Trận chiến với **Thần Bóng Tối** kéo dài như vô tận, không chỉ là sự đấu tranh về thể xác mà còn về tinh thần. **Vân Nhiên** đã sử dụng toàn bộ sức mạnh, ý chí và tình yêu của mình để đối đầu với hắn. Cơn đau đớn xuyên thấu cơ thể cô khi từng đòn tấn công của **Thần Bóng Tối** đánh vào, nhưng cô không cho phép bản thân dừng lại. Cô biết rằng nếu cô gục ngã, mọi thứ sẽ mãi mãi chìm trong bóng tối. **"Ngươi không thể thắng ta, Vân Nhiên,** Thần Bóng Tối rít lên, tiếng cười của hắn vang vọng khắp không gian như tiếng vọng của một điều tăm tối không bao giờ kết thúc. **"Ngươi có thể hy sinh, nhưng ngươi sẽ không bao giờ thay đổi được định mệnh. Mọi kiếp sống của ngươi và Định Phong đều sẽ kết thúc trong đau khổ, và hắn sẽ không bao giờ nhớ ngươi!"**Mặc dù những lời nói của **Thần Bóng Tối** cứa vào tim cô, nhưng **Vân Nhiên** không còn dao động. Cô đã đi đến đây, và cô sẽ không lùi bước. Cô nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của hắn, thấy sự đe dọa lấp lánh trong đôi mắt tối tăm kia, nhưng điều đó không thể lay chuyển quyết tâm của cô. **"Ngươi sai rồi,"** Vân Nhiên nói, giọng cô chắc chắn. **"Ngươi đã lấy đi quá nhiều từ chúng ta, nhưng đây là lần cuối cùng. Ta sẽ không để ngươi tiếp tục nữa. "**Cô đưa tay lên, từng ngón tay run rẩy khi cô triệu hồi toàn bộ sức mạnh cuối cùng còn lại trong người mình. Từ nơi sâu thẳm trong linh hồn, cô cảm nhận được ánh sáng – ánh sáng mà tình yêu và hy sinh của cô đã tạo nên. Đó là nguồn sức mạnh lớn nhất của cô, và cũng là vũ khí duy nhất có thể phá hủy **Thần Bóng Tối** mãi mãi. Ánh sáng bừng lên quanh cơ thể cô, lan tỏa khắp không gian tối tăm. *Thần Bóng Tối** gầm lên trong đau đớn, khi hắn bị bao trùm bởi luồng sáng mà hắn không thể chống lại. **"Không! Không thể như thế được! Ngươi sẽ biến mất! Mọi thứ sẽ tan biến!" * Hắn gào lên, giọng hắn đầy tuyệt vọng khi cảm nhận thấy sự hủy diệt đang đến gần. **Vân Nhiên** nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt cô đầy sự thanh thản và quyết tâm. **"Đúng vậy, ta sẽ biến mất. Nhưng đó là cái giá ta sẵn sàng trả để giải thoát cho Định Phong"Ánh sáng từ cơ thể cô rực rỡ hơn, cho đến khi nó trở thành một biển sáng không thể bị ngăn cản. **Thần Bóng Tối** la hét trong đau đớn khi cơ thể hắn dần bị tiêu hủy. Từng mảnh bóng tối tan biến trong ánh sáng, cho đến khi chỉ còn lại hư không. Cô đã thành công. **Thần Bóng Tối** đã bị hủy diệt hoàn toàn. Nhưng cái giá phải trả cũng bắt đầu hiện rõ. **Vân Nhiên** cảm nhận được sự tồn tại của mình dần phai mờ. Đôi bàn tay của cô trở nên mờ nhạt trước mắt mình, và cô biết thời gian của cô đã hết. Mọi ký ức về cô sẽ biến mất khỏi thế giới này, và **Định Phong** sẽ không còn nhớ bất cứ điều gì về cô, như thể cô chưa bao giờ tồn tại. Nỗi đau ập đến trong tâm hồn cô, không phải vì cô sẽ mất đi, mà vì cô sẽ biến mất khỏi ký ức của người cô yêu thương nhất. Nhưng cô cũng biết rằng đây là cách duy nhất để anh có thể sống một cuộc sống tự do, không bị ràng buộc bởi lời nguyền ác độc đã ám ảnh họ qua nhiều kiếp. "****"Định Phong... ** Cô thì thầm, nước mắt lăn dài trên má khi cô nghĩ về anh. **"Hãy sống hạnh phúc. Hãy sống một cuộc đời mà anh đáng được hưởng" Trong những giây phút cuối cùng, cô nhìn thấy anh, **Định Phong**, đang đứng ở xa xa. Anh không biết về cuộc chiến mà cô vừa trải qua, không biết về sự hy sinh mà cô đã thực hiện. Nhưng ánh mắt anh vẫn chứa đầy tình yêu và sự quan tâm, dù anh không thể nhìn thấy cô nữa. Với hơi thở cuối cùng, **Vân Nhiên** mỉm cười, đôi môi cô khẽ thốt lên những lời cuối cùng mà anh không thể nghe thấy. **"Em yêu anh""**Cơ thể cô tan biến hoàn toàn vào ánh sáng, và với cô, mọi thứ chấm dứt. **Định Phong** đứng lặng người giữa màn đêm tĩnh mịch. Trái tim anh cảm thấy trống rỗng, như thể có một điều gì đó quan trọng đã mất đi, nhưng anh không thể nhớ được điều gì. Một nỗi buồn mơ hồ đè nặng lên anh, dù anh không biết vì sao. Anh ngước nhìn lên bầu trời, những ngôi sao lấp lánh như muốn kể cho anh một câu chuyện nào đó mà anh không thể hiểu. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa nhàn nhạt, khiến anh cảm thấy bình yên nhưng cũng xa lạ. *"Lạ thật... "** Anh lẩm bẩm, cố gắng tìm kiếm trong ký ức của mình một điều gì đó. Nhưng không có gì hiện ra. Cuộc sống của anh sẽ tiếp tục, không còn lời nguyền, không còn bóng tối. Nhưng ký ức về **Vân Nhiên**, tình yêu của đời anh, đã bị xóa bỏ hoàn toàn. Anh sẽ không bao giờ nhớ rằng cô đã từng tồn tại, rằng họ đã từng yêu nhau qua nhiều kiếp sống. Và như thế, **Vân Nhiên** tan biến khỏi thế giới, nhưng tình yêu và hy sinh của cô đã để lại dấu ấn sâu sắc trong số phận của họ. Mặc dù không còn nhớ về cô, **Định Phong** sẽ luôn mang trong mình một cảm giác yên bình và tự do mà anh không bao giờ hiểu được nguồn gốc. **Vân Nhiên**, người đã yêu anh đủ để hy sinh tất cả, đã giải thoát họ khỏi lời nguyền, để anh có thể sống một cuộc sống mới mà không có bóng tối ám ảnh.