“Sao không khóc nữa?”Giọng Bạch Hiển khàn khàn, rời môi Bạch Vi. Cúi đầu rũ mắt, nhìn môi của em gái đã bị hắn hôn đến sưng, ôm chặt thân hình mảnh khảnh, dùng chóp mũi của mình cọ cọ chóp mũi của cô, lại hỏi:“Đã quen chưa?”“... Em vẫn đang cố”. Bạch Vi đỏ mặt cúi đầu, nỗ lực điều chỉnh hô hấp của mình, ngước mắt lên, một đôi mắt long lanh ươn ướt, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của hắn, cắn môi hỏi:“Anh hai, em còn phải bị phạt sao?”“Phạt, ngày mai phải đi công tác rồi, sẽ phạt em cả đêm”. Nguyên tắc không thể bị làm lơ, Bạch Hiển thấp giọng nỉ non, lại cúi người xuống, ngậm lấy đôi môi Bạch Vi, đôi tay nâng mông cô, dừng lại ở trên đùi, tách ra đôi chân thon thả, chen vào giữa. Sau đó, thân hình cao lớn của Bạch Hiển nhẹ nhàng cọ xát, dùng vật đang sưng to của mình ma sát chỗ nhạy cảm giữa hai chân cô, ở bên tai cất giọng âm trầm mà nói:“Về sau không được dùng phương thức làm nũng này mà xem nó như thủ đoạn để thao túng anh hai của em, nếu không, hậu quả sẽ thật nghiêm trọng, em không chịu nổi đâu”. Hiện tại không còn giống như xưa nữa, trước kia Bạch Vi là em gái, chỉ có thể là em gái, hắn cũng chỉ có thể làm mặt lạnh mà nhìn cô làm nũng, sau đó không thương tiếc mà phạt cô, cấm này cấm nọ. Chính là vì sợ một giây nhịn không được, đối với em gái ruột mà làm ra chuyện giống như hôm nay. Bây giờ em gái đã trở thành vị hôn thê, còn nũng nịu với hắn. Sau khi làm sai, lại mở to đôi mắt sáng ngời giống như mèo con, đáng thương mà nhìn hắn. Hắn nhịn không nổi. Một tay hắn nuôi lớn cô, thống khổ vì cô rất nhiều năm, hiện tại dựa vào cái gì mà còn phải nhẫn nhịn chịu đựng? Con nít phạm lỗi, phải bị trừng phạt. Hắn mà còn tiếp tục nhẫn nhịn, liền thật có lỗi với chính mình. Nghĩ như vậy, Bạch Hiển tăng thêm sức lực mạnh mẽ áp lên Bạch Vi, môi lưỡi thô bạo mà nghiền lấy cô, hận không thể đem người ăn vào trong bụng. Ẩn khuất một loại ý vị rất hung tàn. Bạch Vi bị dọa sợ, cô bị hôn đến thần hồn điên đảo, vốn là không chuẩn bị phòng vệ gì, cứ như vậy mà bị anh trai chen vào giữa hai chân, gắt gao đè lên tường. Cô ôm chặt cổ anh trai, môi bị hắn chiếm cứ, chỉ có thể phát ra một tiếng “ưm” thật nhỏ từ khí quản. Sau đó mới bắt đầu kịch liệt đẩy hắn ra, không cần cọ cô nữa, qυầи ɭóŧ hình như đã ướt rồi!Lại vẫn là đẩy không được Bạch Hiển, sức lực của hắn rất lớn, hàng năm vẫn duy trì thói quen tập thể hình, lúc còn nhỏ vì hoàn cảnh “đặc biệt”, còn rất chu toàn mà đi học tập cách thức rèn luyện cùng đánh đấm. Làm sao một Bạch Vi nhu nhược có thể đẩy ra được?Vì thế nhục côn giữa hai chân theo động tác cọ xát của hắn, càng lúc càng thô to, càng cứng rắn. Hắn xoay người, nâng mông em gái mình mà bế lên, làm đôi chân thon dài của cô kẹp chặt hông hắn, thở hổn hển mà rời đi đôi môi ngọt mềm:“Khi nào mới có thể cho anh hai thao em?”Hắn hỏi, đôi mắt hẹp dài chứa đầy tìиɦ ɖu͙ƈ nóng bỏng. Nhìn gương mặt ửng đỏ của em gái, vừa xấu hổ vừa bực bội mà rũ mắt không dám nhìn hắn, hắn lại nhịn không được mà hôn cô, ôm thân thể mềm mại trong ngực lùi vài bước, dựa vào trên tường, nâng cô lên mà hôn ngấu nghiến. Lại tiếp tục xoay người, giống như ngại mình chưa đủ tham lam. Hắn như vây bắt một con thú nhỏ, đem em gái đè giữa chính mình cùng bức tường lạnh băng. Hai tròng mắt Bạch Vi đỏ bừng, trông dáng vẻ như lại muốn khóc, hạ thể bị anh trai ma sát đến hoàn toàn ướt đẫm, thậm chí có khi đã từ qυầи ɭóŧ của cô mà thấm đến trên quần tây của hắn. Thời gian hắn hôn quá dài, cứ lăn qua lộn lại mà “hành hạ” cô, cô cũng bị tra tấn đến cực kỳ khó chịu, nhíu chặt mày phát ra một tiếng ngâm giống như mèo con. Dì giúp việc dưới lầu vốn dĩ muốn lên lâu kêu hai cô cậu chủ ăn cơm, chân vừa đặt đến trên cầu thang, kết quả lại nghe được tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn truyền từ lầu hai, nhanh chóng mà rút chân về, vẻ mặt ngượng ngùng mà lui đi. Thôi thì cứ làm việc của mình đã. Vợ chồng son tình cảm thật tốt, trong mắt dì giúp việc đều là vui vẻ.