chối cho vào. Thử hỏi sao mà đám nam chủ không chán ghét, không đuổi như đuổi tà được chứ. Gặp cô, cô còn đuổi nữa huống chi. Ai đời làn da vốn dĩ đã trắng rồi mà còn trét cả một ký phấn nền, phấn trắng… nói chung phấn gì có màu trắng là cô ta bôi lên hết, thành ra là bản mặt còn trắng hơn cả bạch cốt tinh, lông mày thì tô đậm lên, lem hết cả ra ngoài cả một mảng lớn, môi thì tô một màu đỏ chói lọi hơn cả ánh mặt trời, hai bên má thì đánh phấn má hồng đậm như thể cô ta vừa mới bị ai đánh vậy. Cho cô hỏi đây là phong cách kiểu gì vậy hay nói đúng hơn là style của nước nào vậy ? Cô nói thiệt nha, cô mà biết ai chỉ dạy Nguyệt Linh trang điểm kiểu này, cô không giết người đó thì mới là lạ đó. Mà hình như trong truyện có nói là do Hiên Phàm khen cô ta tự mình trang điểm lên rất là đẹp, cho nên vì lấy lòng anh ta, khi đi đâu Nguyệt Linh cũng tập cho mình thói quen trang điểm và đương nhiên là do cô ta tự mày mò học tập. DẬT HIÊN PHÀM, chính thức kể từ bây giờ tôi và anh đã kết thù với nhau rồi đó. Vì tôi rất là coi trọng ngoại hình của mình, bây giờ chỉ vì lời khen của anh mà tôi thành cái dạng như thế này. Tôi thề sau này nếu có cơ hội, tôi mà không trả thù anh thì ba chữ Nhật Thiên Dương này, tôi cho anh tùy ý đọc ngược lại. Hic hic nói thiệt tình là bây giờ dù có cho cô cả một núi vàng hay là một núi bạc đi chăng nữa cô cũng không dám vác cái mặt này đi ra đường đâu, trang điểm kiểu gì mà cứ như đi dạ hội Halloween ấy, thôi được rồi cô chính thức xin phép được cạn lời bởi vì cô không còn ngôn từ nào có thể diễn tả cảm xúc của mình lúc này cả. Bây giờ tới trang phục đi cô hy vọng rằng là có thể khá khẫm hơn một chút. Thiên Dương mở cửa tủ quần áo ra và sau đó cô phải ngạc nhiên trước số lượng quần áo có trong tủ đồ, này cũng là quá nhiều đi nhưng đó chỉ là số lượng còn chất lượng thì … cô nghĩ mấy bộ đồ của thổ dân còn kín đáo hơn. Đồ kiểu gì mà không thể che được cái người, hở tùm lum ví dụ như cái váy này đi ngắn tới mức mà chỉ cần sơ sảy tí thôi là cô có thể lộ hàng rồi, cô không hiểu tại sao Nguyệt Linh có thể mặc như thế này và đi ra ngoài đường, cô ta không biết đến khái niệm kín đáo hay sao vậy ta?Thiên Dương vừa khóc thầm trong lòng, vừa tự chọn lấy cho mình một cái áo có hai dây mỏng manh, trong suốt, có thể che được phần ngực của cô và một cái váy ngắn màu đen tuyền. Cô xin thề đây là bộ đồ được cho là may nhiều vải nhất có trong tủ đồ rồi đó, còn muốn hơn hả, xin lỗi không có đâu. Sau khi chỉnh trang xong cô bắt đầu đi ra khỏi cửa, để coi nào bây giờ cũng là gần trưa, theo trong nguyên tác thì khoảng giờ này không sai biệt lắm, thì Nguyệt Hoa đang ở trong phòng của nam chủ Dật Hiên Phàm bàn bạc vụ hủy hôn ước. Nữ chủ a~ tôi không ngờ là cô lại gấp gáp đến vậy, nhưng thôi, không sao cả dù gì thì đó cũng là mong ước của tôi, tôi sẽ không trách gì cô đâu mà ngược lại còn cổ vũ cô nữa đó. Nguyệt Hoa, cô biết không, tôi rất chi là mong chờ lần gặp nhau sắp tới này của chúng ta đó. Tôi muốn xem thử giữa cô và tôi ai giỏi đóng kịch hơn ai. À quên nữa, trước khi đi cô phải dựng lại hiện trường giả chứ nhỉ, nếu không lát nữa cái tên nam chủ đó đến đây kiểm tra, không thấy ly nước chứa thuốc đâu, mất công nghi ngờ này nọ rồi lại đến tìm cô điều tra, thì không phải phiền chết cô sao?Nhưng kiếm đâu ra độc của hoa anh túc bây giờ nhỉ, nếu như là đang ở kiếp trước chắc chắn cô sẽ có rất nhiều để tiện phục vụ cho việc bào chế thuốc nhưng