Triệu Giai cùng các vị tướng quân đều lo lắng cho Hô Diên Bình ở ngoài cửa phòng chờ, thẳng đến khi sắc trời phía đông đã sáng tỏ, lúc ấy mới thấy cửa phòng mở ra, sau đó vài y quan mệt mỏi đi ra, các vị tướng quân liền vây quanh bọn họ, không đợi bọn họ hỏi, lão y quan liền chủ động nói: - Tướng quân tình hình vô cùng không ổn, mũi tên trong ngực dù không làm tổn thương trái tim nhưng cũng chỉ gần cách nửa tấc, điều này cũng khiến tướng quân bị thương nặng, bây giờ còn bị hôn mê, tuy nhiên tính mạng y thì không có vấn đề! Nghe tính mạng Hô Diên Bình được bảo vệ tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, tuy nhiên sau đó đám Thôi tướng quân lại lộ ra vẻ mặt buồn rầu, bời vì hiện tại bọn họ bị nhốt ở trong Liêu Dương phủ thành, trong quân lại có nguy cơ thiếu lương thực, Hô Diên Bình thân làm chủ tướng, hơn nữa uy vọng của ông đủ lớn nên mới khiến quân tâm an ổn, hiện tại Hô Diên Bình đột nhiên ngã xuống, cho dù bọn họ có thể giấu diếm thương thế nhưng thời gian dài ông không thể lộ diện chỉ sợ sẽ khiến người hoài nghi, chẳng may để người khác biết ông đã bị thương hôn mê, chỉ sợ quân tâm đại loạn, lúc đó nếu không may người Nữ Chân vây thành toàn lực công phá, vậy bọn họ thật quá nguy hiểm. Triệu Giai cũng hiểu lúc này mà Hô Diên Bình hôn mê hậu quả thật quá nghiêm trọng, liền cau mày, tuy nhiên loại sự tình này cũng căn bản không cần y suy xét, nên đau đầu nhất vẫn là bọn Thôi tướng quân, vì vậy chỉ biết Hô Diên Bình an toàn tính mạng, tất cả thân vệ cùng Triệu Giai đều bị đuổi đi, vốn bọn họ ắt phải chịu phạt nhưng họ đều là người của Hô Diên Bình, muốn phạt cũng là Hô Diên Bình tự phạt, hiện tại chỉ có thể đuổi đi làm việc khác, còn công tác hộ vệ do người khác tiếp nhận. Biết Hô Diên Bình không có nguy hiểm gì về tính mạng, khổ sở trong lòng Triệu Giai cũng giảm bớt, nhưng lúc này y lại nghĩ tới vấn đề kia, chính là vì sao thích khách lại biết được vị trí bọn họ sẽ quan sát mà sớm mai phục và ám sát thành công? Đối mặt với vấn đề này, Triệu Giai nghĩ hơn trăm lần cũng không có lời giải đáp, y còn nghĩ muốn thỉnh giáo Thôi tướng quân là lão tướng đầy kinh nghiệm nhưng lão tướng này còn hết sức tức giận với y, làm y cũng không dám loạn ngôn kẻo lại tự rước lấy bẽ mặt, hơn nữa những vị tướng quân kia đều chú ý chuyện Hô Diên Bình bị thương mà không có tinh lực để tâm chuyện nhỏ nhặt như thế. - Xem ra chỉ có thể tự mình tìm ra đáp án của vấn đề này rồi! Triệu Giai đột nhiên tự nhủ, y là người thích tìm gốc rễ của sự việc, gặp vấn đề nhất định tìm cách giải quyết, điều này cũng làm cho y có tính bất khuất, nên với vấn đề này nhất định phải tìm hiểu. Cũng vừa lúc việc bảo hộ Hô Diên Bình đã có người khác tiếp nhận, y cũng chẳng có việc gì để làm liền trở lại chỗ hôm qua bị tập kích, tự mình đi tới chỗ nhà dân mà thích khách đã ẩn náu, theo một số dấu vết để lại tìm manh mối nhưng hao tốn cả buổi trưa không tìm ra được gì hữu dụng. Mãi tới xế chiều, y mới trở lại chỗ ở của mình, hộ vệ thường ở tập trung, bởi vậy nay nhiệm vụ bảo vệ bị hủy bỏ, khiến những hộ vệ này không có chuyện làm, không ít người ngồi trong sân phơi nắng, có người mang theo cờ tướng giải trí, đây là thú chơi bồi dưỡng tư duy tướng sĩ, lại còn có thể giết thời gian, nên trong quân rất được hoan nghênh, không ít tướng sĩ đều mang theo một bộ cờ tướng nho nhỏ bên mình, đối với loại tình huống này Triệu Giai thật không ngờ tới. Tuy nhiên ngay khi Triệu Giai đi ngang sân chuẩn bị về phòng mình nghỉ ngơi lại nghe một giọng nói một người chơi cờ đắc ý nói với đối thủ của mình: - Ngươi mau hạ cờ xuống, hiện tại ngươi chỉ còn một con mã, hướng nào cũng không thoát chết đâu, mau ngoan ngoãn nhận thua đi! Vốn đây chỉ là một câu hết sức bình thường khi chơi cờ, nhưng vào tai Triệu Giai làm y sửng sốt, trong đầu lóe lên một ý tưởng, giống như bắt được manh mối gì đó, nghĩ đi nghĩ lại lại như chẳng có gì, điều này khiến y thấy hết sức khó chịu, cuối cùng đi nhanh vào quan sát ván cờ đang đánh hi vọng có thêm chút linh cảm. Chỉ thấy trên bàn bày