Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

Chương 60: Ngược dòng tìm hiểu kiếp trước (1)

16-11-2024


Trước Sau

Tô Tử Ngưng giờ phút này trong đầu còn quanh quẩn lời Chấp Mặc, "Đừng giẫm lên vết xe đổ, bảo vệ tốt nàng.
" Còn có vô tận bi thương cùng thống khổ trong đôi mắt kia, thẳng tắp truyền đến đáy lòng nàng, bây giờ tỉnh lại, loại đau khổ này phảng phất như chính bản thân nàng trải qua.
Cái gọi là luân hồi, nàng đại khái có thể đoán được Chấp Mặc chính là kiếp trước của nàng, nhưng hiện tại nàng ấy trở thành dáng vẻ kia, lại lẻ loi một mình, là vì người yêu của nàng ấy đã sớm không còn sao? Nàng hiện tại liền cảm giác lời Chấp Mặc chính là một cơn ác mộng, lại giống như sự nguyền rủa, quanh quẩn không tiêu tan.
Nàng ấy nhắc nhở nàng, nàng có thể một lần nữa sẽ mất đi người thương của mình.
Tô Tử Ngưng toàn thân phát run, níu chặt lấy y phục Tần Mặc Hàm, gắt gao cắn môi.
Tần Mặc Hàm trong mắt một mảnh ám trầm, Tô Tử Ngưng đến cùng mơ tới cái gì, vì sao lại kêu Chấp Mặc.
Chỉ là người trong ngực trạng thái khiến nàng không thể suy nghĩ nhiều, nàng mím chặt môi, ngẫu nhiên đưa tay trượt đến hai chân của Tô Tử Ngưng, đem người ôm lên, trực tiếp để nàng ấy ngồi vào trong lồng ngực mình.
Tô Tử Ngưng phát giác thân thể nhẹ bẫng, hai chân bị tách ra, dạng chân ngồi tại trên đùi Tần Mặc Hàm, lập tức xấu hổ vô cùng, nơi nào còn lo được sợ hãi.
Nàng mặt đỏ tới mang tai ngẩng đầu, nhìn xem giờ phút này Tần Mặc Hàm gần trong gang tấc, nửa ngày mới đỏ hồng mắt cà lăm mà nói: "Nàng...
Nàng làm gì.
" Tô Tử Ngưng lúc này hai đầu gối chấm giường, ngồi khóa ở trên đùi nàng ấy, hai nàng đều chỉ mặc trung y mỏng manh, mà Tần Mặc Hàm đang ngẩng đầu nhìn lên, tay quấn chặt eo nàng, hai người phần bụng cơ hồ dán chặt vào nhau, địa phương mẫn cảm cọ sát dưới nhiệt độ ấm áp, càng lúc càng trở nên nóng bỏng.
Tô Tử Ngưng động cũng không được, mà bất động cũng không được.
Tần Mặc Hàm chỉ là bình tĩnh nhìn xem con mắt của nàng, xinh đẹp vành mắt đã đỏ lên, trong con ngươi cũng mang theo màu đỏ, hiển nhiên vừa mới khóc.
Ngón tay Tần Mặc Hàm nhẹ nhàng phủ tại khóe mắt ửng đỏ kia, nghiêm túc xoa xoa: "Nàng cứ nói đi, vừa rồi khóc, là bị dọa sợ sao?" Ngón tay nàng thanh lạnh man mát, cực kỳ dịu dàng mà xoa lên khóe mắt người trong lòng.
Tô Tử Ngưng rủ xuống mi mắt, nói thật nhỏ: "Ta mơ thấy Chấp Mặc.
" Tần Mặc Hàm thoáng sững sờ, lập tức trong mắt nổi lên lo lắng: "Nàng mơ thấy nàng ấy như thế nào? Vì sao như vậy gọi Chấp Mặc?".
Tô Tử Ngưng hít mũi một cái, đem sự tình trong mơ kể hết cho Tần Mặc Hàm, nàng cũng nói ra suy đoán của mình về thân phận Chấp Mặc, nhưng lại không hề nhắc tới chuyện Chấp Mặc dặn nàng phải bảo vệ tốt Mặc Hàm, nàng tạm thời không muốn Tần Mặc Hàm quá mức nặng lòng.
