Nhưng Chử Tương Long không có chứng cớ, bản thân cũng chưa từng thấy Kim Cương Thần Công, không thể lấy được tham khảo có sức thuyết phục, với lại, hắn không tin Hứa Thất An to gan như vậy, ngay cả hắn cũng dám lừa. Bây giờ nhìn thấy tư thế quen thuộc, hắn đoán thiên hướng về Kim Cương Thần Công tu hành khó khăn, bản thân không có căn cơ Phật pháp, mới gặp thần công cắn trả. Sở Nguyên Chẩn vươn tay, nhấn xuống một cái, tiếp đó chậm rãi “rút ra”, trên mặt sông mãnh liệt dâng lên một thanh kiếm khổng lồ dài ba trượng, do nước tạo thành. Thanh kiếm khổng lồ thong thả ngẩng đầu, mũi kiếm nhắm vào Hứa Thất An. Áo bào xanh của Sở Nguyên Chẩn phồng lên, ngón tay thành kiếm dùng sức đâm về phía trước. Thanh kiếm khổng lồ gào thét lao đi, hung hăng đâm lên lồng khí màu vàng, tiếng nước ầm ầm như sấm rền, lồng khí kịch liệt chớp lên. Đúng lúc này, con ngươi Lý Diệu Chân hóa thành lưu ly bán trong suốt, tràn ngập lạnh lùng. “Đinh!”Bội đao sau lưng Hứa Thất An tự động ra khỏi vỏ, chém ở trên lồng khí, cùng thanh kiếm khổng lồ nội ứng ngoại hợp, nháy mắt phá lồng khí hộ thể của Kim Cương Thần Công. Thanh kiếm khổng lồ dẩy Hứa Thất An lao ra mấy chục trượng, Hứa Thất An quay cuồng, ngã chật vật không chịu nổi. Hai người liên thủ, phá lồng khí hộ thể. Dân chúng há hốc mồm, Hứa Ngân la uy phong lẫm liệt vừa chào màn, đã chật vật như thế, không khỏi bắt đầu tin tưởng lời nói của đám nhân sĩ giang hồ. Thất phẩm Hứa Ngân la, cùng hai vị nhân vật chính của Thiên Nhân chi tranh có chênh lệch không nhỏ. “Hộ thể kim thân thật mạnh, thế mà cần hai người liên thủ mới có thể phá giải. ” Song đao nữ hiệp Liễu Vân nheo mắt, kinh ngạc nói. Tuy không biết bội đao của Hứa Ngân la vì sao “làm phản”, nhưng nàng nhìn ra được, Lý Diệu Chân cùng Sở Nguyên Chẩn là liên thủ mới phá lồng khí của đối phương. “Nhưng còn kém xa. ” Môn chủ Song Đao môn lắc đầu. Chịu đòn không tính là bản lãnh, nhiều lắm là chống đỡ thời gian lâu chút. Hứa Ngân la thiếu thủ đoạn chiến thắng. Ánh mắt Phiếu Phiếu luôn đi theo Hứa Thất An, thấy hắn tuy chật vật, nhưng hoàn hảo không tổn hao gì, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, ở trong lòng âm thầm cổ vũ cho hắn. Giữa không trung, Lý Diệu Chân cùng Sở Nguyên Chẩn triển khai chiến đấu kịch liệt, hai người đều chưa tiếp tục thử đánh vỡ kim thân của Hứa Thất An, bởi vì quá khó khăn. Phá lồng khí là dùng thủ đoạn mưu lợi, nếu phá kim thân, trong cơ thể Hứa Thất An cũng không có một thanh đao nội ứng ngoại hợp. Cách nghĩ của bọn họ là mềm nắn rắn buông, ngoài giao thủ, ngẫu nhiên tấn công Hứa Thất An, từng chút một đánh tan kim thân của hắn. “Vừa rồi chính là tâm pháp “Thiên Nhân Hợp Nhất” của Thiên tông? Lợi hại, làm người ta khó lòng phòng bị. ” Sở Nguyên Chẩn tràn đầy