Vũ Thần

Chương 88: Thư khố

17-11-2024


Trước Sau

Mặt âm trầm rời khỏi mật thất ngầm, trong lòng Hạ Nhất Minh tràn ngập sự bất an.
Từ sau khi ở đáy hồ gặp được kỳ ngộ, lần đầu hắn gặp phải loại cảm giác bang hoàng do dự này, không biết phải làm sao để giải quyết vấn đề.
Cái loại ngạo khí nhìn xung quanh chỉ bằng nửa con mắt và sự tự tin cường đại giờ phút này đã hoàn toàn tiêu biến, trong ánh mắt hắn có cái nhìn về tiền đồ thấy thật sự mù mịt và thất vọng cùng cực.
Là một người quen dựa vào lực lượng khác để tiến hành đột phá, bỗng nhiên phát hiện ra loại lực lượng này không còn tác dụng với mình nữa như vậy nó sẽ tạo thành sự đả kích vô cùng to lớn với bản thân.
Hạ Nhất Minh bất quá cũng chỉ là một thiếu niên mới mười lăm tuổi mà thôi, tuy thực lực của hắn bây giờ có thể nói là xếp đầu trong toàn bộ Thái Thương huyện, thế nhưng đến hôm nay hắn vẫn chưa vừa lòng với một chút thành tựu nhưu vậy.
Chính là sự thật đúng là tàn khốc, khi hắn phát hiện không thể tiếp tục lợi dụng sự vào thể chất đặc thù của mình để tiến giai nữa đã sinh ra cảm giác thất vọng nặng nề.
Loại cảm giác này một khi xuất hiện lập tức có sức mạnh đủ để đem sự tự tin của một người hoàn toàn phá hủy .
Vào lúc này, Hạ Nhất Minh lại biến thành một thiếu niên chỉ mới mười lăm tuổi, đối với tiền đồ trong tương lai không một chút tin tưởng.
Ly khai khỏi phòng của mình, Hạ Nhất Minh lững thững đi lại trong Hạ gia trang, giờ đây ngay cả chính hắn cũng không thể biết được ngày sau nên phát triển tiếp như thế nào.
Miên man suy nghĩ, hắn đã đi vào một cái sân, ngẩng đầu nhìn không khỏi cảm thấy nao nao, lúc này hắn mới phát hiện ra trong lúc bất tri bất giác hắn đã đi tới trước cửa Tàng Thư Các.
Hắn cười khổ trong lòng, nguyên lai ở sâu trong tiềm thức vẫn chưa có ý định từ bỏ việc dựa vào thể chất để đột phá a.
Thế nhưng Hạ Nhất Minh lại biết, nếu hắn không thể tìm ra được mấu chốt của vấn đề, cho dù có tu luyện thêm thật nhiều bí tịch cũng không thể tiến hành đột phá .
- Nhất Minh, cháu làm sao vậy?Âm thanh quen thuộc từ phía sau truyền đến.
Hạ Nhất Minh giật mình, trong lòng hắn bỗng hiện lên một suy nghĩ, âm thanh này tại sao lại có thể xuất hiện ở đây?Quay đầu nhìn lại, hắn kinh ngạc nói:- Đại bá, người làm sao đã đi ra rồi ?Hạ Thuyên Tín cười ngạo nghễ, nói:- Cháu nói tại sao nào?Tuy rằng là tinh thần có chút hoảng hốt, nhưng Hạ Nhất Minh linh giác lại không mất đi, cẩn thận nhìn lại vài lần, ánh mắt hắn rốt cục sáng ngời, nói:- Chúc mừng Đại bá, đã thuận lợi tiến giai lên thập tầng nội kình.
Hạ Thuyên Tín cất tiếng cười to, không che dấu được sự đắc ý trong lòng.
Bất quá hắn cũng không cao hứng bao lâu, bởi vì hắn rất nhanh phát hiện ra, Hạ Nhất Minh ở trước mắt tựa hồ so với trước kia cũng không giống nhau.
Nếu nói trước kia trên người Hạ Nhất Minh tràn ngập cảm giác tinh thần phấn chấn, tràn đầy sức sống, thế nhưng tinh thần Hạ Nhất Minh bây giờ lại sa sút đi rất nhiều, khiến cho người đối diện có cảm giác như chó nhà có tang.