Thấy lông mày người kia càng vặn càng chặt, nàng trầm giọng nói: "Nếu như chúng ta đoán không sai, các nàng một đời kia chính là trốn không thoát, ta sợ...
" Mấy chữ cuối nàng nói không nên lời, buồn bã nhìn xem Tần Mặc Hàm.
Tần Mặc Hàm không nói chuyện, lượng lớn thông tin đột nhiên ập đến khiến nàng vô cùng chấn động, trong đầu đại khái đã minh bạch mấy phần, nghĩ đến Chấp Mặc trước đây ở trong mộng, lòng nhịn không được đau nhức.
Hiện tại đã chắc chắn Chấp Mặc không phải Tô Tử Ngưng, thế nhưng nàng ấy ở bên nàng suốt mười lăm năm trời, sự quan tâm chiếu cố cùng ấm áp kia không thể nào quên.
Khó trách Chấp Mặc dù đang trêu đùa nàng cũng không thể nào che giấu hết đau thương, ánh mắt khi nhìn nàng luôn luôn tràn đầy tưởng niệm cùng thống khổ.
Đau lòng Chấp Mặc, thế nhưng Tô Tử Ngưng trước mắt càng cần nàng an ủi, Tần Mặc Hàm không lên tiếng, chỉ là vươn tay đặt lên ót của nàng ấy, nhẹ nhàng kéo xuống, để trán của hai người dán vào nhau, hô hấp quấn quanh cùng một chỗ.
Tần Mặc Hàm yên lặng duy trì lấy động tác này, thẳng đến khi người trong lòng tâm tình dần ổn định lại, thân thể cũng không còn căng chặt nữa, Tần Mặc Hàm nhẹ nhàng cọ cọ trán nàng ấy, khẽ nới lỏng tay.
"Tốt rồi sao?" Tô Tử Ngưng thẹn thùng mà cúi thấp đầu, lại cẩn thận ngước mắt nhìn nàng một cái: "Ta trọng sinh vô dụng rồi, còn để nàng dỗ ta.
" Tần Mặc Hàm miễn cưỡng cười nói: "Là ta hù đến nàng, có lẽ vận khí ta quá không tốt, để nàng sợ.
" Tô Tử Ngưng lắc đầu: "Ta còn chưa đủ mạnh, so kiếp trước kém hơn rất nhiều.
" Nghĩ đến Chấp Mặc một thân khí thế bức người, Tô Tử Ngưng ảo não nói.
Tần Mặc Hàm nhướng mày: "Nói bậy, nàng dám chọn ở bên ta, dĩ nhiên nàng rất mạnh.
" Tô Tử Ngưng nhìn nàng, phốc phốc bật cười, nghiêng thân ôm nàng.
Vừa mới cử động liền phát giác chính mình vẫn còn đang ngồi trên đùi người kia, biên độ cử động quá lớn khiến cho nơi nào đó cháy bỏng đến rồi, Tô Tử Ngưng đỏ bừng mặt nói: "Nàng để ta xuống đi, ta không muốn ép tê nàng.
" Tần Mặc Hàm nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó ôm lấy nàng cùng nhau ngã xuống, xoay người liền mang theo Tô Tử Ngưng nằm ở bên người mình: "Dạng này liền ép không tê.
" Tô Tử Ngưng trắng mắt liếc nàng, khẽ đẩy đẩy vai nàng: "Nàng lại không đứng đắn.
" Tần Mặc Hàm thả chậm hô hấp, khẽ điều chỉnh tư thế, nghiêng người đem Tô Tử Ngưng ôm vào trong lồng ngực, trong lòng dâng lên rung động.
Ôm nàng ấy, nhưng lại cảm thấy nặng nề.
Nàng biết Tô Tử Ngưng bất an, trước đây nàng ấy đối tình cảm các nàng lo lắng, bây giờ lại đối vận mệnh các nàng không yên lòng.
Chấp Mặc đột nhiên xuất hiện, lại không cách nào báo cho các nàng biết nhiều hơn, chỉ sợ thiên cơ không thể tiết lộ, mà sự tồn tại của Chấp Mặc cùng những việc nàng ấy đã làm cho hai nàng, sợ là đã nghịch lại ý trời.