hứng thú hỏi một câu. “Nhân tông kiếm pháp cũng không tệ. ” Lý Diệu Chân thản nhiên nói. “Còn có thứ càng không tệ hơn nữa. ”Sở Nguyên Chẩn khẽ quát một tiếng, nâng cánh tay, kiếm chỉ hướng lên trời. Trong phút chốc, nhân sĩ giang hồ ở đây cảm giác binh khí của mình bắt đầu rung động, cũng càng lúc càng kịch liệt, đột nhiên, chúng nó đồng thời thoát ly bàn tay chủ nhân, phóng lên cao, kết đội trào về phía Sở Nguyên Chẩn. Mấy trăm món binh khí bay lên, tạo thành trận thế, khung cảnh rất hoành tráng. Nhân sĩ giang hồ mất đi binh khí không những không giận, ngược lại lộ ra vẻ mặt hưng phấn, kích động như đứa nhỏ hai trăm cân. “Phù... Thiếu chút nữa đã mất đi ngươi. ”Sư phụ của Liễu công tử dốc hết toàn lực, bảo vệ pháp khí đến từ Ti Thiên Giám, chưa bị Sở Nguyên Chẩn dùng sức mạnh đoạt đi. “Phù... ” Thấy thế, Liễu công tử cũng như trút được gánh nặng. Sở Nguyên Chẩn vạch ngón tay kiếm, thao túng binh khí mênh mông tạo thành “kiếm trận” bơi lội trên không trung, chúng nó đột nhiên quay ngoắt xuống, “đinh đinh đinh” húc vị Ngân la nào đó, đánh hắn lần nữa ngã sấp xuống, chật vật không chịu nổi. Con mẹ nó, thực coi ta là quả hồng mềm? Tin hay không ta tiết lộ sơ hở trận pháp của ngươi... Hứa Thất An có chút tức giận. Chiêu này hắn từng gặp, hai người từng ở trong sân của Lạc Ngọc Hành chiến đấu, Sở Nguyên Chẩn dùng là trận này, sơ hở chính là chỉ cần dùng kiếm pháp Tâm Kiếm chém, liền có thể quấy rầy “tiết tấu”. Nhưng Lý Diệu Chân cũng không biết Nhân tông Tâm Kiếm, phương pháp phá giải chiêu này nàng không dùng được. Đả kích Hứa Thất An một đợt, Sở Nguyên Chẩn thao túng trận pháp phi kiếm bao phủ Lý Diệu Chân, nhưng, trong kiếm trận xuất hiện gián điệp, một bộ phận binh khí đột nhiên thay đổi mũi nhọn, đánh đau “đồng đội”. Hai nhóm binh khí ở giữa không trung đánh bất phân thắng bại. “Keng!”Bội đao của Hứa Thất An ra khỏi vỏ, hắn lao vút lên trời, một đao chém về phía Sở Nguyên Chẩn, hung hãn chen vào chiến đấu. Lúc này, hai nhóm phi kiếm tựa như sinh ra ăn ý, đồng thời đổi hướng, rầm rầm bắn về phía Hứa Thất An. Trong tiếng vang “phành phành”, từng món binh khí tan vỡ, mà trên người Hứa Thất An cũng theo đó tung tóe sơn vàng, sơn vàng bong ra, lộ ra làn da bình thường, nhưng lại ở nháy mắt bao trùm một tầng sơn vàng mới. Đánh hay lắm... Hứa Thất An vừa chật vật chống đỡ, vừa thúc giục tiềm lực, để sơn vàng cuồn cuộn không dứt bao trùm thân thể. Hắn cần chiến đấu như vậy để rèn luyện kim thân, tựa như rèn sắt, mỗi một lần đập mạnh đều sẽ khiến hắn càng thêm thuần túy. Một đao chém hụt, Hứa Thất An không thể tránh khỏi việc rơi xuống, biến thành bia ngắm sống, mấy trăm món binh khí ùn ùn vỡ vụn, mang hắn đánh thành tượng Phật cũ kỹ sơn vàng loang lổ. Lý Diệu Chân bắt lấy cơ hội, con ngươi lần nữa lưu ly hóa, cảm tình rút đi, lạnh lùng lâp đầy. Hắc kim trường đao trong tay Hứa Thất An làm phản lần nữa, thoát ly tay chủ nhân, hung hăng chém một đao ở ngực, một đao này, rốt cuộc phá kim thân, chém ra một vết thương tận xương. Một người một đao đồng thời rơi vào dòng sông. Phốc... bọt nước bắn tung tóe. “Một đao này đủ hắn chịu, nhưng sẽ không nguy hiểm cho tính mạng. ” Lý Diệu Chân mở miệng giải thích. “Cũng tốt, để hắn chịu chút dạy dỗ, vẫn tốt hơn Thiên tông hạ lệnh ngươi đánh chết hắn. ” Sở Nguyên Chẩn gật gật đầu. Hai người không còn gì cố kỵ, thi triển hết khả năng, kịch liệt giao thủ giữa không trung, khi thì kiếm khí tung hoành, khi thì rồng nước bay lên không, đánh bất phân thắng bại... . “Hứa, Hứa Ngân la thua rồi?”Dân chúng vây xem có chút không thể tiếp nhận sự thật này, không thể tiếp nhận Hứa Thất An thua nhanh chóng như thế. Sự thất vọng thật lớn thổi quét đến, bọn họ rốt cuộc ý thức được Hứa Ngân la mình sùng bái, thổi phồng, thật sự không phải đối thủ của hai vị nhân vật chính trong Thiên Nhân chi tranh. “Hắn không nên như vậy, hắn ở trong đấu pháp bổ ra hai đao lợi hại bao nhiêu, vì sao vừa rồi không thi triển. ”“Nghe, nghe nói lúc đấu pháp, là Giám chính giúp hắn?”... Bọn họ nhìn nhau, nhất thời tìm không thấy lời nào để phản bác. “Tốt hơn trong tưởng tượng của ta. ” Khương Luật Trung tán dương. Nhưng Chử Tương Long không có chứng cớ, bản thân cũng chưa từng thấy Kim Cương Thần Công, không thể lấy được tham khảo có sức thuyết phục, với lại, hắn không tin Hứa Thất An to gan như vậy, ngay cả hắn cũng dám lừa. Bây giờ nhìn thấy tư thế quen thuộc, hắn đoán thiên hướng về Kim Cương Thần Công tu hành khó khăn, bản thân không có căn cơ Phật pháp, mới gặp thần công cắn trả. Sở Nguyên Chẩn vươn tay, nhấn xuống một cái, tiếp đó chậm rãi “rút ra”, trên mặt sông mãnh liệt dâng lên một thanh kiếm khổng lồ dài ba trượng, do nước tạo thành. Thanh kiếm khổng lồ thong thả ngẩng đầu, mũi kiếm nhắm vào Hứa Thất An. Áo bào xanh của Sở Nguyên Chẩn phồng lên, ngón tay thành kiếm dùng sức đâm về phía trước. Thanh kiếm khổng lồ gào thét lao đi, hung hăng đâm lên lồng khí màu vàng, tiếng nước ầm ầm như sấm rền, lồng khí kịch liệt chớp lên. Đúng lúc này, con ngươi Lý Diệu Chân hóa thành lưu ly bán trong suốt, tràn ngập lạnh lùng. “Đinh!”Bội đao sau lưng Hứa Thất An tự động ra khỏi vỏ, chém ở trên lồng khí, cùng thanh kiếm khổng lồ nội ứng ngoại hợp, nháy mắt phá lồng khí hộ thể của Kim Cương Thần Công. Thanh kiếm khổng lồ dẩy Hứa Thất An lao ra mấy chục trượng, Hứa Thất An quay cuồng, ngã chật vật không chịu nổi. Hai người liên thủ, phá lồng khí hộ thể. Dân chúng há hốc mồm, Hứa Ngân la uy phong lẫm liệt vừa chào màn, đã chật vật như thế, không khỏi bắt