"Hửm?" Phó Hoè hơi nhếch môi, trong giọng nói có chút vui vẻ: "Thật sự là người sở hữu năng lực sao?" Dung Hoàng cúi đầu không nhìn Phó Hoè, cố gắng chống cự: "Tất nhiên rồi. " "Rất tốt. " Dung Hoàng lén lút ngẩng đầu nhìn Phó Hoè, liệu anh có thả cô đi không? Sau đó Phó Hoè chỉ vào thiết bị trong góc nói: "Vừa hay thiết bị đã được sửa xong, tôi muốn xem, rốt cuộc cô có năng lực gì. " Dung Hoàng suýt nữa cắn vào lưỡi, căng thẳng đến mức nói lắp: "Chỉ, chỉ là năng lực thuộc hệ sức mạnh thôi. " Khi nghe thấy âm điệu mềm mại ở cuối câu nói của Dung Hoàng, ánh mắt Phó Hoè hơi động, anh thả tay đang nhéo cằm cô ra. Khi ánh mắt chạm vào vết đỏ trên cằm Dung Hoàng, Phó Hoè thầm nghĩ làn da của cô gái nhỏ quá mỏng manh. Thế nhưng, trong lòng anh có lại một giọng nói nhỏ bảo rằng, nếu mạnh tay hơn một chút, để lại dấu vết trên người cô thì không phải là tốt hơn sao? Phó Hoè chậm rãi nhắm mắt lại, cố gắng xua đi cảm xúc đen tối này: "Đi đi. " Dung Hoàng cố gắng không tỏ ra sợ hãi, ngẩng cao đầu đi về phía thiết bị. "Đừng 'vô tình' làm hỏng nó, mỗi lần sửa chữa thiết bị này phải tốn rất nhiều tiền đấy. " Giọng nói của Phó Hoè vang lên từ phía sau, nắm đ. ấ. m của Dung Hoàng lặng lẽ thả lỏng. Sao tên đáng ghét này biết cô đang nghĩ gì? Nhưng đó không phải là trọng tâm, Dung Hoàng nghiêm túc tuyên bố mình sẽ không làm hỏng, sau đó đặt bàn tay run rẩy của mình lên thiết bị. Một lúc sau, vẫn không có động tĩnh gì. Dung Hoàng: Làm ơn hãy g. i. ế. c tôi đi. "Người sở hữu năng lực hệ sức mạnh?" Phó Hoè đi tới trước mặt Dung Hoàng, giọng nói trầm thấp mà quyến rũ: "Hửm?" Dung Hoàng không nói gì, thể hiện rằng cô sẽ không nói chuyện cho đến khi chết. Phó Hoè cũng không để tâm, ngón tay khéo léo lướt qua cánh tay Dung Hoàng. Dung Hoàng cảm thấy cánh tay chợt nhói đau, nhìn xuống thì thấy làn da trắng mịn đã bị lưỡi d. a. o giữa ngón tay của Phó Hoè cắt ra một vết thương nhỏ. Máu vừa chảy ra một chút, vết thương đã nhanh chóng lành lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy. Thậm chí còn không để lại bất kỳ dấu vết nào. Dung Hoàng: "!!!" "Trong báo cáo nghiên cứu trước đây của tiến sĩ Trương có đề cập rằng zombie cấp cao có khả năng phục hồi cực kỳ mạnh, vậy nên... " Phó Hoè chưa nói hết câu thì bị Dung Hoàng cắt ngang, "Thật ra là tôi chưa nói với anh, đây mới là năng lực của tôi. " Phó Hoè nheo mắt, cười nửa miệng, "Thiết bị vừa rồi không phát hiện ra năng lực đặc biệt nào của cô. " Dung Hoàng chớp chớp mắt, hận không thể tát c. h. ế. t bản thân, tiếp tục cứng miệng: "Không phải cậu, chỉ là... " "Chỉ là sao?" Phó Hoè nói với giọng thích thú, đưa tay nâng cánh tay Dung Hoàng lên. Cô gái nhỏ có làn da trắng như sữa. Giọt m. á. u đỏ ngưng tụ trên da, hai màu đỏ và trắng tương phản nhau tạo nên một vẻ đẹp cuốn hút. Đó là điều dễ khiến người ta nảy sinh những cảm xúc đen tối. Hầu kết của Phó Hoè giật một cái, khi Dung Hoàng còn chưa kịp phản ứng thì anh đã cúi đầu, đầu lưỡi l. i. ế. m nhẹ. Cánh tay Dung Hoàng tê dại, cô muốn vùng ra nhưng bị Phó Hoè giữ chặt. Dung Hoàng chỉ có thể bất lực nhìn Phó Hoè l. i. ế. m giọt m. á. u tươi kia, cô sợ tới mức toàn thân nổi da gà. Có phải Phó Hoè lại mắc bệnh thần kinh không? Mẹ ơi, con sợ quá. Cánh tay Dung Hoàng run rẩy, nhưng cô vẫn không thể gạt tay Phó Hoè ra khỏi cánh tay mình. "Anh, anh, anh làm cái gì vậy?" Mắt Dung Hoàng ngập nước, đầy xấu hổ, muốn tát c. h. ế. t tên đáng ghét trước mặt. Nhưng dù chỉ là một phần hồn của Phượng Tức, anh vẫn có thể dễ dàng khống chế Dung Hoàng đang muốn nổi loạn.