Có lúc Tô Tô nghi ngờ Lận Xuyên không phải con ruột của mẹ Lận. Rõ ràng là yêu thương, nhưng nói đánh là đánh, nói mắng là mắng. Đương nhiên, bà ấy sẽ không ra tay nặng. Hai người đi, một người trước một người sau, đột nhiên Tô Tô hỏi: “Anh Xuyên, thật ra tôi muốn hỏi, có phải anh thích thanh niên tri thức Tần không?”Đột nhiên đối phương dừng lại một lát, sau đó tiếp tục sải bước đi về phía trước. “Rốt cuộc anh có thích không thế?”“Hỏi cái này có ích gì, chuyên tâm dạy học của cô đi. ”“Đương nhiên là có ích rồi. ” Nếu anh nói không thích thì cô dễ cua hơn. Nhưng mà đối phương vẫn không trả lời, đưa người đến đại đội xong thì ra bên ngoài đứng hút thuốc. Hút thuốc ngon như vậy sao?Tô Tô lườm anh một cái rồi đi vào, kết quả phát hiện chỉ có vài cái bàn với ghế, và không có một bóng người nào. Bảng đen cũng bị hỏng một mảnh, phấn viết cũng chỉ có vài cây, đúng là khó khăn gian khổ thực sự. Cô ngồi xuống đợi, tưởng rằng mọi người phải ăn cơm rồi mới đến. Ai ngờ cô đợi tới đợi lui vẫn không có ai, cô bất giác vùi đầu xuống bàn. Không lẽ, mình còn phải đi gọi từng người đến?Nhưng mà trông Lận Xuyên cũng thấy khó chịu trong lòng vì chuyện này. Một cô gái nhỏ vượt đường xa vạn dặm đến dạy học cho người ta mà lại không có ai đến, đây rõ ràng là người dân cố ý. Có khả năng nhất là, lần trước lúc giành giật người, cô đã đắc tội với mấy đồ ba gai đó, cho nên cô bị nhắm rồi. Anh ném điếu thuốc xuống và giẫm nát, sầm mặt đi thẳng vào trong thôn. Và vừa hay gặp được Lận Đông Hà, anh ta thắc mắc hỏi: “Lận Xuyên, cậu đi đâu thế. ”“Tìm người. ”“Tìm người gì chứ?” Lận Đông Hà không hỏi ra được, nên chỉ có thể vào bên trong đại đội. Anh ta nhìn thấy cô gái với mái tóc uốn lượn sóng đó đang nằm dài trên bàn, trong tay đang cầm chùm chìa khóa, đó là chìa khóa cổng đại đội mà anh ta đưa cho cô. Lại nhìn xung quanh không thấy ai thì anh ta biết đã xảy ra chuyện gì rồi, anh ta bất giác cười nói: “Đồng chí Tô, thật sự xin lỗi, là do tôi chưa làm tròn trách nhiệm, cô đợi một lát, tôi dùng loa gọi mọi người qua ngay. ”Tô Tô ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái, nam chính quả thực rất có khả năng tổ chức. Vì thế cô gật đầu nói: “Làm phiền anh rồi. ” Dáng vẻ ngoan ngoãn, nhìn giống như người dễ ức h. i. ế. p vậy. Lận Đông Hà ho nhẹ một cái, mặc dù trong lòng đã có người thương, nhưng thật sự không cản trở anh ta thưởng thức mỹ nữ. Chỉ là, anh ta không có hứng thú với kiểu con gái yếu ớt nhỏ bé này, anh ta vẫn thích kiểu con gái phấn đấu vì ước mơ của bản thân hơn. Cho dù loa của họ đã kêu lên vài tiếng nhưng vẫn không có ai đến, có thì cũng chỉ là những tên lưu manh, côn đồ trong thôn đến để xem gái. Bọn họ vừa vào, nhìn thấy dáng vẻ bé nhỏ của Tô Tô, người nào người nấy cũng giống như uống thuốc mê vậy, cười rất nham hiểm, ngồi xuống đó và nói: “Em gái, hôm nay dạy gì thế. Hay là dạy bọn anh viết chữ, đàn ông với phụ nữ viết thế nào?”“Cậu ba Tống, ngồi ngay ngắn nghe giảng bài, đừng nói mấy lời vô bổ. ” Lận Đông Hà ở bên cạnh nói một câu. Nhưng mà Tô Tô nghe thấy cái tên này gì di chuyển ánh mắt qua cậu ba Tam, người ăn mặc rách nát, nhưng mà có thể nói là ngoại hình cũng không tồi. Rất trẻ trung, cũng chỉ hai lăm, hai sáu tuổi. Nhưng mà nhìn trông rất lưu manh, vừa nhìn là biết không phải người tốt gì. Nhưng mà trông Lận Xuyên cũng thấy khó chịu trong lòng vì chuyện này. Một cô gái nhỏ vượt đường xa vạn dặm đến dạy học cho người ta mà lại không có ai đến, đây rõ ràng là người dân cố ý. Có khả năng nhất là, lần trước lúc giành giật người, cô đã đắc tội với mấy đồ ba gai đó, cho nên cô bị nhắm rồi. Anh ném điếu thuốc xuống và giẫm nát, sầm mặt đi thẳng vào trong thôn. Và vừa hay gặp được Lận Đông Hà, anh ta thắc mắc hỏi: “Lận Xuyên, cậu đi đâu thế. ”“Tìm người. ”“Tìm người gì chứ?” Lận Đông Hà không hỏi ra được, nên chỉ có thể vào bên trong đại đội. Anh ta nhìn thấy cô gái với mái tóc uốn gợn sóng đó đang nằm dài trên bàn, trong tay đang cầm chùm chìa khóa, đó là chìa khóa cổng đại đội mà anh ta đưa cho cô. Lại nhìn xung quanh không thấy ai thì anh ta biết đã xảy ra chuyện gì rồi, anh ta bất giác cười nói: “Đồng chí Tô, thật sự xin lỗi, là do tôi chưa làm tròn trách nhiệm, cô đợi một lát, tôi dùng loa gọi mọi người qua ngay. ”