đầu tin tưởng lời nói của đám nhân sĩ giang hồ. Thất phẩm Hứa Ngân la, cùng hai vị nhân vật chính của Thiên Nhân chi tranh có chênh lệch không nhỏ. “Hộ thể kim thân thật mạnh, thế mà cần hai người liên thủ mới có thể phá giải. ” Song đao nữ hiệp Liễu Vân nheo mắt, kinh ngạc nói. Tuy không biết bội đao của Hứa Ngân la vì sao “làm phản”, nhưng nàng nhìn ra được, Lý Diệu Chân cùng Sở Nguyên Chẩn là liên thủ mới phá lồng khí của đối phương. “Nhưng còn kém xa. ” Môn chủ Song Đao môn lắc đầu. Chịu đòn không tính là bản lãnh, nhiều lắm là chống đỡ thời gian lâu chút. Hứa Ngân la thiếu thủ đoạn chiến thắng. Ánh mắt Phiếu Phiếu luôn đi theo Hứa Thất An, thấy hắn tuy chật vật, nhưng hoàn hảo không tổn hao gì, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, ở trong lòng âm thầm cổ vũ cho hắn. Giữa không trung, Lý Diệu Chân cùng Sở Nguyên Chẩn triển khai chiến đấu kịch liệt, hai người đều chưa tiếp tục thử đánh vỡ kim thân của Hứa Thất An, bởi vì quá khó khăn. Phá lồng khí là dùng thủ đoạn mưu lợi, nếu phá kim thân, trong cơ thể Hứa Thất An cũng không có một thanh đao nội ứng ngoại hợp. Cách nghĩ của bọn họ là mềm nắn rắn buông, ngoài giao thủ, ngẫu nhiên tấn công Hứa Thất An, từng chút một đánh tan kim thân của hắn. “Vừa rồi chính là tâm pháp “Thiên Nhân Hợp Nhất” của Thiên tông? Lợi hại, làm người ta khó lòng phòng bị. ” Sở Nguyên Chẩn tràn đầy hứng thú hỏi một câu. “Nhân tông kiếm pháp cũng không tệ. ” Lý Diệu Chân thản nhiên nói. “Còn có thứ càng không tệ hơn nữa. ”Sở Nguyên Chẩn khẽ quát một tiếng, nâng cánh tay, kiếm chỉ hướng lên trời. Trong phút chốc, nhân sĩ giang hồ ở đây cảm giác binh khí của mình bắt đầu rung động, cũng càng lúc càng kịch liệt, đột nhiên, chúng nó đồng thời thoát ly bàn tay chủ nhân, phóng lên cao, kết đội trào về phía Sở Nguyên Chẩn. Mấy trăm món binh khí bay lên, tạo thành trận thế, khung cảnh rất hoành tráng. Nhân sĩ giang hồ mất đi binh khí không những không giận, ngược lại lộ ra vẻ mặt hưng phấn, kích động như đứa nhỏ hai trăm cân. “Phù... Thiếu chút nữa đã mất đi ngươi. ”Sư phụ của Liễu công tử dốc hết toàn lực, bảo vệ pháp khí đến từ Ti Thiên Giám, chưa bị Sở Nguyên Chẩn dùng sức mạnh đoạt đi. “Phù... ” Thấy thế, Liễu công tử cũng như trút được gánh nặng. Sở Nguyên Chẩn vạch ngón tay kiếm, thao túng binh khí mênh mông tạo thành “kiếm trận” bơi lội trên không trung, chúng nó đột nhiên quay ngoắt xuống, “đinh đinh đinh” húc vị Ngân la nào đó, đánh hắn lần nữa ngã sấp xuống, chật vật không chịu nổi. Con mẹ nó, thực coi ta là quả hồng mềm? Tin hay không ta tiết lộ sơ hở trận pháp của ngươi... Hứa Thất An có chút tức giận. Chiêu này hắn từng gặp, hai người từng ở trong sân của Lạc Ngọc Hành chiến đấu, Sở Nguyên Chẩn dùng là trận này, sơ hở chính là