Nguyên chủ trước đây đã vì chuyện này mà trút giận lên nàng ta khiến cho nàng ta mất hết mặt mũi. Sau này khi nàng thất thế người quay đầu lại với nàng đầu tiên chính là nàng ta, bao nhiêu phẫn uất của nàng ta nàng đều lãnh đủ. Lần này nàng đâu có ngu mà chống đối lại Hạ Quý Phi cùng nàng ta chứ, nếu có thể để nàng ta nợ một ân tình sau này nàng sẽ dễ sống hơn. Nàng quay sang nhìn A Hoa rồi nói :"Ngươi trở ra nói với Hạ Quý phi cùng với Hạ tiểu thư tất cả chỉ là điều không mong muốn thái y cũng đã nói ta không có việc gì nên không cần phải tạ tội. Nói với Hạ quý phi thân thể ta đang bất tiện nên không ra gặp được, chờ sau này khỏi ta sẽ đến Cảnh Lan cung của Quý phi thỉnh an sau ". A Hoa có chút ngạc nhiên, với tính cách của tam công chúa không phải Hạ tiểu thư lần này sẽ gặp họa hay sao, vậy mà ai ngờ . Nhưng A Hoa không chần chờ lâu vội vàng đi ra truyền lại ý chỉ của công chúa cho Hạ Quý phi cùng Hạ tiểu thư hay. Hạ Quý Phi cùng Hạ Tú Lệ nghe xong mà không tin vào tai mình, lần này xảy ra tranh chấp khiến tam công chúa bị thương Hạ gia đã vô cùng lo sợ, ai ngờ kết cục lại xoay hướng như thế này. Đương nhiên bọn họ vui mừng còn không hết nữa là, Hy Quý Phi liền nhanh chóng dẫn chất nữ của mình rời khỏi, không truy cứu là quá tốt, quá tốt rồi. A Tuyết có phần thắc mắc hỏi :"Công chúa sao người không phạt Hạ tiểu thư kia, chính cô ta là người đẩy công chúa khiến công chúa bị đập đầu mà, hoàng hậu đã cho phép rồi công chúa còn lo lắng gì nữa ". Phi Loan lắc đầu nói :"Chỉ là chuyện không may trị tội cái gì mà trị tội chứ, ta không muốn gây thêm hiềm khích nữa ". A Tuyết có chút hoang mang, tính tình tam công chúa sao lại thay đổi nhiều như vậy chứ. Sau khi hoàng hậu biết được tin vô cùng tức giận, nữ nhi của bà bình thường ngang tàng như vậy sao hôm nay lại dở chứng như thế, làm bà ta mất đi cơ hội công kích ả Hạ Lan Nhu kia, thật là tức chết mà. Triệu Phi Loan ở trong phòng dưỡng thương mấy ngày liền, hoàng hậu vì chuyện của Hạ Quý Phi nên giận lây sang nàng chẳng thèm ghé thăm. Cũng đúng thôi trong nguyên tác hoàng hậu vô cùng lạnh lùng, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tranh sủng và hậu vị có bao giờ quan tâm đến nữ nhi là nàng đâu. Cho nên tính tình ngang ngược cùng bá đạo của nàng cũng từ đây mà ra, nếu nói yêu thương có lẽ bà ta chỉ yêu thương tam hoàng tử là nhi tử của bà ta mà thôi. Sau nhiều ngày bồi dưỡng sức khỏe của nàng cũng đã khôi phục lại không ít, nàng có thể bắt đầu tiến hành công cuộc lấy lòng thái tử rồi. Thời điểm này nàng tám tuổi, thái tử đã mười hai tuổi rồi, quá trình này là quá trình thích hợp nhất, bốn năm bên nhau nàng không sợ Y không có tình cảm với mình. Hôm nay nàng mặc một bộ trang phục đỏ trông vô cùng sinh động và đáng yêu. Giờ này thái tử đang học với thái phó chưa được tan, nàng chỉ cần phục kích ở đoạn đường đến Đông cung sẽ gặp được Y. Giữa thái tử và nguyên chủ từ trước đến giờ chưa có mối quan hệ nào, hai người tuy là huynh muội nhưng rất ít qua lại với nhau, gặp mặt chỉ chào xã giao mà thôi. Thái tử bình thường lạnh lùng xa cách cho nên nàng cùng với các tỷ tỷ muội muội khác không dám đến gần Y. Triệu Phi Loan trong lúc chờ đợi liền ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, phải nói không khí cổ đại vô cùng trong lành khiến cho tâm hồn trở nên thư thái hơn. Nàng mải vui chơi một lúc thì mới thấy bóng dáng thái tử thấp thoáng đi đến, trên môi nàng nở một nụ cười bí hiểm. Nàng liền chạy đến một cây hợp hoan gần đây đưa tay cố níu lấy những bông hoa trắng li ti ở trên cao, nhưng dáng người nàng nhỏ bé có níu vậy níu nữa cũng không vơi tới được. Triệu Cảnh Hoàng đi qua nhìn thấy cảnh này nhưng trực tiếp đi qua, bình thường nếu không đối mặt trực tiếp Y cũng lười phải chào hỏi. Nhưng Y chưa đi được hai bước thì đã bị tiếng nói trong trẻo gọi lại :"Ca ca, thái tử ca ca huynh giúp muội với, muội không hái được bông hoa này ". Triệu Cảnh Hoàng bị giọng nói non nớt thân mật kia làm cho đứng lại, chưa có ai gọi Y thân mật như thế, nhưng nhìn thấy người gọi là ai thì Y liền cất bước đi thẳng. Từ trước đến nay Đông Cung và Trữ Tú cung không có quan hệ gì với nhau nên tránh được thì hơn. Nhưng Phj Loan đâu để ý định của Y thành hiện thực, nàng chạy nhanh đến nắm chặt lấy bàn tay Y rồi thỏ thẻ nói :"Ca ca, huynh ghét muội hay sao mà không thèm nói chuyện với muội ". Nhìn muội muội đáng yêu trước mặt đôi mắt đỏ hoe giống như sắp khóc Y có chút lúng túng không biết nói gì. Phi Loan nhìn dáng vẻ đó của Y biết là đã thành công liền nũng nịu nói :"Muội rất thích bông hoa Hợp hoan đó nhưng muội thấp không hái được huynh có thể hái cho muội được không ?".