Hóa Cốt Thuật : Mộc hệ nội kình phụ tu công pháp. Hạ Nhất Minh ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, chẳng lẽ trong đó có ý trời hay sao. Từ khi hắn tấn giai đến tu vi lục tầng nội kình, mỗi một lần hắn nhắm mắt chọn lựa công pháp, vậy mà toàn bộ đều là công pháp nội kình có tính chất phụ trợ. Không chỉ không có một quyển nội kình chủ tu công pháp mà ngay cả một quyển chiến kỹ công pháp cũng không có. Nếu như nói chỉ một, hai lần chẳng qua là do vận khí mà thôi. Nhưng liên tiếp bốn, năm lần sao…Ngay cả Hạ Nhất Minh vốn không tin vào quỷ thần trong lòng cũng nói thầm không ngớt. Do dự một chút, Hạ Nhất Minh vẫn đem quyển bí tịch đặt lên cái bàn trong sảnh. Hắn hoàn toàn không có lựa chọn lại bí tịch, nếu nói đây là vận mệnh, như vậy hắn giống nhau thản nhiên tiếp nhận. Đương nhiên trong lòng hắn cũng hiểu rằng, việc này cơ bản là liên quan đến vận khí, chẳng qua là vận khí của hắn có chút kì lạ mà thôi. Đem bí tịch trước mặt mở ra, Hạ Nhất Minh thu liễm tinh thần, nghiêm túc bắt đầu sao chép. Trong lúc sao chép bị tịch, bất kể kẻ nào cũng không dám có chút nào phân tâm. Mặc dù bất quá đây chỉ là công pháp nội kình có tính chất phụ trợ, nhưng vẫn là do các bậc tiền bối từng chút từng chút tìm hiểu mà ra. Mỗi một chữ này trên đây đều là tâm huyết ngưng tụ của bọn họ. Nếu như trong một lúc sơ sẩy không chú ý sao chép mà dẫn đến sai lệch, như thế trong lúc tu luyện sẽ gặp phải phiền phức rồi. Bất quá, với tu vi nội kình của Hạ Nhất Minh lúc này, hắn có năng lực chữa thương kinh mạch kỳ lạ không tưởng tượng được, cho dù là tu luyện nhầm một quyển nội kình công pháp mang tính phụ trợ cũng không thể mang đến tổn thương trí mạng cho hắn. Chẳng qua cho dù là ai cũng không muốn có phiền phức, đặc biệt là chuyện liên quan đến tu luyện nội kình lại càng không muốn phát sinh. Hiểu được điều đó, tâm trạng Hạ Nhất Minh hoàn toàn tập trung truyền tới ngòi bút trên tay. Hắn cũng không phải muốn dồn hết tâm trí như thế, nhưng cũng không ý thức được, bản thân hắn đã tiến vào cảnh giới không thể giải thích được. Hắn tựa hồ quên quyển bí tịch trên bàn, quên đặt bút, thậm chí ngay cả bản thân mình hắn cũng đã quên rồi. Ngay giờ phút này, Hạ Nhất Minh đột nhiên có cảm giác kỳ lạ , đó chính là cả người hắn đã tiêu biến, vật tồn tại duy nhất không phải là thân thể hắn mà là cây bút trong tay hắn. Khi tất cả tinh lực của Hạ Nhất Minh tập trung vào ngòi bút này, ngòi bút tựa hồ như có được sinh mạng, trở lên vô cùng thần bí, phảng phất như là sinh mạng cùng trí tuệ hắn đểu đã tập trung lên cây bút, làm cho nó "sống" lại rồi. Nếu như lúc này có người bên cạnh chứng kiến, hẳn sẽ kinh ngạc phát hiện. Hạ Nhất Minh cổ tay trầm ổn như thái sơn, vận dụng ngòi bút như thần trợ giúp, hơn nữa chữ viết dưới ngòi bút như tranh vẽ, vậy mà cùng nguyên bản trên giống nhau như đúc, ngay cả một chút khác biệt cũng không có. Nếu đổi lại là một văn nhân, muốn làm được một bước này, nếu không có bút lực hơn mười năm, đó quyết là không thế có khả năng, nhưng là phải có thiên phú to lớn mới làm được điều này. Vậy mà giờ phút này trên người Hạ Nhất Minh lại xảy ra chuyện kỳ lạ này, đúng thật là vô cùng kỳ diệu. Ngay lúc tinh thần Hạ Nhất Minh không hiểu sao tập trung lại, đồng thời tiến vào cảnh giới vô cùng kỳ lạ này, Hạ Thuyên Tín cùng Hạ Lai Bảo ở hai phòng bên cạnh Tàng Thư Các đồng thời kinh ngạc tỉnh lại. Bọn họ tu vi đã đạt đến cửu tầng đỉnh phong, đối với biến hóa bên ngoài có đôi chút cảm ứng được. Giờ phút này, họ cảm nhận được căn phòng ở giữa phát ra một hơi thở tinh túy mà mạnh mẽ. Cỗ hơi thở này cũng không hướng tới họ khiêu khích, là mà một loại tự nhiên, phảng phất như có mặt ở khắp nơi, không chỗ nào không xuất hiện, không chỗ nào không chứa lực lượng thần kỳ. Hai người không hẹn mà cùng nổi lên một cảm giác kì lạ, mang bọn họ đến một vùng núi non tươi đẹp, một nơi sương khói mêng mang, phóng tầm mắt nhìn ra một mảnh hồ đêm tuyệt đẹp, làm kẻ khác lưu luyến khó rời, khó là chính mình. Sau một lúc, thân thể họ khẽ run lên, từ ảo giác thoát ra, nhưng vốn sự rung động trong lòng họ đã đạt đến một tình trạng khó có thể diễn tả bằng lời. Không thể hiểu được, hai người đồng thời đi ra khỏi phòng, đi tới phía sân trong. Bọn họ đương nhiên biết trong đại sảnh là ai, nhưng bọn họ lại không được bên trong xảy ra những chuyện gì. Bất quá, loại cảm giác vừa rồi cũng không mang tới cho họ bất cứ ảnh hưởng không tốt nào, ngược lại giống như tâm linh được gột rửa, tồn tại một loại cảm giác kỳ lạ. Hơn nữa khi bọn họ cố gắng thoát khỏi cũng không có gặp bất cứ trở ngại nào. Dưới tình huống như vậy, kẻ ngu ngốc cũng biết chuyện xảy ra vừa rồi cũng không phải là chuyện xấu. Hai vị cao thủ cửu tầng trong Hạ gia trang liếc mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương sự mừng rỡ, ngạc nhiên cùng nghi hoặc trên thần sắc. Hạ Thuyên Tín làm một cái thủ thế, âm thanh nhỏ như côn trùng nói:- Bảo thúc, người xem…Hạ Lai Bảo không chút do dự lắc đầu, âm thanh cũng đồng dạng nhỏ xuống, nói:- Không nên làm phiền hắn. Hai người đều xứng đáng hơn người khác ở cái đầu biết suy nghĩ, cả hai đều hiểu rõ ràng ý nghĩ của đối phương. Hai người hơi lùi ra xa, bảo trì khoảng cách, đem xung quanh toàn bộ giám sát. Nguồn truyện: Truyện FULLBởi vì họ biết, trên người Hạ Nhất Minh bên trong nhất định xảy ra một chuyện thần kỳ nào đó, mà loại chuyện tình này với Nhất Minh mà nói là có lợi mà vô hại, nếu đã như thế họ đương nhiên tìm mọi cách làm cho Nhất Minh dùng hết khả năng duy trì cảnh giới đó. Một lúc lâu sau, Hạ Nhất Minh thở ra một hơi thật dài, đem cây bút trong tay chầm chậm đặt xuống. Thì ra trong lúc hắn vận dụng ngòi bút như bay, đem quyển bí tịch hoàn toàn sao chép hết, trong lúc đó hoàn toàn không thở ra một hơi. Mặc dù Hạ Nhất Minh có tu luyện qua Bình Tức Thuật, nhưng khi thi triển Bình Tức Thuật, bản thân tu luyện giả sẽ tiến nhập vào một cảnh giới mông lung, không thể làm bất cứ động tác nào. Nếu một bên thi triển Bình Tức Thuật, một bên cùng người giao đấu, như vậy là tự tìm đường chết rồi. Tuy vừa rồi Hạ Nhất Minh mặc dù không phải là cùng người giao đấu, nhưng việc hắn tiêu hao tinh lực khi sao chép cũng không phải chuyện đùa. Cho dù là như thế nhưng đan điền của Hạ Nhất Minh vẫn như trước lưu chuyển không ngừng, không có một chút gì gọi là buông lỏng, cho đến khi sao chép xong toàn bộ bí tịch, mới buông lỏng hoàn toàn. Hạ Nhất Minh một hơi đem tất cả trọc khí trong cơ thể một hơi phun ra, một hơi liên tục không dứt, tựa hồ là vĩnh viễn không dứt. Cho đến tận sau khi thở ra một hơi này, hắn mới ngẩng đầu nhìn lên, tinh thần mới trở lại thân thể một chút. Mà khí tức tràn ngập sức mạnh bảo phủ bên ngoài ngay tức khắc hoàn toàn tiêu biến. Nhìn tay của mình một chút, còn cầm cây bút kia, Hạ Nhất Minh không sao hiểu được trắn hơi