Nàng đại khái hiểu, kẻ địch của các nàng cũng không phải vạn năng, các nàng vẫn có thể tìm ra sơ hở mà tránh thoát đi, chỉ là không biết Chấp Mặc hiện tại có thể hay không có chuyện.
Tần Mặc Hàm thở dài, vẫn không kềm chế được sầu lo.
"Không thể phi thăng, rốt cuộc là ý gì.
" Người đang yên tĩnh trong lồng ngực đột nhiên lên tiếng.
Tần Mặc Hàm cũng nghĩ không ra, vì sao không thể phi thăng? Đây không phải điều tất cả tu chân giả tha thiết ước mơ sao? Bất quá, toàn bộ tu chân đại lục đã vạn năm không ai phi thăng.
"Ngoan, nàng đêm nay đừng nghĩ nữa, chúng ta vẫn phải từ Tần gia tìm manh mối, hiện tại biết được còn quá ít.
" "Ân.
" Tô Tử Ngưng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mặt vùi vào trong ngực Tần Mặc Hàm, chỉ là...
Trong đầu của nàng đột nhiên xẹt qua một hình ảnh, lúc Chấp Mặc nói chuyện cùng nàng, ám sắc hoa văn trên cánh tay nàng ấy thật quen thuộc! Nhanh chóng lục lại manh mối trong đầu, nàng trong nháy mắt hiểu ra, khóe miệng nhịn không được cong lên, thì ra chính là hoa văn đó! Hôm sau vừa tỉnh dậy, Tần Mặc Hàm có chút mờ mịt nhìn xem người trong ngực vô cùng hưng phấn đứng dậy thay y phục, còn quay đầu nói: "Mặc Hàm, nàng nhanh lên, ta có việc muốn nói cho nàng biết.
" Tần Mặc Hàm sững sờ, người này đêm qua còn ủ rũ đến không được, ngủ một giấc tỉnh dậy liền phấn chấn đến thế sao.
Thấy nàng ngẩn người, Tô Tử Ngưng lại gần, trực tiếp thay nàng mặc quần áo, Tần Mặc Hàm sắc mặt đỏ lên, nhìn xem tay người kia ở trên đai lưng nàng làm loạn, nói khẽ: "Được rồi, ta tự mình làm.
" Thay y phục xong, Tô Tử Ngưng cấp tốc vẽ ra hoa văn trên giấy, đường cong màu mực giống như dây leo lan tràn quấn quanh, một chút đan xen, cuối cùng hội tụ thành một bức tranh, nhìn kỹ giống như một con mãnh thú, bộ mặt dữ tợn mà nhìn chằm chằm người khác, khiến cho Tần Mặc Hàm khẽ giật mình: "Đây là hoa văn trên tay Chấp Mặc.
" "Thật sao? Mặc Hàm, nàng xác định ta vẽ đúng rồi?" Tô Tử Ngưng có chút kích động, nhìn chằm chằm Tần Mặc Hàm.
"Không sai, chính là cái này.
Ta biết Chấp Mặc nhiều năm như vậy, sẽ không nhầm được, cái này cũng là ma khí xâm lấn tạo thành sao?" Lúc ấy nàng sở dĩ coi Chấp Mặc chính là Tô Tử Ngưng, nguyên nhân cũng vì ám sắc hoa văn này.
"Phải, mà cũng không phải.
" Tô Tử Ngưng ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm bản vẽ, sau một hồi mới chậm rãi nói: "Đây không phải ma khí xâm lấn, mà là Ma tộc chí cao vô thượng đồ đằng.
" Tần Mặc Hàm con ngươi co chặt: "Đồ đằng?" Tô Tử Ngưng gật đầu: "Nàng biết đấy, trước khi trọng sinh ta từng nhập ma, lại là trưởng lão Ma tộc, dĩ nhiên biết rõ một số sự việc bên trong.
Tại Ma Đô, ta từng gặp qua biểu tượng này, sau đó một ma tu nói cho ta biết, đây là đồ đằng tượng trưng cho quyền lực chí cao vô thượng, chỉ có ở hoàng tộc ma giới.
