Đại môn được đẩy ra, không gian bên trong tràn ngập một màu đen tối. Ở chỗ nà tựa hồ như có một loại lực lượng thần bí nào đó, ngay cả với mục lực của Hạ Nhất Minh cũng không thể nhìn xa được. Hít sâu một hơi, không hiểu sao ngay khi Hạ Nhất Minh tiến vào bên trong, hắn đã cảm nhận được một loại lực lượng nào đó. Đây là một loại lực lượng thần kỳ, nó làm cho Hạ Nhất Minh có cảm giác quái dị. Hơi nhắm hai mắt lại, một lúc lâu sau hắn mới tiếp tục mở mắt ra, lúc này ánh mắt của hắn mới có thể thích nghi được với hoàn cảnh. Trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, với thực lực của hắn hôm nay đừng nói là trong không gian hắc ám, cho dù là xâm nhập xuống sâu dưới đáy biển cũng có thể chống đỡ được áp lực nơi đó. Nhưng mà, ở nơi này hắn lại có cảm giác mình không thể thích ứng được. Lo lắng một lúc, Hạ Nhất Minh chậm rãi đưa tay lên, trên tay hắn lập tức xuất hiện ánh sáng, khi đạo quang mang này xuất hiện đã chiếu sáng khu vực đường phía trước. Đây là một cái thông đạo mà trên bức tường của nó xuất hiện một lớp xù xì như da cóc, cả huyệt động chính là do những bước tường như thế này tạo thành. Hạ Nhất Minh quan sát vài lần, hắn kinh ngạc phát hiện khi mình phóng xuất ra Quang Minh chi lực nhưng cũng chỉ có thể chiếu sáng được không gian trong vòng ba trượng mà thôi. Hơn nữa, khi Quang Minh chi lực xuất hiện, áp lực do loại lực lượng kỳ dị đó tạo ra lại lớn hơn một chút, làm cho Quang Minh chi lực do hắn phóng xuất ra đạt tới tình trạng thấp nhất. Trầm ngâm một hồi lâu, khóe mắt Hạ Nhất Minh hơi động đậy, hắn nghe được âm thanh Lệ Nhã đã rời đi. Bất quá, sắc mặt của hắn trong nháy mắt lại trở nên quái dị, bởi vì lúc hắn nghe được âm thanh bước chân của Lệ Nhã, thì bản thân cũng nghe được âm thanh của một tiếng bước chân quen thuộc. Bảo Trư, tiểu gia hỏa này dĩ nhiên lại lén lúc đi theo. Trong lúc nhất thời trán Hạ Nhất Minh không khỏi đổ mồ hôi, tiểu tử dám đi tới cấm địa của người khác, nếu để cho người ta phát hiện được thì dù bị đánh chết hắn cũng không làm được gì cả. Cánh cửa đá vang lên âm thanh quỷ dị, âm thanh này do móng chân của Bảo Trư cọ vào cánh cửa. Bất quá Bảo Trư rất thông minh, nó tựa hồ cũng biết nơi này không thể tạo thành âm thanh quá lớn, cho nên chỉ có thể nói là nó đang gõ cửa. Thân hình Hạ Nhất Minh nhoáng lên cái đã đi tới cánh cửa, hắn nhẹ nhàng mở cánh cửa ra. Cánh cửa vừa mở ra, một đạo bạch quang từ bên ngoài tiến vào. Bảo Trư tiến vào khu vực do Quang Minh chi lực của Hạ Nhất Minh chiếu sáng, nó đưa ánh mắt đánh giá bốn phía, nhìn bộ dạng rón rén ngộ nghĩnh của nó không khỏi làm cho người ta bật cười. Hạ Nhất Minh vội vàng đóng cánh cửa lại, hắn tức giận trừng mắt nhìn Bảo Trư, nhẹ giọng nói:- Sao ngươi lại tới đây?Bộ mặt của Bảo Trư liền lộ ra vẻ vui mừng, nó đi tới bên chân Hạ Nhất Minh, thân thiết cọ cọ vài cái, sau đó giơ hai chân trước lên ôm lấy chân của hắn. Cái mũi của nó run run kết hợp với vẻ mặt tựa hồ như muốn nói cho Hạ Nhất Minh hiểu "Ta lo lắng cho nên muốn đi theo". Hạ Nhất Minh bất đắc dĩ nhìn Bảo Trư, trong lòng vừa động, nói:- Trong này có bảo bối sao?Dựa theo tính cách của Bảo Trư thì cũng chỉ có bảo vật mới có thể làm cho vẻ lười biếng của nó biến mất. Đôi mắt Bảo Trư hơi đảo loạn lên, trên mặt nó hiện lên vẻ như muốn cười vậy. Hạ Nhất Minh tức giận trừng mắt nhìn nó một cái, nói:- Nơi này là địa bàn của Lưu Ly động, cũng là nơi bế quan của khai sơn tổ sư bọn họ, vô luận là bảo vật gì ngươi cũng không thể chiếm lấy. Những lời này có Hạ Nhất Minh tràn ngập vẻ nghiêm túc, hơn nữa còn mang theo một tia cảnh cáo. Đôi mắt Bảo Trư hơi sụp xuống, từ khi nó đi theo bên cạnh Hạ Nhất Minh, đây là lần đầu tiên bị hắn giáo huấn. Bất quá nếu Hạ Nhất Minh đã nói vậy, tự nhiên nó hiểu được mình phải làm thế nào. Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đầu nhỏ bé của Bảo Trư, nói;- Tiểu tử kia, Lưu Ly động cùng với Thiên Trì nhất mạch chúng ta có giao tình mấy ngàn năm, không thể vì chúng ta mà giao tình đó bị phá hủy. Ngoài ra, Lệ gia phụ tử từng giúp ta, cho nên không thể làm chuyện gì có lỗi với bọn họ được. Bảo Trư chớp chớp đôi mắt nhỏ của nó, tựa như cái hiểu cái không, sau đó nó dứt khoát nhảy vào trong lòng Hạ Nhất Minh. Nếu như không thể ở chỗ này tìm bảo vật, thì tính lười nhác của Bảo Trư lại quay trở về với nó. Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, hắn thu hồi lại tâm tư của mình, rồi lẳng lặng cảm nhận luồng lực lượng thần kỳ ở nơi đây. Thởi gian trôi qua chầm chậm, trên mặt Hạ Nhất Minh hiện lên vẻ chợt hiểu, cỗ lực lượng này chính là Hỏa chi lực, bất quá tựa như luồng Hỏa chi lực ở đây tựa hồ có thêm một chút gì đó. Hạ Nhất Minh cũng không thể hình dung nó là cái gì, hoặc là nói đây chính là Hỏa chi linh a. Bởi vì luồng Hỏa chi lực này cùng với khí tức của thần thụ ở Động Thiên Phúc Địa cũng có chút tương tự. Ở đó có linh tính của Mộc chi lực, còn nơi đây chính là linh tính của Hỏa chi lực. Song thủ hợp lại, Quang Minh chi lực ở trên tay biến mất, chung quanh lại khôi phục lại một màu đen tối. Tuy nhiên, chỉ trong nháy mắt sau đó Ngũ Hành Hoàn đã xuất hiện trên tay hắn, ngay sau đó Hỏa Long từ trong ngũ thải quang mang phóng ra. Đầu Hỏa Long này do Hạ Nhất Minh sử dụng thần khí Cửu Long Lô ngưng tụ thánh thú chi huyết mà tạo thành, coi như nó tập trung toàn bộ tinh hoa của Hỏa chi lực. Tiếp theo đó, cả huyệt động dưới ánh sáng của Hỏa Long đã được chiếu sáng hơn mười trương. Hỏa chi lực trong huyệt động lập tức trở nên vui sướng vô cùng, chúng nó nhanh chóng tiến vào trong Hỏa Long, sau đó lại từ trong thể nội Hỏa Long chui ra. Nhưng mà, sau một lúc chui ra chui vào đó, Hỏa Long tựa hồ đã mạnh hơn trước một chút. Trong lòng Hạ Nhất Minh tấm tắc lấy làm kkyf, nghĩ không ra chỗ này còn có tác dụng kỳ diệu như vậy. Xem ra lời của Lệ Giang Phong nói đúng là sự thật. Thần khí Cửu Long Lô có lẽ thật sự là do trời sinh mà thành. Hai chân bắt đầu di động, Hạ Nhất Minh tiến sâu vào bên trong, mà con Hỏa Long kia vẫn liên tục bay xung quanh người hắn, đem không gian phía trước rọi sáng lên. Huyệt động này cũng không bằng phẳng, tựa hồ nó không ngừng đi sâu xuống dưới. Một khi phát hiện ra điều này, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng phải hơi đề phòng. Hắn từ từ đi xuống một đoạn đường rất dài, nếu tiếp tục đi xuống nữa chỉ sợ sẽ tiến vào trong dòng chảy của dung nham. Tuy nói ở trong Ngũ Hành Hoàn thế giới Hạ Nhất Minh có lòng tin sẽ bảo vệ được mình, nhưng có lẽ cũng không ai nguyện ý vô duyên vô cớ tiến vào trong nham thạch. Hai tai không ngừng ho động, Hạ Nhất Minh đem toàn bộ những âm thanh ở phía trước thu vào trong tai. Hắn nghe được âm thanh bọt khí vỡ ra trên bề mặt dung nham tạo thành, hơn nữa càng lúc càng nghe rõ hơn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLHạ Nhất Minh không ngừng đi sâu xuống thì nhiệt độ cũng theo đó không ngừng tăng lên, làm cho hắn lúc này cũng có cảm giác khó chịu. Than nhẹ một tiếng, trên đỉnh đầu Hạ Nhất Minh chậm rãi xuất hiện một đóa hoa màu đỏ đang phiêu phù. Hỏa chi hoa, ngay cả dưới Hỏa chi lực của Cửu Long Lô trước đây hắn vẫn có thể bình an, mà lúc này nhiệt độ xung quanh đã trở nên mãnh