nhăn lại, ký ức hắn đối với việc vừa rồi có chút mơ hồ dâng lên. Mặc dù hắn mơ hồ, chính mình dường như đã tiến vào một cảnh giới kỳ quái, nhưng làm hắn chán nản chính là loại cảm giác này như hoa trong gương, trăng dưới nước giống nhau, làm hắn không cách nào nắm bắt được. - Tốt. Một âm thanh vang dội từ ngoài truyền đến, âm thanh này có phần xa lạ, nhưng Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ động ngay lập tức biết đây là người phương nào rồi. Hắn chần chừ một chút, lập tức tiến lên, đem cửa phòng mở ra. Đại bá Hạ Thuyên Tín cùng lão bộc Hạ Lai Bảo sóng vai đứng trước cửa, âm thanh kia là một tiếng khen ngợi phát ra từ miệng Hạ Lai Bảo. Đối với vị lão nhân được hưởng địa vị cực cao trong gia tộc, Hạ Nhất Minh không dám có chút chậm trễ. Hắn vái một cái thật sâu, nói:- Bảo gia gia, cháu xin lỗi, vậy mà kinh động đến người rồi. Hạ Lai Bảo vẻ mặt mỉm cười, khua tay một cái, nói:- Lục thiếu gia, cậu quá khách khí. Lão cả đời chưa lập gia đình, mấy chục năm qua vẫn theo bên cạnh Hạ Vũ Đức, sau này khi già rồi mới ở lại Hạ gia trang dưỡng lão. Đối với lão mà nói, con cháu Hạ gia so với con cháu của lão cũng không khác biệt chút nào. Hạ Nhất Minh thực lực càng mạnh, lão đương nhiên càng vui mừng rồi. Hạ Thuyên Tín hai mắt khẽ nhếch, hỏi:- Nhất Minh, cháu vừa rồi làm cái gì vậy?Hạ Nhất Minh cũng không chút dấu diếm, bởi vì hắn cũng không rõ mới rồi xảy ra chuyện gì. - Đại bá, cháu vừa rồi mới sao chép một bản bí tịch. - Sao chép bí tịch?Hạ Thuyên Tín cùng Hạ Bảo Lai hai người nhìn nhau, đôi mắt bọn họ nhanh chóng đảo qua một vật đang mở trên bàn trong đại sảnh. Trên mặt bàn quả thật có một quyển bí tịch cùng vài trang giấy, hơn nữa trên trang giấy nước mực vẫn chưa khô thấm, chỉ cần nhìn là biết, mới vừa rồi là có người ở đó sao chép gì. Hai người bọn họ đồng thời nhíu mày, chẳng lẽ sao chép bí tịch mà cũng phát sinh chuyện kỳ lạ sao?Đặc biệt là Hạ Lai Bảo canh giữ ở đây đã hơn mười năm rồi, hơn nữa với bí tịch trong Tàng Thư Các phần lớn là lão theo bản gốc sao chép ra, nhưng trong trí nhớ của lão, đến giờ vẫn chưa gặp phải chuyện tình kỳ dị này a. Do dự một chút, Hạ Thuyên Tín hỏi:- Nhất Minh, lúc cháu sao chép, phải chăng gặp chuyện gì…Hạ Nhất Minh cau mày, thật sự hắn không thể hình dung loại cảm giác này. Hạ Nhất Minh liên tục gật đầu nói:- Đại bá, cháu trong lúc sao chép, tựa hồ cảm thấy một loại trạng thái kỳ lạ, bất quá khi cháu dừng lại cũng không cảm thấy được nữa. Hạ Thuyên Tín kinh ngạc hỏi vài câu, lúc này mới khẳng định, vừa rồi sự việc kia quả thật cùng Nhất Minh có liên quan. Nhưng đáng tiếc chính là, hắn cũng không thể kiểm soát, không khỏi có chút đáng tiếc. Hai vị trưởng bối cố gắng khuyên vài câu, sau đó thối lui. Mà Hạ Nhất Minh cũng không cam lòng, đem Hóa Cốt Thuật thả xuống, lấy ra bí tịch Cồn Thạch Quyền cùng Miên Chưởng, đem nội dung hai bản bí tịch thập tầng này sao chép tiếp. Lúc sao chép này, Hạ Nhất Minh nhiều lần thử nghiệm, muốn đem tinh thần tập trung vào ngòi bút, nhưng đáng tiếc là, cho đến khi hắn hoàn thành sao chép nội dung hai bản bí tịch, cũng không có chuyện tình gì xảy ra. Bất đắc dĩ, Hạ Nhất Minh không thể làm gì khác hơn chính là đem ba bản bí tịch sao chép được quay về căn phòng của mình trong sân. Bất quá hắn có một loại dự cảm mơ hồ, sớm muộn sẽ có một ngày, hắn nhất định có thể tiến vào cảnh giới thần kỳ này, hơn nữa còn hoàn toàn nắm giữ trong tay.