Nhậm Đình Đình đuổi theo Kiều Trấn Vũ, nắm chặt cánh tay anh, mệt thở hổn hển:- Em biết… em biết Phương Hiểu Đồng đang ở đâu. Anh ngạc nhiên ghì chặt cánh tay cô ta lay mạnh. - Cô nói gì?Cô đau đớn gạt tay anh ra chỗ khác, uất ức bày tỏ:- Em nói, em biết cô ta đang ở đâu. Ngoài em ra, không một ai biết chuyện này. Kiều Trấn Vũ rạng rỡ trông thấy, vui mừng cười tươi, không phụ lòng mong đợi, cuối cùng cũng có tin tức của cô rồi. - Cô ấy đang ở đâu?Nhậm Đình Đình nhếch môi cười đắc ý, quả nhiên, chỉ có cách này mới có thể kéo anh về bên mình. - Ban nãy anh đối xử với em như vậy, em nhất thời quên mất rồi. Anh yên tâm, chỉ cần anh đối tốt với em một chút, không chừng em sẽ nhớ lại. Kiều Trấn Vũ tức giận bóp chặt cổ tay của Nhậm Đình Đình, gằn giọng đe doạ. - Cô dám uy hiếp tôi, đừng nghĩ có gia tộc chống lưng là tôi không dám làm gì cô. Nắm trong tay thông tin quan trọng như vậy, cô cần gì phải sợ. - Anh giết tôi đi, anh mãi mãi không tìm được cô ta. Thế gian rộng lớn như vậy, anh nghĩ bản thân có năng lực tìm được cô ta giữa biển người mênh mông hay sao? Nếu anh nghĩ vậy thì đúng là quá ngây thơ rồi. - …- Không chừng bây giờ cô ta đang ở Tây Tạng, đang ở u Mỹ, đang ở Nhật Bản… anh thực sự không muốn biết sao. Cô ta đang khổ lắm, bị thương tích đầy mình, cả gương mặt cũng bị huỷ rồi, còn phế thân dưới nữa. Anh không sợ sao? Kiều Trấn Vũ bất lực buông tay, hạ giọng xuống. - Rốt cuộc cô muốn sao?Nhậm Đình Đình khẽ tựa vào lòng anh, mặt thoáng ý cười. - Anh yên tâm, chỉ cần anh đối xử với tôi tốt một chút, chấp nhận ở bên cạnh tôi. Nếu anh làm tôi hài lòng, tôi nhất định sẽ nói anh nghe. Kiều Trấn Vũ không ngờ bản thân lại bị cô ta uy hiếp như vậy. Anh đứng sững sờ không biết phản kháng, mặc cho cô ta muốn làm gì thì làm. Thân thể anh khó chịu tột cùng khi bị người phụ nữ khác chạm vào, mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta làm anh tức khắc nhức đầu chóng mặt. Anh đẩy nhẹ cô ra, hạ giọng đáp trả:- Tôi nhạy cảm với nước hoa nồng. Nói chung là cả người không thoải mái, anh ghét nhất là người khác đụng chạm cơ thể mình. Nhậm Đình Đình gắn chặt mắt vào anh. - Kiều Trấn Vũ, chỉ cần anh yêu thương em, em nhất định sẽ nói bí mật đó cho anh nghe. Em không gạt anh đâu. Kiều Trấn Vũ gồng chặt nắm đấm giấu sau lưng. Sau đó anh liền thay đổi sắc mặt, cong môi cười thật tươi, cả giọng nói và ánh mắt cũng trở nên dịu dàng ôn nhu như một người khác. - Đàn ông tam thiếp bảy thiếp là lẽ thường tình, tại sao anh lại kháng cự một người xinh đẹp giỏi giang như em chứ. - …Cô ta đơ người trước cách hành xử của anh, chuyển từ chê bai xua đuổi sang dịu dàng thâm tình chưa đầy một giây. - Em nghĩ anh tìm cái cô Phương Hiểu Đồng đó là vì lẽ gì… Anh khẽ nâng cằm cô ta lên:- Thật ra cô ta đã ăn cắp một thứ rất quan trọng của anh, nếu mất thứ đó anh sẽ chết. Em hãy nói tung tích của cô ta đi, khi anh lấy lại thứ đó sẽ mãi mãi ở bên em. Nhậm Đình Đình hơi ngạc nhiên, hai mắt ngơ ngác không biết thật hay giả. - Cô ta lấy cắp thứ gì có thể uy hiếp tới sinh mạnh anh sao?Anh khẽ gật đầu. - Đúng, anh nhất định phải tìm lại cô ta. Đình Đình, không lẽ em muốn thấy anh chết sao?Cô hơi phân vân, tạm thời chưa thể tin được, nhỡ đâu anh nói dối, khác gì chính tay nối họ lại với nhau. - Từ từ lấy lại cũng không muộn, anh yên tâm, cô ta chạy không thoát đâu. Kiều Trấn Vũ cười miễn cưỡng, tạm thời chịu đựng một chút vậy. Anh vuốt nhẹ hai lọn tóc của cô ta, dùng đủ lời ngon ngọt, đứng trước mị lực của anh, bất cứ cô nào cũng phải xiêu lòng thôi. Nhưng Nhậm Đình Đình không thể buông lỏng được, cô phải giữ vững định lực. - Được thôi, em nói sao thì sao vậy. Anh áp sát vào lỗ tai cô ta, giọng nói đầy rẫy sự mê hoặc. - Tối nay đến nhà anh đi… Chỉ duy nhất hai chúng ta thôi. Bỗng dưng trái tim cô mềm nhũn, sao lại có người tràn đầy sức quyến rũ như vậy, cô thực sự gục ngã mất. - Em…Kiều Trấn Vũ nâng cằm cô lên, dùng đủ chiêu trò dụ dỗ khiến cô ta không thể phản kháng. - Sụyt… anh muốn tối nay sẽ là đêm khó quên của đôi ta…