Nghe tiếng người, Trác Quân kích động túm chăn, trên mặt đỏ ửng, hoảng sợ nhìn Thành Nhân như một đứa trẻ lầm lỗi, mà Sở Dạ bên cạnh vẫn nằm nghiêng người, trên mặt không chút phản ứng, hô hấp nhẹ nhàng, như đang ngủ say, như không hề bị quấy rầy. Thành Nhân lặng người. Thế này… Phải ăn nói làm sao với tiểu thư? Sở Dạ hết thuốc chữa rồi, vậy mà cũng không thể kìm chế!"Thành Nhân cô nương, ta, ta ngày hôm qua…Chuyện này không thể trách Vương gia, huynh ấy… Ta, đều là lỗi của ta!" Trác Quân rơi nước mắt, bả vai trắng nõn không ngừng run rẩy, nhìn qua đáng thương vô cùng. Thành Nhân không nói thêm, quay đầu bỏ chạy, cô cũng không biết vì sao lại muốn chạy, chỉ là đột nhiên cảm thấy không khí nơi đó quá sức dơ bẩn, có lẽ cảm thấy số mệnh tiểu thư quá khổ, nam tử đầu tiên vì quyền thế bỏ rơi nàng, vất vả xua hết bóng ma gả cho nam tử thầm ngưỡng mộ, nhưng hắn lại vì sắc đẹp phản bội nàng!Nhan Sắc Sắc nghe Thành Nhân kể lại, âm thầm cười khổ không thôi, nhưng nàng còn có thể làm gì được? Nơi đây, nam tử không phải đều tam thê tứ thiếp sao? Nàng nên như thế nào? Đột nhiên, nàng cảm thấy mê man. Thành Nhân nhìn thấy Nhan Sắc Sắc lẳng lặng rơi lệ, không nói một câu, sự im lặng dường như không hề tồn tại, đột nhiên cảm thấy hoảng kinh, chạy tới ôm Nhan Sắc Sắc, khóc lớn, "Tiểu thư, Thành Nhân biết tiểu thư khổ, nhưng tiểu thư không thể nghẹn mãi trong lòng, nếu nghẹn đến chết thì Thành Nhân biết làm thế nào cho phải? Tiểu thư muốn khóc thì cứ khóc lớn đi, khóc đi cho đỡ, nam nhân đều như thế, thay đổi thất thường, liền ngay cả Dự Vương gia cũng…" Nói đến tên hắn, Thành Nhân lại do dự, vẫn là không nên ở trước mặt tiểu thư đề cập đến hắn. Dáng vẻ của Nhan Sắc Sắc làm cho người ta có cảm giác tim cũng nát, lẳng lặng chảy nước mắt, vô thanh vô tức, như không muốn làm người khác vì mình mà lo lắng, hoặc như không muốn mình bộc lộ ra nỗi bi ai, một thân áo trắng, lẳng lặng đứng trước cửa sổ, gió thổi phất phơ sợi tóc, nhìn về phía đó, mày nhíu lại, như đang nghe trái tim mình dần dần tan nát. Thành Nhân ôm Nhan Sắc Sắc khóc, như đang thay Nhan Sắc Sắc khóc, khóc đến tê tâm liệt phế[67]. Nước mắt Nhan Sắc Sắc dừng lại trên cánh tay Thành Nhân, lạnh đến xương, khiến Thành Nhân không khỏi cảm thấy lạnh băng, nhìn nàng im lặng, run rẩy nói: "Tiểu thư, người nói một câu được không? Người như vậy làm Thành Nhân sợ . . . . . . "