" Tần Mặc Hàm hiển nhiên không bình tĩnh nổi, nàng hít vào một hơi: "Cho nên, Chấp Mặc là ma, còn là địa vị phi phàm ma?" "Năm đó ta từng gặp qua Nữ Nguyên, là một trong lục đại hộ pháp còn sống sót, trên tay nàng ta cũng có hoa văn dạng này, chỉ là so với Chấp Mặc có chút khác biệt.
" Tần Mặc Hàm chau mày: "Ý của nàng, Chấp Mặc cũng là một trong lục đại hộ pháp?" Tô Tử Ngưng giơ lên lông mày, lắc đầu: "Không phải lục đại hộ pháp, nàng là...
Ma Đế.
" Tô Tử Ngưng nói ra câu này, trong lòng lập tức buông lỏng, nàng nghĩ đến năm ấy ở Mai Cốt Chi Địa, lúc dung hợp cùng tàn thức của Ma Đế, trong nội tâm nàng liền đau nhức khó nhịn.
Ngay lúc đó Chấp Mặc vì sao thống khổ như vậy? Thời điểm đó Tần Mặc Hàm ở nơi nào, là ai? Tần Mặc Hàm hiển nhiên bị tin tức này kinh đến, Chấp Mặc là Ma Đế? Nàng ấy...
Nàng ấy là kiếp trước của Tô Tử Ngưng, đúng rồi, trước đây Tô Tử Ngưng từng nói cho nàng biết, Ma Đế...
Là nữ tử! Có thể nghịch thiên cải mệnh, xoay chuyển thời không, giúp Tô Tử Ngưng trùng sinh, đưa nàng từ Tu Chân giới đến thế kỉ 21, thần thông quảng đại đến mức này, trừ năm đó vị kia thủ lĩnh tối thượng của Ma Giới, để Tu Chân giới nghe tên đã sợ vỡ mật Ma Đế, xác thực không thể là ai khác.
"Tử Ngưng?" Phát giác được sắc mặt nàng không tốt, Tần Mặc Hàm vội gọi nàng một câu.
Tô Tử Ngưng miễn cưỡng cười cười: "Ta không sao, chỉ là nghĩ đến lúc ấy dáng vẻ Chấp Mặc khổ sở như vậy, có chút khó chịu thôi.
" Tần Mặc Hàm cũng trầm mặc xuống, Chấp Mặc những năm kia một mực không có chân chính vui vẻ qua, mặc dù giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, cố gắng chọc cho nàng cười, hết sức dịu dàng cùng ấm áp, thế nhưng giữa đôi lông mày nàng ấy luôn giấu không được tia tang thương khổ sở.
Là bởi vì...
chỉ còn lại một mình nàng ấy hay sao? Tần Mặc Hàm trong lòng bỗng nhiên có chút sợ hãi, nếu như nàng không có ở đây, Tô Tử Ngưng lại muốn giống như Chấp Mặc? Nàng mấp máy môi, đem loại suy nghĩ này ném ra ngoài, Chấp Mặc như vậy tận lực lo lắng cho hai nàng, nàng nhất định phải hảo hảo cùng Tô Tử Ngưng đi đến cuối cùng.
"Không nên suy nghĩ nhiều, nàng gần nhất bởi vì những sự tình này hao tổn tinh thần lợi hại, lòng ta đau.
" Tần Mặc Hàm lông mày nhẹ chau, lời nói đau lòng mà mang theo tràn đầy thương tiếc.
Tô Tử Ngưng làm sao chịu nổi người kia như vậy trực tiếp mà nhiệt liệt biểu đạt tình cảm, sự chân thành của nàng ấy hết lần này tới lần khác để trong lòng nàng dâng lên nóng bỏng, nàng tự nhận là sau khi cùng Tần Mặc Hàm ở bên nhau, nàng đã dần dần vứt bỏ sự nhát gan cùng thận trọng trước kia, thế nhưng vẫn là ngượng ngùng, không liên quan tuổi tác, chỉ vì quá mức mềm lòng.
"Ta không sao, nàng...
Nàng không cần đau lòng.
" Nói xong nàng lại muốn cắn đầu lưỡi, bận bịu chuyển đề tài, ra vẻ nghiêm túc nói: "Nếu như kiếp trước ta là Ma Đế, như vậy nàng sẽ là ai? Hơn nữa, Chấp Mặc vẫn còn lại tàn hồn, vì sao ta liền chuyển thế.