liệt. Tuy nhiên nhiệt độ nơi đây vẫn chưa đủ khả năng làm cho Hỏa chi hoa của hắn mất đi tác dụng a. Bảo Trư trong lòng của hắn ngáp một cái lười biếng, từ lúc Hạ Nhất Minh không cho phép nó tầm bảo thì tinh thần của nó đã không còn phấn chấn nữa. Trong lòng hơi động, tiểu gia hỏa này so với hắn tựa hồ còn thích ứng với hoàn cảnh nhanh hơn a. Hỏa chi lực mãnh liệt như thế mà cũng không thể tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đến nó. Khẽ lắc đầu, thần thú huyết mạch quả nhiên thần kỳ vô cùng, loại thể chất cường hãn của nó vượt xa so với tưởng tượng của mình. Tiếp tục bước sâu xuống dưới, một lúc lâu sau rốt cuộc đã thấy được hồng quang mãnh liệt ở phía trước, mà tiếng bọt khí sôi trào càng lúc càng trở nên mãnh liệt hơn. Hai mắt Hạ Nhất Minh hơi híp lại, hắn biết, cuối cùng mình đã tới cuối thông đạo, cũng đi tới chỗ dòng chảy của nham thạch. Cẩn thận bước đi trên mặt đất nóng bỏng của thông đạo, bên ngoài có một khu mặt đất lớn, ngoài xa hơn chính là dòng nham thạch đang sôi trào. Bảo Trư ở trong lòng Hạ Nhất Minh chớp động ánh mắt của mình, nó đột nhiên khôi phục lại tinh thần của mình, lầm bầm kêu lên mấy tiếng. Hạ Nhất Minh hơi ngẩn người ra, nhìn biểu tình của Bảo Trư, hắn kinh ngạc hỏi:- Nơi này có bảo bối sao?Trong không gian đỏ rực một màu này tràn ngập Hỏa nguyên tố này, nếu như đem bảo bối giấu ở đây quả thật là địa phương mà người thường khó có thể tìm thấy được. Nhưng mà, ngoài ý liệu của Hạ Nhất Minh chính là Bảo Trư lại lắc đầu. Nó nghiêng chiếc đầu nhỏ bé của mình tựa hồ như đang lo lắng chút gì đó, cuối cùng bốn chân nhẹ dùng sức một cái, nó đã rời khỏi lòng của Hạ Nhất Minh. Ánh mắt Hạ Nhất Minh chăm chú nhìn vào trên người nó, hắn không bi là nó định làm cái gì nữa. Tuy nhiên, chuyện Bảo Trư làm tiếp theo lại làm cho hắn phải thất kinh. Chỉ thấy Bảo Trư xoay người lập tức đi về phía dòng chảy của dung nham, sau đó dùng sức nhảy vào bên trong dòng dung nham có nhiệt độ khủng bố đó. Trong lòng Hạ Nhất Minh hơi căng thẳng, hắn nhảy tới định ngăn cản Bảo Trư nhưng không kịp, ánh mắt hơi tối sầm lại. Bất quá, rất nhanh sau đó Hạ Nhất Minh lập tức bình tĩnh lại, tiểu gia hỏa này vô cùng thông tuệ, nó không có khả năng tự tìm tử lộ được. Nó nếu chủ động nhảy xuống, như vậy nói lên rằng nó không thể chết được. Quả nhiên, ngay sau đó, một đạo thân ảnh màu trắng từ trong lòng dung nham nổi lên, tiểu gia hỏa này vô cùng đắc ý, không ngừng di chuyển ở trong lòng dung nham. Hạ Nhất Minh trợn mắt cứng lưỡi nhìn Bảo Trư, mãi cho đến lúc này hắn mới phát hiện ra nguyên lai ở trên người hắn còn có rất nhiều bí mật. Bất quá, chuyện làm cho hắn càng kinh ngạc hơn vất tiếp tục xảy ra. Bảo Trư sau một lúc lâu chơi đùa, nó cũng không có rời khỏi dòng dung nham, mà lẳng lặng chìm xuống. Hạ Nhất Minh do dự một chút, sau đó đem ý niệm của mình khuếch tán ra, gắt gao bám lấy thân hình Bảo Trư không có nửa điểm dám gián đoạn. Hắn cảm giác được thân thể Bảo Trư giống như một cái động không đáy, nó đang không ngừng hấp thu Hỏa chi lực ở bên trong dung nham. Hỏa chi lực này cùng với Hỏa chi lực của nó rất khác biệt, bởi vì đây là Hỏa chi lực có mang theo linh tính, cũng bởi vì nó có linh tính cho nên Bảo Trư mới không kiêng kỵ chút nào tiến hành hấp thu. Đại lượng Hỏa chi lực dũng mãnh tiến vào trong thân thể của Bảo Trư, thân thể bên ngoài nó đỏ rực lên vô cùng, giống như bị nướng chín vậy. Nhưng mà, sức sống của Bảo Trư lại trở nên cường đại tới mức khó tin. Tựa hồ trong thân thể nó có một loại lực lượng nào đấy được linh tính của Hỏa chi lực kích thích mà thức tỉnh.