Sau khi song phương chào hỏi, Hạ Vũ Đức đi thẳng vào vấn đề nói:- Thành Chí, lệnh tôn Viên lão đệ gửi tín thư ta đã xem qua, hai nhà chúng ta đã hợp tác nhiều năm, hôm nay một nhà bị ngoại nhân khi dễ, lão phu cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Vẻ mặt Viên Thành Chí đang âm u, nghe thấy vậy nhất thời tiêu biến, trong ánh mắt hắn tràn đầy vẻ nửa mừng nửa lo. Hiển nhiên, là hắn không ngờ được Hạ lão gia tử lại có thể dễ dàng đáp ứng như vậy. Thật ra trong lòng Hạ Vũ Đức cũng có chút cảm khái, nếu là ba năm trước, khi đó Hạ Nhất Minh chưa quật khởi, Hạ Thuyên Tín cũng chưa phục dụng kim đan mà tiến giai lên thập tầng cảnh giới, thì hôm nay Viên gia có đưa ra trọng lễ gấp đôi thế này hắn cũng chưa chắc đã dễ dàng ra tay trợ giúp. Dù sao, đối phương có một người đạt tu vi thập tầng nội kình, cùng với người có cảnh giới tương đương giao thủ nếu sơ ý một chút là chỉ có con đường chết. Mà Hạ gia còn cần khúc xương già của lão tọa trấn. Thế nhưng, ba năm nay, Hạ gia cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Giờ phút này trong gia tộc không những có ba người tu vi đạt tới thập tầng nội kình, lại có bảy khối kim đan để phục dụng, cho nên nếu Viên gia đã dâng lên vạn lượng hoàng kim và một thành lợi nhuận, Hạ Vũ Đức cũng đáp ứng. Viên Thành Chí hít một hơi thật sâu, trong lòng hắn lúc này lại nhớ về lời nói của phụ thân hắn trước lúc để cho hắn ra đi. Viên gia và Hạ gia cách nhau rất xa, nhưng vẫn luôn giúp đỡ lẫn nhau, cho nên mới có khả năng chi viện nhất. Hôm nay nghĩ lại, ánh mắt của lão phụ thân quả là độc đáo a. Ánh mắt của Viên Thành Chí có chút ươn ướt, hắn trầm giọng nói:- Hạ bá bá, ân tình của người, Viên gia chúng ta vĩnh viễn không dám quên. Viên gia bọn họ vì việc lần này mà đã phát tín thư cầu viện vô số nhà, bên trong Viên gia mặc dù không có cao thủ thập tầng nội kình tọa trấn, nhưng trong nhân mạch của bọn họ lại có giao tình với mấy gia tộc khác, các gia tộc này ít nhất thì cũng có một vị thập tầng nội kình tọa trấn. Nhưng sau khi phát tin thư cầu viện ra ngoài, đến bây giờ cũng không có gia tộc nào chính thức đáp ứng bọn họ. Cho nên khi Hạ Vũ Đức đáp ứng cứu viện, tâm tình của hắn vô cùng kích động. Hạ Vũ Đức mỉm cười, nói:- Hiền chất không cần khách khí, ta thấy các ngươi lặn lội đường xa đã vô cùng mệt nhọc, không bằng ở lại đây một đêm, ngày mai ta cho Thuyên Tín cùng Nhất Thiên, Nhất Minh theo ngươi đến Kim Lâm quốc. Viên Thành Chí vội vàng nói:- Hạ bá, cứu người như cứu hỏa, nếu có thể chúng ta xin đi ngay bây giờ. Hắn đột nhiên giật mình, nói:- Hạ bá, người nói gì? Để cho Thuyên Tín huynh và nhị vị hiền chất cùng ta trở về?Hạ Vũ Đức chậm rãi gật đầu một cái, nói:- Không sai, có bọn họ đi cùng, hẳn là đủ rồi. Thần sắc Viên Thành Chí không chút nào che dấu ảm đạm đi, bờ môi hơi run run, cuối cùng thở dài một tiếng, nói:- Hạ bá, tiểu chất có một chuyện muốn nhờ, mong