trận cờ vô cùng đơn giản sáng tỏ, quân đỏ đã bị giết sạch rồi chỉ còn một con mã có thể nhảy, người vây cờ vô cùng thông minh, quân mã đặt ở vị trí nguy hiểm, dù nhảy hướng nào cũng chỉ còn đường chết, quân đỏ thua là đều chắc chắn. Triệu Giai nhìn ván cờ đơn giản ánh mắt ngày càng sáng, đặc biệt khi nhìn thấy quân đỏ trong lúc nguy cấp lập tức tỉnh ngộ, liền hưng phấn bỏ chạy nhanh tới chỗ địa đạo hôm qua người Nữ Chân vào thành, sau đó nghiêm túc đánh giá một chút, cuối cùng khẳng định suy đoán của mình. Lập tức chạy như bay đến chỗ bọn thân vệ, hô to một tiếng: - Tất cả đứng lên theo ta đi bắt người! - Bắt người? Bắt ai? Nghe Triệu Giai hô không ít thân vệ sững sờ không nghĩ tới, nếu không phải phần lớn bọn họ đều biết thân phận Triệu Giai không bình thường, chỉ sợ không ai thèm để ý đến y. - Tất nhiên là những thích khách hôm qua ám sát! Triệu Giai lúc này mới hưng phấn la lớn. - Thích khách không phải đã chết rồi ư? Thôi tướng quân còn đem thi thể bọn họ chém thành khối vụn, chúng ta đều nhìn thấy! Lúc này trong số thân vệ có người cao giọng hỏi, không ít người kỳ quái nhìn Triệu Giai, bọn họ đang hoài nghi y có bị điên hay không? - Mấy thích khách đó chỉ là một bộ phận nhỏ, còn có những thích khách khác tiềm phục trong thành, hiện tại trong thành đều là người của chúng ta, bọn họ không có khả năng đi lại tùy tiện, hẳn là đang ẩn nấp đâu đó! Triệu Giai trừng mắt, đôi mắt chói lóa hưng phấn nói. Nghe nói thích khách còn tiềm phục, một đám thân vệ đều im lặng, không chừng không ít người đều đang suy đoán Triệu Giai làm sao biết những điều này, mặt khác còn có một vài người không tin Triệu Giai nói, hôm qua Thiên tướng quân gặp chuyện, liền có người đến thẳng nơi bắn tên, thích khách cũng không có khả năng đủ thời gian chạy trốn, làm sao có thể còn lại thích khách chưa bị bắt chứ? Nhìn những thân vệ này không hề nhúc nhích, Triệu Giai lúc này cũng có chút nóng nảy thét lớn: - Các huynh đệ, Hô Diên tướng quân gặp chuyện, cũng là sỉ nhục của thân vệ chúng ta không bảo vệ người được an toàn, nay thích khách ám sát tướng quân còn một đám tiêu dao bên ngoài, chẳng lẽ các ngươi không nghĩ tới báo thù cho người sao? Mất cả một buổi chiều, Triệu Giai rốt cuộc đem tất cả thích khách ẩn náu lôi ra ánh sáng bằng hết, tổng cộng có năm mươi người, phân bố ở mười điểm mai phục, hơn nữa tất cả các điểm mai phục bốn phía địa hình cao ráo, là nơi dễ dàng quan sát tình huống chiến trường. Triệu Giai lúc này cũng hoàn toàn hiểu mưu kế của người Nữ Chân, đơn giản mà nói, người Nữ Chân thật ra thiết lập ba cạm bẫy, đầu tiên dùng kế hỏa công mê hoặc bọn họ, sau đó lại đào sẵn một cái địa đạo từ trước đó, nếu có thể thành công thì tốt mà nếu không cũng có thể thu hút được chủ tướng của quân Tống tới, lúc ấn chiến trường hỗn loạn chủ tướng sẽ tìm nơi cao để quan sát chiến trường, vì thế trước đó những nơi nào cao ráo người Nữ Chân đều mai phục thích khách, cứ như thế dù là bọn họ đứng từ hướng nào, nơi nào trên chiến trường đều chắc chắn sẽ bị ám sát. Đương nhiên trong chuyện này cũng có chỗ khó, tỷ như vị trí khống chế chiến trường điều đó cũng tương đối dễ dàng, chỉ cần người Nữ Chân tử thủ là có thể hấp dẫn quân Tống lại chỗ này, còn một đối tượng khác chính là chủ tướng quân Tống, chắc chắn sẽ chọn nơi cao ráo để dễ dàng quan sát chiến trường, dù sao chiến trường lớn như vậy, địa điểm thích hợp quan sát rất nhiều, mà chủ tướng người Nữ Chân lại hết sức thông minh, gã biết Hô Diên Bình của quân Tống là một vị tướng tài khó có được, cho dù trong lúc vô tình cũng sẽ phải chọn một địa thế cao nhất để quan sát tình hình chiến đấu, cho nên chỉ cần cho thích khách mai phục xung quanh những nơi đó, kế hoạch cuối cùng quả nhiên đã thực hiện được rồi. Triệu Giai mang theo số thi thể thích khách trở lại chỗ ở của Hô Diên Bình, tính toán báo cáo chuyện này với mấy người Thôi tướng quân, coi như bọn họ đã lập công chuộc tội, chỉ có điều bọn hò vừa bước vào phía ngoài đại sảnh nghị sự đã nghe được một trận tiếng cãi vã truyền ra từ bên trong!