chỉ cần dùng kiếm pháp Tâm Kiếm chém, liền có thể quấy rầy “tiết tấu”. Nhưng Lý Diệu Chân cũng không biết Nhân tông Tâm Kiếm, phương pháp phá giải chiêu này nàng không dùng được. Đả kích Hứa Thất An một đợt, Sở Nguyên Chẩn thao túng trận pháp phi kiếm bao phủ Lý Diệu Chân, nhưng, trong kiếm trận xuất hiện gián điệp, một bộ phận binh khí đột nhiên thay đổi mũi nhọn, đánh đau “đồng đội”. Hai nhóm binh khí ở giữa không trung đánh bất phân thắng bại. “Keng!”Bội đao của Hứa Thất An ra khỏi vỏ, hắn lao vút lên trời, một đao chém về phía Sở Nguyên Chẩn, hung hãn chen vào chiến đấu. Lúc này, hai nhóm phi kiếm tựa như sinh ra ăn ý, đồng thời đổi hướng, rầm rầm bắn về phía Hứa Thất An. Trong tiếng vang “phành phành”, từng món binh khí tan vỡ, mà trên người Hứa Thất An cũng theo đó tung tóe sơn vàng, sơn vàng bong ra, lộ ra làn da bình thường, nhưng lại ở nháy mắt bao trùm một tầng sơn vàng mới. Đánh hay lắm... Hứa Thất An vừa chật vật chống đỡ, vừa thúc giục tiềm lực, để sơn vàng cuồn cuộn không dứt bao trùm thân thể. Hắn cần chiến đấu như vậy để rèn luyện kim thân, tựa như rèn sắt, mỗi một lần đập mạnh đều sẽ khiến hắn càng thêm thuần túy. Một đao chém hụt, Hứa Thất An không thể tránh khỏi việc rơi xuống, biến thành bia ngắm sống, mấy trăm món binh khí ùn ùn vỡ vụn, mang hắn đánh thành tượng Phật cũ kỹ sơn vàng loang lổ. Lý Diệu Chân bắt lấy cơ hội, con ngươi lần nữa lưu ly hóa, cảm tình rút đi, lạnh lùng lâp đầy. Hắc kim trường đao trong tay Hứa Thất An làm phản lần nữa, thoát ly tay chủ nhân, hung hăng chém một đao ở ngực, một đao này, rốt cuộc phá kim thân, chém ra một vết thương tận xương. Một người một đao đồng thời rơi vào dòng sông. Phốc... bọt nước bắn tung tóe. “Một đao này đủ hắn chịu, nhưng sẽ không nguy hiểm cho tính mạng. ” Lý Diệu Chân mở miệng giải thích. “Cũng tốt, để hắn chịu chút dạy dỗ, vẫn tốt hơn Thiên tông hạ lệnh ngươi đánh chết hắn. ” Sở Nguyên Chẩn gật gật đầu. Hai người không còn gì cố kỵ, thi triển hết khả năng, kịch liệt giao thủ giữa không trung, khi thì kiếm khí tung hoành, khi thì rồng nước bay lên không, đánh bất phân thắng bại... . “Hứa, Hứa Ngân la thua rồi?”Dân chúng vây xem có chút không thể tiếp nhận sự thật này, không thể tiếp nhận Hứa Thất An thua nhanh chóng như thế. Sự thất vọng thật lớn thổi quét đến, bọn họ rốt cuộc ý thức được Hứa Ngân la mình sùng bái, thổi phồng, thật sự không phải đối thủ của hai vị nhân vật chính trong Thiên Nhân chi tranh. “Hắn không nên như vậy, hắn ở trong đấu pháp bổ ra hai đao lợi hại bao nhiêu, vì sao vừa rồi không thi triển. ”“Nghe, nghe nói lúc đấu pháp, là Giám chính giúp hắn?”... Bọn họ nhìn nhau, nhất thời tìm không thấy lời nào để phản bác. “Tốt hơn trong tưởng tượng của ta. ” Khương Luật Trung tán dương.