" Tần Mặc Hàm nhẹ gật đầu: "Ta cũng hơi nghi hoặc, nếu như Tu Di tiền bối nói không sai, như vậy giữa chúng ta tất nhiên tồn tại gút mắc, ở kiếp trước nàng là Ma Đế, ta phải cùng Ma Đế có rất sâu ngọn nguồn, sẽ là...
" Tô Tử Ngưng con ngươi hơi mở: "Ta nhưng thật ra biết một người, nếu chính là người đó, hết thảy đều vô cùng hợp lý.
" Tần Mặc Hàm hít một hơi thật sâu: "Nàng nói Tần Chiêu Mặc, gia chủ Tần gia vạn năm trước thống lĩnh Tu Chân giới, trong trận đại chiến cùng Ma Đế đồng vu quy tận sao?" Tô Tử Ngưng nhẹ gật đầu, nghĩ đến nữ tử áo trắng ở Mai Cốt Chi Địa từng giương cung bắn ra mũi tên kim sắc về phía Ma Đế, cười khổ nói: "Ta ngược lại tình nguyện không phải nàng ấy, không nên là nàng ấy...
" Đồng quy vu tận, sao mà thảm liệt bốn chữ, thực sự là tưởng tượng một chút đều không muốn, khó trách Chấp Mặc thống khổ như vậy.
Tần Mặc Hàm suy nghĩ hỗn loạn, cũng là cười khổ: "Bất quá đều là suy đoán thôi, nhưng điều này lại ít nhiều cho chúng ta phương hướng, ta nghĩ trọng điểm nên tìm hiểu về Tần Chiêu Mặc, còn có Tần gia Tiên tổ, Tu Di tiền bối.
" .
Truyện Quân SựTuy nói đều là liên tiếp phỏng đoán, thế nhưng trong lòng Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng mơ hồ đã đoán ra chân tướng rồi.
Hiện tại có thể khẳng định, kiếp trước nàng cùng Tô Tử Ngưng đã từng làm điều gì chọc giận thiên đạo, nhưng hai nàng lại gắt gao quấn cùng một chỗ không chịu từ bỏ, bởi vậy mỗi kiếp chờ đợi hai nàng đều là mười phần thê thảm.
Kiếp này lẽ ra các nàng đã không gặp được nhau, nàng vừa sinh ra liền chết yểu, Tô Tử Ngưng một mình tao ngộ tất cả thống khổ, bị người ngược đãi ruồng bỏ, bi thảm mà chết.
Ở kiếp trước, nàng cùng Tô Tử Ngưng không đội trời chung, đứng tại hai mặt đối lập, cuối cùng cũng là đao kiếm tương hướng, âm dương cách biệt.
"Chỉ là nếu như Chấp Mặc có thể cải biến số mệnh ta và nàng, vì sao muốn để nàng gặp phải những chuyện tàn nhẫn kia rồi mới đưa nàng trùng sinh, bắt đầu lại tất cả?" Cái này khiến Tần Mặc Hàm có chút không hiểu, là bởi vì đời trước Chấp Mặc còn chưa tìm ra phương pháp ư? Thế nhưng nàng ấy có năng lực nghịch chuyển không gian thời gian, lại như thế nào dự đoán không đến, để cho Tô Tử Ngưng cùng Văn Nhân Thu dây dưa một đời.
Tô Tử Ngưng nhíu nhíu mày, nhớ lại lời nói của Chấp Mặc ở trong mộng, cười khổ nói: "Mặc dù ta cũng không rõ, nhưng ta đại khái đoán được, trước khi trùng sinh ta quá mức yếu đuối, nếu như không trải qua một đời kia, ta sợ rằng sẽ không dám yêu nàng, càng không xứng đáng ở bên nàng, Chấp Mặc là muốn rèn luyện ta trở nên mạnh mẽ, trước khi một lần nữa gặp lại nàng.
" Đời trước nàng nhát gan ngây thơ, chỉ muốn cầu được một tia sinh tồn, không ngừng hướng những người kia thỏa hiệp cầu xin thương xót, gặp gỡ Văn Nhân Thu, cũng chỉ có thể phụ thuộc hắn, không có chủ kiến không có quyết đoán, quả thực một người như thế làm sao bảo hộ được Tần Mặc Hàm, càng khiến người không thể tin được, nàng lại là cái kia đảo loạn phong vân, để Tu Chân giới nghe tên đã sợ vỡ mật Ma Đế chuyển thế.