người đáp ứng. - Ngươi nói. Hạ Vũ Đức bất động thanh sắc hỏi. Viên Thành Chí lôi kéo Viên Lễ Lăng đến bên cạnh, nói:- Đây là tiểu khuyển Lễ Lăng, cũng là trưởng tôn của Viên gia. Tiểu chất xin người hãi thu lưu nó, nếu Viên gia chúng ta bị nạn, mong người nghĩ đến giao tình di vãng, cấp cho hắn cơm ăn, để cho Viên gia được bảo tồn huyết mạch, được như vậy thì Viên gia vô cùng cảm kích. . Đám người Hạ Thuyên Tín đưa mắt nhìn nhau, hắn nói bi quan như thế, tựa hồ Viên gia đã bị nhà tan cửa nát a. Hạ Vũ Đức khẽ hừ một tiếng, nói:- Thành Chí hiền chất, ngươi để Lễ Lăng lưu lại đây, Hạ gia của ta tự nhiên sẽ chiếu cố hắn. Nhưng mà Viên gia các ngươi như thế nào có thể dễ dàng gặp nạn. Viên Thành Chí bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói:- Hạ bá, gia thủ Kim Lâm Phạm gia là một vị tu luyện giả thập tầng nội kình, nếu người không tự thân ra tay, chỉ sợ không có người nào có thể địch lại. Viên Lễ Lăng vốn nãy giờ chưa từng mở miệng nói chuyện, giờ phút này đột nhiên tiến lên, nói:- Phụ thân, hài nhi muốn cùng người quay trở về nhà, chứ không muốn lưu lại đây. Thanh âm của hắn cũng không lớn, cũng không thể hiện tâm tình kích động, nhưng trong đó lại mang theo khí thế chém đinh chặt sắt, khiến cho người khác nghe là biết được đây là lời nói được phát ra từ đáy lòng, hơn nữa đã hạ quyết tâm, căn bản không thể nghịch chuyển. Mặt Viên Thành Chí nhất thời đỏ lên, lửa giận trong lòng sắp sửa như núi lửa bùng phát bị hắn mạnh mẽ áp chế, chỉ lạnh lùng nói:- Lễ Tăng, ngươi là trưởng tôn của Viên gia, ngươi có trách nhiệm của chính mình,, nếu như ngay cả trách nhiệm của mình cũng không gánh vác được, thì Viên gia không có một tử tôn bất hiếu như vậy. Cơ mặt của Viên Lễ Lăng co quắp lại, cuối cùng cũng không thể giải thích được với phụ thân, hắn hướng về phía Hạ Vũ Đức quỳ xuống, rồi lấy tốc độ nhanh như chớp dập đầu cúi lạy. Vẻn vẹn chỉ có hai cái dập đầu cúi lạy, một mảng trên chán của hắn đã hồng lên, hiển nhiên hắn không sử dụng nội kình để bảo vệ, mà thật tâm cúi lạy. Hạ Vũ Đức vội vàng đưa tay ra đỡ hắn lên, thở dài nói:- Hài tử tốt, ngươi đã đến Hạ gia của ta, chúng ta như thế nào có thể để cho các ngươi thất vọng. Trong mắt phụ tử hai người Viên Thành Chí lại một lần nữa nổi lên quang mang hy vọng, chẳng lẽ lão nhân gia đồng ý tự thân xuất mã?Hạ Vũ Đức chỉ vào Hạ Thuyên Tín, nói:- Đây là trưởng tử của ta Thuyên Tín, các ngươi trước kia chắc là chưa từng gặp qua. Lần này do hắn tự mình đi cũng chưa chắc không thể cùng với gia chủ Phạm gia đánh một trận, cho nên các ngươi yên tâm đi. Phụ tử Viên Thành Chí nghe thấy vậy liền ngẩn người ra, ánh mắt của hai người trong phút chốc sáng ngời, Viên Thành Chí run run nói:- Hạ huynh, huynh, huynh đã đột phát thập tầng cảnh giới?Hạ Thuyên Tín ngẩn ra, cười nói:- Viên huynh, chỉ may mắn mà thôi. Hai phụ tử Viên Thành Chí nghe thấy vậy liền cảm thấy vui mừng khôn