Một đêm mùa thu, khi ánh trăng sáng và gió nhẹ nhàng thổi qua, **Định Phong** chìm vào giấc ngủ sau một ngày dài đầy công việc và trách nhiệm. Những giấc mơ thường mang đến cho anh sự an tĩnh hiếm hoi giữa những cơn bão cảm xúc mà anh đang trải qua. Tuy nhiên, đêm nay, giấc mơ của anh đặc biệt hơn nhiều so với những gì anh từng trải qua. Trong giấc mơ, **Định Phong** thấy mình đứng trong một cánh đồng hoa rực rỡ, nơi mọi thứ đều sáng rực và yên bình. Cánh đồng này có vẻ quen thuộc, nhưng anh không thể nhớ rõ nó từ đâu. Hương hoa nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí, và ánh sáng của mặt trời chiếu rọi mọi thứ bằng một ánh sáng vàng ấm áp. Bất ngờ, một bóng hình quen thuộc xuất hiện từ phía xa. Đó là **Vân Nhiên** nhưng hình ảnh của cô lại mờ ảo và lung linh, như một bóng ma thoáng qua. **Định Phong** đứng sững lại, không thể tin vào mắt mình. Cô mỉm cười với anh, ánh mắt cô chứa đựng sự dịu dàng và yêu thương mà anh đã rất nhớ. “**Vân Nhiên**!” **Định Phong** kêu lên, cố gắng bước về phía cô, nhưng đôi chân của anh dường như không thể di chuyển. Mỗi bước đi đều trở nên nặng nề, như thể có một lực cản vô hình ngăn anh đến gần cô. Cô nhìn anh với vẻ mặt dịu dàng và lắc đầu. *“Anh không thể đến gần được,”** cô nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, như thể làn sóng của một giai điệu yêu thích. **“Nhưng anh đừng lo lắng. Dù anh không thấy tôi, tôi sẽ luôn ở bên anh” **Định Phong** cảm thấy trái tim mình bị cào xé bởi sự đau đớn và hạnh phúc cùng một lúc. **Vân Nhiên** nói đúng, anh có thể cảm nhận sự hiện diện của cô, nhưng cô lại quá xa để anh có thể chạm vào. Anh mở miệng để nói điều gì đó, nhưng lời nói của anh bị nghẹn lại trong cổ họng. **“Tôi biết anh đau khổ,”** cô tiếp tục, ánh mắt cô ánh lên sự thấu hiểu sâu sắc. *“Và tôi cũng biết rằng việc tôi không còn ở đây là điều rất khó chịu với anh. Nhưng anh phải nhớ rằng tình yêu của chúng ta là mãi mãi. Không có điều gì có thể phá vỡ nó. ” Những từ ngữ của cô như là một vết thương lấp đầy nỗi đau trong lòng anh. **Định Phong** cảm thấy những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má mình. Dù anh biết rằng cô không thể trở lại, nhưng lời cô nói khiến anh cảm thấy được an ủi phần nào. **“Anh phải sống cuộc đời của mình,”** cô nói tiếp. **“Sống thật hạnh phúc và làm mọi điều anh muốn. Đừng để nỗi đau làm anh quên đi những điều tốt đẹp mà chúng ta đã chia sẻ. Tôi sẽ luôn ở bên anh, trong từng suy nghĩ và trong từng khoảnh khắc. ”Lời nói của cô như một lời hứa vĩnh cửu, một ánh sáng dẫn lối trong đêm tối. **Định Phong** cảm thấy sức nặng trong lòng mình giảm bớt, như thể một phần nào đó của nỗi đau đã được xoa dịu. Mặc dù biết rằng giấc mơ này chỉ là một phần của sự tưởng tượng, nhưng nó vẫn mang lại cho anh một cảm giác an ủi sâu sắc. Khi **Vân Nhiên** dần mờ đi, hình ảnh của cô tan biến vào trong không khí như làn sương sớm. **Định Phong** thức dậy với một cảm giác lạ lùng, vừa buồn bã vừa nhẹ nhõm. Cảnh vật xung quanh anh hiện lên mờ ảo, như thể những gì anh trải qua trong giấc mơ vẫn đang hiện diện trong thực tại. Ngày hôm sau, **Định Phong** tỉnh dậy với một cảm giác khác biệt. Mặc dù nỗi đau mất mát vẫn còn đó, nhưng anh cảm thấy có một nguồn động lực mới trong mình. Giấc mơ của **Vân Nhiên** đã nhắc nhở anh rằng tình yêu của họ không chỉ là quá khứ, mà còn là một phần vĩnh viễn của hiện tại và tương lai. **Định Phong** quyết định không để nỗi đau chi phối cuộc đời mình nữa. Anh bắt đầu tìm kiếm những cách để làm cho cuộc sống của mình trở nên ý nghĩa hơn. Dù không thể quên được **Vân Nhiên**, nhưng anh biết rằng cô muốn anh sống cuộc đời của mình một cách trọn vẹn. Anh tìm cách giúp đỡ những người khác, sống với lòng nhân ái và yêu thương mà cô đã truyền cảm hứng cho anh. Cuộc sống của **Định Phong** không còn chỉ là những ngày trôi qua với sự đau đớn. Anh học cách tiếp nhận và trưởng thành từ nỗi đau, và từ đó, anh xây dựng một cuộc sống mới mà vẫn luôn mang trong mình tình yêu và ký ức về **Vân Nhiên**. Dù không còn cô bên cạnh, nhưng cô sẽ mãi mãi sống trong trái tim anh, như một ngọn lửa không bao giờ tắt.