Bạch Vi nhíu mi, nhìn bộ dáng chẳng thèm để ý điều gì của Đô Tuần, trong lòng càng lúc càng khó chịu. Đặc biệt là lúc Bạch Hiển buông gậy đánh gôn xuống, xoay người đi trở về, Liễu Như Yên thế nhưng còn vũ mị vươn tay chào hỏi cùng Bạch Hiển. Sau đó, Liễu Như Yên trưng lên vẻ mặt tán thưởng, một tay chống cằm, mê luyến mà nhìn Bạch Hiển, nói với Bạch Vi:“Người đàn ông này thật là thượng phẩm”. Dưới sắc trời không quá tươi đẹp, làn gió se lạnh thổi cuốn trên mặt cỏ rộng lớn, Bạch Hiển trên mình chiếc áo phông ngắn tay cùng quần dài, dáng người cao ráo tinh tế tráng kiện, cơ bắp cứng chắc lộ ra bên ngoài ống tay áo, vừa thấy chính là một người rất có lực lượng. Đặc biệt là một người đàn ông như vậy, thoạt nhìn còn vô cùng giàu có, đem so với Đô Tuần, càng có khí chất thượng vị giả. Đợi đến khi Bạch Hiển cất bước lại gần, Liễu Như Yên chủ động đứng dậy, cười nói với hắn:“Hi!”Bạch Hiển liếc nhìn Liễu Như Yên một cái, lại nhìn về phía Bạch Vi, cô rũ mi, quay đầu đi. Trông bộ dáng, nét mặt không phải rất vui. “Làm sao vậy?”Kéo ra chiếc ghế plastic trắng, Bạch Hiển ngồi xuống bên cạnh Bạch Vi, đôi mắt nhìn về phía cô, lại nhìn về phía Liễu Như Yên, lộ ra nghi vấn. Người này chọc Vi Vi của hắn sinh khí?Trong lòng Bạch Hiển đã nổi lên một chút chán ghét đối với Liễu Như Yên, không khỏi ác ý liếc cô ta một lần, nghĩ thầm chốc lát phải điều người đi tra thân phận của Liễu Như Yên một chút. Lại không ngờ, chính bởi vì cái liếc mắt này, làm Liễu Như Yên bắt sai tín hiệu, cho rằng Bạch Hiển có ý tứ với mình. Vì thế không đợi đến khi Bạch Vi trả lời câu hỏi của Bạch Hiển, Liễu Như Yên đột nhiên đứng dậy, giữa hai ngón tay có đôi móng được sơn đỏ chót của cô ta, kẹp một mảnh giấy có ghi một dãy số điện thoại, vòng eo mềm mại cúi thấp, nhũ mương sâu thẳm lộ hẳn ra, cứ như vậy mà tiến đến trước mặt Bạch Hiển. Cô ta duỗi tay, muốn bỏ danh thiếp đang kẹp giữa hai ngón tay vào túi trên áo của Bạch Hiển. Ý muốn quyến rũ đã rõ mười phần. Sắc mặt Bạch Vi dần trở nên khó coi, cô đứng dậy liền bước đi, Bạch Hiển lập tức duỗi tay chặn lại, rút lấy tờ giấy Liễu Như Yên đang cầm ném thẳng xuống đất. Mặt hắn không có chút biểu tình nào mà nhìn Liễu Như Yên, cất lên thanh âm lạnh lùng:“Vị tiểu thư này, giữ tự trọng”. Sau đó Bạch Hiển đứng dậy, đôi tay cắm vào trong túi quần, đi theo phía sau Bạch Vi. Đô Tuần hơi hơi híp mắt, nhìn về phía hai người vừa rời đi, lại nhìn lướt qua cấp dưới của Bạch Hiển, không nóng không lạnh mà đứng dậy, nhìn khuôn mặt đang xấu hổ tột cùng của Liễu Như Yên, chậc một tiếng, cũng xoay người rời đi. “Bang chủ”. Liễu Như Yên vội vàng thẳng eo lên, đi theo phía sau Đô Tuần, lại tiến đến vài bước, toan bắt lấy cánh tay của hắn. Hắn dứt khoát dương tay lên, tránh đi bàn tay đang duỗi tới của Liễu Như Yên, nghiêng đầu nhìn cô ta, bên ngoài cười nhưng bên trong giá lạnh mà nói:“Tôi không có hứng thú sử dụng đồ công cộng”. Thuận theo tự nhiên, chuyện hắn cùng Liễu Như Yên có giao dịch ngầm, không ngại Liễu Như Yên vứt bỏ hắn, đem mục tiêu đặt ở trên người một tên đàn ông có chất lượng tốt hơn. Cũng không ngại bạn gái hắn trước kia, rốt cuộc từng kết giao với bao nhiêu bạn trai. Chính là có một chuyện, câu không nổi tên đàn ông chất lượng tốt kia, lại nghĩ quay đầu trở về tìm hắn, thật xin lỗi, Đô Tuần hắn cũng là một người ưa ở sạch. Sử dụng cùng đồ vật với nam nhân khác, hắn không tài nào tiếp thu được. Vẻ mặt Liễu Như Yên hoảng hốt, chưa từng dự đoán được, vị bang chủ đại nhân vẫn luôn thật dễ nói chuyện, ra tay vô cùng hào phóng, kỹ thuật lại cao siêu lúc trước, sẽ có một ngày trở mặt. Cô ta hoảng sợ nhìn theo bóng lưng Đô Tuần, bối rối nghĩ cách làm sao kéo lại vị kim chủ này. Nhưng Đô Tuần hành động thật kiên quyết, ra khỏi sân gôn tự mình lên xe, cứ như vậy bỏ lại Liễu Như Yên chôn chân ở cửa sân gôn. Phòng khách sạn của cô ta, hắn sẽ không tiếp tục trả phí giúp, thậm chí khi Liễu Như Yên gọi điện cho hắn, số điện thoại lưu ban đầu cũng không thể liên hệ được nữa.