Biến hóa thật sự quá to lớn, đã vượt qua khỏi sự tưởng tượng của hắn, hắn chưa từng nghĩ tới, sau nửa năm, hắn thành công đột phá cực hạn của cửu tầng tiến vào thập tầng cảnh giới, còn đứa chất nhi của mình lại biến thành người mất đi sự tự tin.
Trong lòng Hạ Thuyên Tín chợt căng thẳng, bởi vì hắn biết rõ ràng, đối với một tu luyện giả đang ở trên đỉnh cao của cuộc đời mình, nếu là mất lòng tin tưởng sẽ mang đến bao nhiêu là tai họa to lớn.
- Nhất Minh, trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?- Không có a.
Hạ Nhất Minh suy nghĩ một chút, nhưng hắn cũng không thể khẳng định, bởi vì hơn nửa năm qua hắn cũng luôn ở trong mật thất của mình tiến hành tu luyện, cũng chưa lần nào tiếp xúc với ngoại giới nên không rõ tình hình.
Hạ Thuyên Tín trầm giọng nói:- Vậy trong lúc tu luyện, cháu đã gặp vấn đề gì phiền toái sao?Hạ Nhất Minh do dự một chút, rồi cũng gật đầu một cái.
- Là phiến toái gì? Cháu có thể nói cho ta biết chứ?Hạ Thuyên Tín chậm rãi nói.
Hắn hiện giờ đã tiến giai đến thập tầng nội kình, sự tin tưởng đã tăng hơn trước nhiều lần, dù Nhất Minh có gặp bất cứ vấn đề bế tắc nào trong tu luyện, hắn đều tự tin chỉ điểm cho một chút.
Trên mặt Hạ Nhất Minh nhất thời lộ ra một tia cười khổ, hắn cũng không phải khinh thường Đại bá, mà là hiện giờ hắn gặp phải vấn đề mà trong toàn thiên hạ chỉ sợ cũng không có ai giúp được.
Khẽ lắc lắc đầu, Hạ Nhất Minh ngữ khí tuy uyển chuyển, nhưng trong đó mang theo lòng quyết tâm cự tuyệt.
Hạ Thuyên Tín tuy rằng không có tức giận, nhưng là cảm thấy đau đầu.
Đứa chất nhi này của hắn tuy rằng thiên phú độc nhất vô nhị, nhưng tính tình vô cùng cố chấp, đặc biệt ở trên phương diện tu luyện, đều tự mình lần mò, cho tới bây giờ vẫn chưa từng tham khảo qua ý kiến của các trưởng bối trong nhà.
Có tự tin tuy rằng là chuyện tốt, nhưng nếu quá cố chập lại là chuyện xấu.
Thế nhưng đối với sự kiên trì của Nhất Minh, hắn cũng không có biện pháp giải quyết.
Lo lắng nửa ngày, Hạ Thuyên Tín ngẩng đầu nhìn vào trong Tàng Thư Các, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, nói:- Nhất Minh, một người vùi đầu vào tu luyện tất nhiên là đúng, nhưng đôi khi nên đọc một ít bút ký tâm đắc của tiền nhân, cũng sẽ có thể khiến cho cháu lĩnh ngộ, trên phương diện tu luyện nếu cháu gặp phải vấn đề không thể giải quyết, thì nên đi tham khảo một chút xem sao.
Trong đôi mắt Hạ Nhất Minh dần dần trở nên linh hoạt, Đại bá nói đúng, nếu là bút ký của tiền bối đạt tới cảnh giới tiên thiên, hẳn là trong đó có ghi lại cách hắn làm sao đột phá thập tầng nội kình tiến vào tiên thiên cảnh giới.
Điều đó khẳng định sẽ có trợ giúp rất lớn với tình trạng bây giờ của hắn.
Hắn ngẩng mạnh đầu, tiến vào trong Tàng Thư Các, nhưng vừa đi được vài bước lại dừng lại.
