Bồng Duyệt sững sờ trước khả năng diễn xuất của Dung Hoàng. Bồng Duyệt không ngờ Dung Hoàng còn thơm mùi trà hơn cô ta, cô ta tức đến run cả người. Trong lòng vô cùng hỗn loạn, Bồng Duyệt tức giận đưa tay đẩy Dung Hoàng. Ngay lúc Dung Hoàng chuẩn bị né tránh, cô được Đảng Nguyệt kéo sang một bên, tránh khỏi tay Bồng Duyệt. "Làm sao? Bị vạch trần nên thẹn quá hóa giận, muốn đánh người à?" Đảng Nguyệt sắp bị sự vô liêm sỉ của Bồng Duyệt làm cho tức cười. Bồng Duyệt đẩy trượt, suýt ngã xuống đất. Đảng Nguyệt lạnh lùng giữ chặt Dung Hoàng: "Cây muốn vỏ, cậu muốn mặt, tôi xem sau này cậu còn giả vờ giả vịt thế nào. " Nói xong, cô ấy trực tiếp kéo Dung Hoàng đi. Bồng Duyệt có thể cảm nhận được ánh mắt khác thường xung quanh mình, giống như có một chậu nước lạnh dội xuống đầu cô ta, khiến toàn thân cô ta cảm thấy lạnh lẽo. "Không phải, là Dung Hoàng, lời tôi vừa nói chính là do Dung Hoàng bảo tôi nói!" "Các cậu phải tin tôi!" Mặc cho Bồng Duyệt hét to tại chỗ, không có ai tin lời của cô ta. Không ai ép cô ta nói ra những lời đó, Bồng Duyệt lại còn đổ lỗi cho Dung Hoàng. Chỉ những người có trái tim đen tối mới nói những điều như vậy phải không? Bồng Duyệt nhìn bóng lưng Doãn Lăng càng ngày càng xa, chỉ là một cái bóng lưng cũng khiến cô ta vừa tức giận vừa thất vọng. Bồng Duyệt không cần suy nghĩ đã chạy theo đuổi kịp Doãn Lăng. "Doãn Lăng, cậu nghe mình nói, lời mình vừa nói không phải là lời mình muốn nói, cũng không phải mình cố ý, cậu cũng hiểu mình mà, mình sẽ không nói ra những lời ác độc như vậy, cậu tin mình đi!" Doãn Lăng không ngờ Bồng Duyệt vẫn đang bào chữa cho mình, đột nhiên cảm thấy trước đây mình bị mù. Tại sao cậu ta lại cảm thấy Bồng Duyệt tốt bụng và dịu dàng, trong khi cô ta độc ác như vậy? Thậm chí cậu ta còn tính đến chuyện cưới cô ta về nhà. Nếu thật sự cưới cô ta về nhà, liệu gia đình có bị rung chuyển không? "Tôi không muốn nghe cậu giải thích, sự thật đã rõ rành rành, làm sao tôi có thể tin cậu được đây?" Doãn Lăng lạnh mặt, hất tay Bồng Duyệt đang níu quần áo của mình ra. "Doãn Lăng, không phải cậu nói sẽ luôn tin tưởng mình sao?" Hai mắt Bồng Duyệt đẫm lệ nhìn Doãn Lăng, thân thể nhỏ yếu run rẩy, như thể một giây sau sẽ ngã xuống. Doãn Lăng thu hết tất cả vào mắt, gần như mủi lòng, nhưng cậu ta vẫn tỉnh táo lại, "Khi đó cậu nói với tôi rằng Dung Hoàng chế giễu cậu là hạng nhì vạn năm, cái này là thật hay giả?" Nghe Doãn Lăng hỏi như vậy, Bồng Duyệt sửng sốt một lúc, đôi mắt cô ta hơi lóe lên. Tất nhiên đó là giả. Nhưng cô ta có thể nói với Doãn Lăng sao? Hiển nhiên là không thể. "Là sự thật. " Bồng Duyệt nắm tay thành nắm đấm, nheo mắt nói. Doãn Lăng cười lạnh: "Cậu biết không? Lúc nói dối, cậu sẽ không dám nhìn tôi. " Sắc mặt Bồng Duyệt trắng bệch. Doãn Lăng vô cùng thất vọng nhìn Bồng Duyệt, không chút do dự xoay người rời đi. Ban đầu cậu ta vì thích sự thiện lương thuần khiết của Bồng Duyệt nên mới bảo vệ cô ta vô số lần, không nghĩ tới, kết quả là cậu ta bảo vệ một cô gái trong ngoài không đồng nhất. Mãi cho đến cuối cầu thang, Doãn Lăng vẫn không quay lại. Bồng Duyệt sụp đổ, ngồi xổm trên mặt đất, không kiềm chế được khóc lớn. Đều là lỗi của Dung Hoàng! Trong mắt Bồng Duyệt tràn đầy oán hận, nếu không có Dung Hoàng, Doãn Lăng sẽ không bỏ rơi cô ta, trong trường cũng không có ai biết được mặt tối xấu hổ nhất của cô. — Dung Hoàng không quan tâm Bồng Duyệt có hận mình không, chỉ cần đạt được hiệu quả, có thể hoàn thành nhiệm vụ là được. Cô là phượng hoàng nhỏ bất khả chiến bại, có thể sợ ai chứ? "Đại vương, ngài làm thế nào để Bồng Duyệt nói ra những lời này?" Thủy Thủy ngồi ở trên sách giáo khoa trước bàn Dung Hoàng, nghiêng đầu nhỏ hỏi Dung Hoàng. Cô bé không ngờ đại vương nhà mình lại lợi hại đến vậy! Thủy Thủy đơn phương tuyên bố, từ nay Dung Hoàng sẽ là thần tượng của cô bé!