xiết, bất quá bọn họ đối với thực lực của Hạ gia đã sinh ra cảm giác cao cao không thể với. Một gia tộc có hai vị tu vi thập tầng nội kình tọa trấn, cũng khiến cho hiếm có người nào dám trêu chọc. Hai người có tu vi thập tầng nội kình tọa trấn, vậy danh tộc gia tộc này khẳng định về sau sẽ ngày một tăng, ngay cả đại gia tộc có truyền thừa ngàn năm cũng không dễ dàng gì trêu vào. Hạ gia trong Thái Thương huyện mặc dù quy mô không thể so sánh với Viên gia, nhưng ở trên phương diện vũ lực giữa song phương lại không có bất cứ thứ gì có thể sánh bằng. Viên Thành Chí đưa ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhất Minh và Hạ Nhất Thiên ở sau lưng Hạ Thuyên Tín, hai tiểu bối này phỏng chừng là đi để tăng trưởng kiến thức a. Hắn hẳn là một người có kinh nghiệm lịch duyệt, uyên bác, nhưng hắn cũng không có khả năng đoán được Hạ Nhất Minh cũng có thực lực cường đại như Hạ Thuyên Tín. Hai canh giờ sau, tám con tuấn mã từ bên trong Hạ gia trang cấp bách chạy ra ngoài. Trong tám con tuấn mã này, ngoại trừ con Hồng Lăng của Hạ Nhất Minh ra, bảy con còn lại là loại ngựa tốt nhất của Hạ gia trang, mặc dù chúng không thể so sánh được với Hồng Lăng, nhưng dùng để chạy đường trường thì cước lực vẫn hơn xa so với nhân loại. Viên Thành Chí ăn uống, tắm rửa, nghỉ ngơi xong đã là hai canh giờ sau, hắn mặc dù có tu vi bát tầng nội kình, nhưng suốt ngày ngồi trên ngựa, lại đi đường trường khiến cho thân thể vẫn có cảm giác uể oải, mệt mỏi. Nếu như không phải trong lòng luôn lo lắng cho gia tộc, hắn khẳng định sẽ ở lại nghỉ ngơi vài ngày. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLĐám người Hạ Thuyên Tín cũng vội vã nói với người nhà của mình lý do phải rời gia trang, mặc dù Trình Lệ Yên và Lâm Ôn Ngọc đối với việc bọn họ đầu năm mới đã phải đi xa rất là buồn, nhưng cũng không đứng ra ngăn cản. Về phần Hạ Thuyên Tín là một gia chủ, nếu chuyện hắn đã quyết định thì ngoại trừ Hạ Vũ Đức ra, không ai có thể làm cho hắn thay đổi quyết định. Vì vậy, chỉ sau hai canh giờ bọn họ đã rời khỏi Hạ gia trang, thẳng tiến trên con đường dẫn tới Kim Lâm quốc. Hai ngày sau, tại một quan đạo hoang vu đang có tám con ngựa chạy nhanh như gió. Mắt thấy trước mặt xuất hiện một dòng sông nhỏ, trong thời gian lạnh giá của mùa đông này, dòng sông đã bị bao phủ bởi một tầng băng mỏng, người ta vẫn có thể nghe thấy tiếng nước chảy cuồn cuộn ở bên dưới. Một kỵ sĩ hơi kéo dây cương, tất cả những con ngựa phía sau cũng lần lượt dừng lại. Hạ Thuyên Tín đưa mắt nhìn bốn phía, nói:- Viên huynh, chúng ta đã đi nửa ngày, bây giờ nên tạm nghỉ chốc lát, huynh thấy thế nào?Vẻ mặt Viên Thành Chí cực kỳ mệt mỏi, mặc dù lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng không chút do dự nói:- Cũng đến lúc như thế a. Bốn người sở dĩ mang theo tám con ngựa là vì muốn thay phiên chạy, bất quá cho dù như thế, với cường độ chạy hàng ngày của bọn họ tất cả ngựa cũng không thể chịu nổi. Đến bên bờ sông, đem một mảng băng đánh vỡ ra, đám người cùng sửa sang lại một chút, nhất thời tinh thần đã hồi lại rất nhiều. Ánh mắt Viên Thành Chí dừng lại bên côn Hồng Lăng mã cạnh Hạ Nhất Minh, hắn khẽ thở dài:- Nhất Minh hiền chất, con ngựa của cháu từ nơi nào mua được vậy? Thật là một con bao mã a. Ở trong tám con ngựa, Hồng Lăng mã phải chở phụ trọng hơn xa những con còn lại rất nhiều, cây Đại Khảm Đao nặng tới ba trăm sáu mươi cân, ngoại trừ Hồng Lăng mã phải chở theo thì không còn con ngựa nào có thể thay thế nổi. Hơn nữa, Hạ Nhất Minh vẫn luôn bôn hành cùng nó, ngay cả một lần đổi ngựa cũng không xảy ra. Vậy mà, đến giờ phút này, trong tám con ngựa thì nó vẫn là con có tinh thần tốt nhất, hơn nữa nó còn có bộ dáng muốn tiếp tục chạy, tựa hồ trong hai ngày nay vẫn không làm cho nó tận hứng. Loại bảo mã như thế khiến cho người người đều muốn có. Hạ Nhất Minh mỉm cười, hắn nhẹ nhàng vuốt cái bờm của con Hồng Lăng, nói:- Viên thúc, đây là có người biếu tiểu chất làm lễ vật. - Biếu tặng?Trong lòng Viên Thành Chí khẽ rùng mình, giá trị của con ngựa này thật không biết bao nhiêu tiền, vậy mà có người lại dùng nó làm lễ vật để tặng Hạ Nhất Minh. Hạ Thuyên Tín kỳ thật đối với con ngựa này cũng rất muốn có, bất quá hắn đối với những kinh lịch của Hạ Nhất Minh đều biết rõ, cho nên cũng chẳng nghi ngờ câu trả lời đó. Bỗng nhiên, từ xa xa truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập, một đám người dọc theo quan đạo chạy tới như bay. Đó là một mã đội có hơn ba mươi người, người cầm đầu đột nhiên ghìm cương dừng ngựa lại, sau một lát, bọn họ hướng tới con sông nhỏ này chạy đến. Cách xa bọn họ mấy chục thước, những người này đang phá băng lấy nước, hơn nữa những cả đám đều dứt khoát lấy nước sông rửa mặt, tựa hồ như không để ý tới sự lạnh lẽo của dòng nước. Chỉ một lúc sau đã nghe thấy những tiếng quát lớn, cùng với tiếng cười nói truyền đến, khiến cho đám người Hạ Nhất Minh đang nghỉ ngơi phải nhíu mày. - Mã tắc. Viên Thành Chí đột nhiên nghĩ ra, thấp giọng nói. Hạ Nhất Minh giật mình, hỏi:- Viên thúc, người sao lại nhìn ra được?Viên Thành Chí đưa một ngón tay lên chỉ, nói:- Nơi này là giao giới giữa Thiên la quốc và Kim Lâm quốc, chính là thiên đường của bọn mã tặc, xem động tác và quần áo trên người của đám này là có thể đoán ra. Hạ Nhất Minh nhìn lại quần áo của đám người nọ, quả nhiên nhìn ra trên đầu hoặc trên cổ của những người đó đều mang một cái khăn đỏ, hắn lập tức nghĩ đến một bọn, nói:- Hồng Cân Đạo?Viên Thành Chí kinh ngạc nói:- Hiền chất biết Hồng Cân Đạo sao?Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, hắn cùng với những người này đã từng đánh qua một trận, như thế nào lại không biết bọn chúng?