- Đại bá, nếu tiểu chất không có nhớ lầm, trong Tàng Thư Các tựa hồ như cũng không có loại bút ký như thế này a.
Quả thật, hai năm qua hắn đi vào Tàng Thư Các vô số lần, đại đa số những quyển bí tịch ở bên trong hắn đều đã xem qua.
Tuy rằng không có khả năng nhớ rõ, tuy vậy hắn vẫn có thể khẳng định, trong đó hoàn toàn không có một quyển bút ký nào của tiền nhân.
Năm giá sách, được phân loại xếp ngũ hành công pháp, dù có lục tung toàn bộ năm giá sách cũng không có loại nào là bút ký cho hắn tham khảo.
Hạ Thuyên Tín cười hắc hắc, nói:- Nhất Minh à, có một số sự việc ta định đợi sau khi cháu trưởng thành mới nói cho biết, nhưng hiện tại để cho cháu biết cũng không có việc gì.
Dứt lời, hắn xoay người bước đi, đồng thời nói:- Đi theo ta.
Hạ Nhất Minh hơi do dự, rồi lập tức đi theo Đại bá.
Sau một lát, Hạ Nhất Minh đi theo Đại bá tiến vào bên trong đại viện của Hạ gia trang, hắn đi vào phòng Hạ Vũ Đức, nhẹ giọng nói vài câu, sau đó gọi Nhất Minh đi vào.
Hạ Nhất Minh tiến vào phong của gia gia, Hạ Vũ Đức cẩn thận quan sát hắn, trong lòng cũng thất kinh.
Vừa rồi nghe Thuyên Tín nói, còn có chút bán tín bán nghi, nhưng giờ phút này nhìn thấy Hạ Nhất Minh, hắn mới tin tưởng hoàn toàn, đứa tôn nhi này của lão khẳng định có vấn đề không thể giải quyết nổi.
Hạ lão gia tử cũng không hỏi, nếu Hạ Thuyên Tín hỏi không được nguyên do, thì lão cũng không thể dò hỏi được cái gì.
Hướng về Hạ Thuyên Tín gật đầu một cái, Hạ Vũ Đức đi tới trước một giá sách ở trong phòng.
Lão đứng ở trước giá sách khẽ di chuyển một chiếc bình sứ trên đó, chỉ sau một lát vách tường rung chuyển, ở bên trong truyền ra tiếng máy móc đang hoạt động.
Giá sách to lớn trước mặt Hạ Vũ Đức từ từ tách ra hai bên, sau cùng lộ ra ở giữa một cái cửa.
Hạ lão gia tử đi vào bên trong cửa đưa tay sang bên cạnh sờ một lúc, nhất thời trên cánh tay đã xuất hiện một cây đuốc, dựa theo động tác của lão gia tử có thể thấy được lão đã thực hiện việc này vô số lần.
Hạ Nhất Minh lộ ra ánh mắt tò mò, hắn từ trước đến nay không hề được biết trong phòng của gia gia mình lại có một mật thất.
- Nhất Minh, trong toàn bộ gia trang số người biết được sự hiện diện của cái mật thất này cũng chỉ có hai người là Thuyên Tín và Lai Bảo, nhưng hiện giờ lại có thêm một người biết được việc này.
Hạ Vũ Đức trầm giọng nói:- Cháu phải nhớ kỹ, không được đem việc này nói cho bất kỳ ai biết.
Hạ Nhất Minh vội vàng đáp ứng, lúc này mới biết được ngay cả phụ thân, tam thúc, Đại ca Nhất Thiên cũng không biết được việc này.
Tiến vào bên trong, Hạ Vũ Đức giơ cao chiếc đuốc ở trên tay, theo bậc thang đi xuống, không bao lâu sau đã tiến vào một gian mật thất ngầm được kiến tạo đặc biệt.
Gian mật thất này tuyệt đối không phải phòng luyện công, mà là một nơi được đặt rất nhiều sách.
Nơi này hoàn cảnh khô ráo, từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy được mỗi một quyển sách ở nơi đây được bảo dưỡng phi thường tốt.