đây là phòng của Nguyệt Linh cô biết đào đâu ra đây?Cô đảo mắt nhìn quanh phòng để tìm kiếm xem có gì có thể dùng được không nhưng tiếc rằng ngoại trừ các vật dụng riêng tư của thiếu nữ, quần áo, tủ, giường,. . thì chẳng còn gì khác nữa, mà hơn hết muốn bào chế được loại độc dược anh túc này cũng không phải là dễ, ngoại trừ nguyên vật liêu còn phải có các đồ dùng thí nghiệm nữa, cô thấy phen này cô toi thật rồi. Sao mới xuyên qua thôi mà nhiều công việc phải làm dữ vậy trời? Cô cảm thấy bất lực trước sóng gió của cuộc đời này rồi đó. Ê mà khoan đã, đâu có nhất thiết là phải bào chế thuốc thiệt đâu nhỉ? Ý của cô chính là mặc dù loại độc này là từ chỗ Dật Hiên Phàm mà có , nhưng kiến thức về y học, độc dược của anh ta thì gần như là bằng không. Bởi lẽ loại thuốc này là do thuộc hạ của anh ta bào chế thôi chứ đâu phải do anh ta làm ra đâu mà biết phân biệt được thuốc thật với thuốc giả. Vậy tức là, bây giờ dù cô có làm một loại thuốc nào đó, gần tương tự như vậy thì chắc chắn rằng Hiên Phàm sẽ nhất thời không phân biệt được, hay nói hơn là sẽ nghĩ rằng cô chưa uống loại thuốc đó. Ha ha ha vậy thì dễ dàng hơn rồi, cái gì cô không biết chứ cái việc làm giả thuốc kiểu này, cô nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất đâu, sở trường của cô chính là biến giả thành thật, biến thật thành giả mà. Cái này gọi là hiểu biết nhiều thì sẽ chiếm ưu thế hơn đấy. Nghĩ là làm, cô bắt đầu đi lại gần bàn học của nguyên chủ tìm kiếm, lục lọi các vật dụng của Nguyệt Linh. Tại sao lại không thấy nhỉ, cô nhớ nguyên chủ có một sở thích là thích làm hoa khô mà ta, không cần biết là hoa gì chỉ cần có là được, bởi lẽ dù là loài hoa gì dù vô hại tới đâu khi vào tay cô thì cũng có thể biến thành một loại độc dược chết người. A kiếm thấy rồi, hình như đây là hoa…. Cẩm tú cầu, nhìn bề ngoài thì chắc là mới ép được một, hai ngày thôi, bởi vì nhìn màu sắc của nó còn rất tươi . Côn tự hỏi bộ nguyên chủ hết chuyện chơi rồi hay sao mà đi ép loại hoa này vậy ta? Nên biết rằng hoa cẩm tú cầu mặc dù rất đẹp nhưng nó cũng rất là độc, chất độc của nó nằm chủ yếu ở lá và hoa, nếu sơ ý ăn phải độc tố này có thể lập tức bị ngứa ngáy, nôn ói và đau bụng. Nếu nghiêm trọng hơn thì sẽ dẫn tới rối loạn tuần hoàn máu, thậm chí là gây tử vong. Trong lịch sử, nữ hoàng Cleopatra đã từng ép người hầu tự tử vì loài hoa này. Cô không cần biết tại sao nguyên chủ lại làm như vậy nhưng đối với cô đây là một điều khá là hữu ích, bởi vì xét về mặt bào chế độc dược thì hoa cẩm tú cầu dễ bào chế hơn hoa anh túc nhiều nhưng về chất lượng thì…. Ha ha ha giống nhau gần 95% đó, nếu không phải là người có hiểu biết sâu về độc dược thì có là thánh mới nhìn ra sự khác nhau của nó. Vậy thì còn chờ gì nữa nào mà không bắt tay vào điều chế nhỉ? Thiên Dương bắt đầu lấy các cánh hoa cẩm tù cầu ra và bỏ vào một cái chén để nghiền nát nó, sau đó cô bỏ thêm một số các loại phụ gia mà cô tìm thấy trong bếp vào và đun nóng lên cho tới khi nó cô đặc lại thành dạng bột và… đã hoàn thành xong rồi đó. Nhìn màu sắc của hoa cẩm tù cầu sau khi điều chế thành thuốc thì cũng không sai biệt lắm nhỉ, cô bỏ tất cả bột thuốc mà cô điều chế vào ly nước lúc đầu và khuấy đều lên, rồi đặt lại vị trí lúc đầu. Cô mỉm cười một cách thích thú, tận hưởng thành quả của mình. Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, giờ bước tiếp theo sẽ chính là hủy hôn ước với Dật Hiên Phàm và rời khỏi chung cư này. Ha ha ha.