- Hồng Cân Đạo ở Thái A huyện, tại sao lại chạy đến nơi này a?Hạ Thuyên Tín nhíu mày, hỏi. Viên Thành Chí thấy tức cười, nói:- Hạ huynh, bọn họ là mã tặc mà, nơi này là địa phương hỗn loại nhất, bọn họ tại sao lại không thể đến chứ. Nét mặt già nua của Hạ Thuyên Tín có chút đỏ lên, hắn mặc dù có thực lực cường đại, nhưng kinh nghiệm bên ngoài lại kém hơn đối phương một bậc. - Chúng ta đi thôi. Viên Thành Chí đứng lên, nhẹ giọng nói:- Chúng ta không sợ phiền toái, nhưng cũng không muốn gặp phiền toái. Hạ Nhất Minh do dự một chút, hỏi:- Viên thúc, bọn họ là mã tặc, vì sao lại không đến đánh cưới chúng ta?Viên Thành Chí cười ngạo nghễ, nói:- Đó là trong đám mã tặc khẳng định có một người có nhãn lực cao minh, bọn họ coi nhưng muốn đánh cướp thì cũng phải xem lại đối tượng. Hạ Nhất Minh nhìn lại đoàn người của mình, trong lòng nhất thời sáng tỏ. Bọn họ có bốn người chẳng những binh khí được để lộ liễu trên lưng ngựa, hơn nữa dù là Đại bá hay là Viên Thành Chí hay như cả Hạ Nhất Thiên, tối thiểu cũng đạt tới tu vi thất tầng nội kình. Mỗi một cái nhìn, một động tác của bọn họ đều rất tự nhiên, và toát ra khí độ trầm ổn. Hơn nữa, nhìn vào đoàn người mã tặc, mỗi một tay kỵ sĩ đều là những đại hán hung hãn, nhưng lại vẫn như trước không một hành động nào, cũng không hề toát ra một tia bối rối. Nếu đối lại là Hạ Nhất Minh, chỉ sợ chưa chắc đã nhìn ra độ nông sâu của bọn họ mà động thủ. Bốn người bọn họ thoáng sửa sang lại một chút, rồi dẫn ngựa đi về hướng đại lộ, đối với ba mươi tên mã tặc ngay cả khóe mắt cũng không buồn liếc nhìn. Đi tới đại lộ, Hạ Nhất Minh nhảy lên lưng Hồng Lăng mã. Con tuấn mã này tựa hồ hiểu được phải chuẩn bị lên đường, nó cất hai vó trước lên, phát ra tiếng hí vang trời. Ngoài mấy chục thước, trong đám ba mươi tên mã tặc, có hai người vẫn một mực chú ý tới động tĩnh của bọn họ. Đúng như Viên Thành Chí nói, đám mã tặc không thể nhìn thấu được thực lực của bọn họ, cho nên mới không dám coi thường vọng động. Nhưng mà, lúc con Hồng Lăng mã cất lên tiếng hí, trong ba mươi người có hơn phân nửa liền quay đầu lại, bọn họ nhiều năm sống cùng với ngựa, vừa nghe thấy tiếng hí của con Hồng Lăng là biết đã gặp phải bảo mã. Hồng Lăng mã cùng với những loại ngựa pha trộn khác ở cùng một chỗ thì sẽ không có bao nhiêu người nhìn ra, nhưng là khi nó cất tiếng hí lên, nhất thời đã thu hút toàn bộ mọi người. - Đứng lại... Một tiếng quát chói tai từ trong đám mã tặc truyền ra, một người có vóc dáng khôi ngô, trên gương mặt đại hán có một bộ râu quai nón, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào con Hồng Lăng, vẻ mặt vô cùng tham lam. - Các hạ muốn gì?Sắc mặt Viên Thành Chí hơi thay đổi, trong lòng hắn cực kỳ tức giận, hắn vì vội vàng quay về gia tộc nên không muốn gặp phiền phức, nhưng đám người này lại chẳng thức thời, thật sự là tự tìm tử lộ. Bất quá, ánh mắt hắn liếc nhìn về phía con Hồng Lăng mã, trong lòng thầm than, nếu không biết lai lịch của đám người Hạ Nhất Minh, chỉ sợ ngay cả hắn cũng sẽ tìm cách chiếm con bảo mã này làm của riêng.