Hạ Vũ Đức liếc mắt nhìn Nhất Minh một cái, chỉ thấy lão gia tử vừa gật đầu vừa cười tủm tỉm, hắn tiến lên, đưa tay cầm lấy một quyển sách lật ra xem, nhất thời hiểu được tất cả những quyển sách trong đây đều là nguyên bản của bí tịch.
Nguyên lai Tàng Thư Các còn còn phân ra nội ngoại a.
Trong tay đang xem một quyển bí tịch, đây chính là bí tịch Khai Sơn Tam Thập Lục Thức.
Bản bí tịch này ở Tàng Thư Các bên ngoài cũng không hề xuất hiện, nhưng ở trong lại có, không khỏi làm cho Hạ Nhất Minh một phen kinh ngạc.
Hạ Vũ Đức đem những cây đuốc ở trong căn phòng này đốt lên, trong phòng lập tức sáng sủa hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLHạ Nhất Minh đối với điều này cũng không hề có cảm giác, hắn chăm chú nhìn một chút, ngoại trừ bản tiên thiên công pháp ra, những bản bí tịch còn lại đều có thể tìm thấy ở Tàng Thư Các bên ngoài.
Nhưng là, điều làm cho hắn chú ý nhất ở đây, cũng không phải là những quyển bí tịch, mà chính là mười bản bút ký tâm đắc nhất của tiền nhân.
Tùy lật xem một chút, hắn lập tức có thể nhận định, những bút ký lưu lại này bao gồm toàn diện tất cả vấn đề khi tu luyện, không chỉ có kinh nghiệm của các hậu thiên cao thủ khi đánh sâu vào cực hạn bích trướng, mà ngay cả đối với tiên thiên cảnh giới cũng miêu tả lại rõ ràng.
Chẳng qua đối với nhãn quang của Hạ Nhất Minh, lập tức cũng nhìn ra, những bút ký này hoàn toàn được sao chép lại, chứ không phải là nguyên bản.
Nhưng mà cho dù là bản sao chép lại, cũng đã là một thứ vô cùng tốt, ít nhất nó so với những quyển bí tịch đơn thuần kia lại trân quý hơn rất nhiều, cho nên mới có thể ở cùng với chỗ với bản tiên thiên bí tịch và những nguyên bản của bí tịch khác.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve một quyển sách, trên bìa quyển sách này cũng không lưu tên của bất kỳ ai, nhưng bên trong đó được tác giả ghi lại toàn bộ kinh nghiệm mỗi một lần đột phá cực hạn bích trướng, điểm mấu chốt ở đó là đột phá tiên thiên cảnh giới.
Quyển sách này ở trong mắt Hạ Nhất Minh tuyệt đối là vô giá.
- Nhất Minh, cháu ở lại nơi đây đến ngày mai thì phải đi ra.
Hạ Vũ Đức vẻ mặt nghiêm nghị nói:- Từ nay về sau nếu cháu muốn tiến vào đây, thì lúc nào cũng có thể, nhưng thời gian ở lại trong này không được vượt qúa một ngày.
Hạ Nhất Minh quay lại về phía lão gia tử, khom người nói:- Vâng, thưa gia gia.
Hạ Vũ Đức vừa lòng gật đầu, dẫn theo Hạ Thuyên Tín ly khai.
Rời khỏi mật thất, Hạ Thuyên Tín do dự nói:- Phụ thân, người thấy trạng thái của Nhất Minh….
Hạ Vũ Đức trầm ngâm nói:- Ta hoài nghi Nhất Minh nó đã đạt tới cửu tầng đỉnh phong- Sao có thể nhanh như vậy?Hạ Thuyên Tín thần tình kinh hãi nói, hắn tu luyện từ cửu tầng cho tới khi đạt cửu tầng đỉnh phong phải hao tốn hết tám năm thời gian.
Vậy mà….
Hạ Vũ Đức mỉm cười, nói:- Nhất Minh nó không phải người bình thường, chúng ta không thể đem sự việc bình thường ra so sánh với nó.
Thiên phú của nó chúng ta không thể tưởng tượng được đâu.
Trong lòng lão cất giấu một tia đắc ý và sự lo lắng bất an, vậy mà lão cũng không thể ngờ được, lão đã vẫn xem thường đứa tôn nhi của mình.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!