Tần Mặc Hàm nắm chặt tay của Tô Tử Ngưng, không tiếng động an ủi nàng, đúng là như thế, bây giờ Tô Tử Ngưng phảng phất giành lấy cuộc sống mới, đột phá kia giam cầm gông xiềng, triệt để trùng sinh, nếu không có đời trước, cũng liền không có đời này các nàng can đảm ở bên nhau.
Thế nhưng dù đã tận lực cải biến, vì sao hướng đi của các nàng vẫn tránh không thoát tầng tầng kiếp nạn? Là có kẻ ở trên thao túng sao? Chỉ là vì cái gì Thiên Đạo sẽ cùng tu chân giả đối địch, nàng đoán không ra, một vị có quyền uy tột đỉnh vượt trên mọi chúng sinh, lại cần thiết phải như vậy sao? Bí ẩn quấy nhiễu các nàng bao lâu nay rốt cuộc dần sáng tỏ, chỉ là kết cuộc sẽ đi đến đâu, lại nên như thế nào phá giải, các nàng còn chưa biết được.
Nhưng trong lòng Tô Tử Ngưng âm thầm quyết định, vô luận như thế nào, kiếp này nàng bằng mọi giá sẽ bảo hộ Tần Mặc Hàm thật tốt, cho dù phải đấu với ông trời, nàng cũng tuyệt đối không e ngại.
Mấy ngày nay hai nàng một mực ở trong Thất Tinh Lâu tìm hiểu, nơi này có tổng cộng bảy tầng, so với Tử Vân Các còn muốn lớn hơn gấp bội, trùng điệp thư mục rực rỡ muôn màu ngay ngắn bày ở trên kệ, có thể thấy rõ mỗi thư mục đều đơn giản ghi chú niên đại cùng nhân vật tương ứng, từng dòng chữ nhỏ kim sắc không ngừng lấp lóe.
Càng lên tầng cao, niên đại càng xa xăm, thư mục cũng phát ra ngày càng nhiều, hậu nhân Tần gia đời đời không ngừng bổ sung ghi chép cùng thông tin vào thư mục, khiến cho người ta hoa mắt.
Mà ký lục về Tần gia Tiên tổ, dĩ nhiên chiếm trọn vẹn ba tầng giá sách, thế nhưng ở mục ghi tên lại để trống.
Tô Tử Ngưng hơi kinh ngạc, nàng cũng đột nhiên nhớ tới, cho tới bây giờ không có nghe Tần Mặc Hàm đề cập qua đại danh của Tiên tổ nhà nàng.
"Mặc Hàm, Tần gia Tiên tổ không có tên sao?" Tần Mặc Hàm đi qua, ngón tay khẽ vuốt, trang sách trên kệ có chút rung động, một số dòng chữ trong thư mục thậm chí không kìm nén được tự động bay ra, xoay quanh ở trước mắt nàng.
Nghe Tô Tử Ngưng hỏi chuyện, ngón tay nàng chỉ nhẹ cong, quyển sách kia lập tức trôi nổi ở trước người nàng, ánh mắt nàng nhìn vào chỗ trống thiếu mất danh tự kia, thấp giọng nói: "Chúng ta không biết tên của người, trong tất cả ký lục của Tần gia, mỗi lần nhắc đến người, đều dùng hai chữ Tiên Tổ để thay thế.
" Tô Tử Ngưng ngạc nhiên.
- ---------------------------------- Tác giả có lời muốn nói: mấy chương này ta đại khái là đem chuyện ba kiếp của các nàng đơn giản nói qua, cụ thể năm đó chuyện gì xảy ra, đến lúc hai nàng dần có lại trí nhớ về kiếp trước, ta sẽ dùng phiên ngoại viết ra.
Bất quá, chuyện năm đó người biết đều đã chết, Chấp Mặc không có cách nào tiết lộ quá nhiều, các ngươi nói, muốn biết đến cùng xảy ra chuyện gì, phải làm gì? Nhìn xem có hay không siêu cấp thông minh tiểu thiên sứ đoán được?

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!