Vô Thượng Sát Thần

Chương 1913: Vây Khốn

07-09-2024


Trước Sau

Hai mắt lão giả mặc áo màu tro trợn to, kinh khủng nhìn Tiêu Phàm, hắn sao có thể không biết, đây chính là Chủng Ma Thuật đặc thù của Tu La điện chủ?Linh hồn hắn đúng là cường đại, nhưng ở trước mặt Tiêu Phàm, thì không phải như vậy, nháy mắt thời gian, Tiêu Phàm đã đọc được một ký ức gần nhất của hắn.
“Với thực lực này của ngươi, còn muốn Lãnh Đồng tới cứu ngươi?” Tiêu Phàm lắc đầu, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, lão giả mặc áo bào màu tro trực tiếp lên đường về gặp tổ tiên.
Cũng khó trách Tiêu Phàm khinh thường như thế, lão giả này chẳng qua chỉ là một tên thuộc hạ bình thường của Lãnh Đồng mà thôi, đến tư cách gặp Lãnh Đồng cũng không có.
Người như vậy, Lãnh Đồng sao có thể xuất thủ cứu giúp?Từ trí nhớ của hắn, Tiêu Phàm cũng không lấy được quá nhiều tin tức hữu dụng, chỉ biết rằng Lãnh Đồng vì giết mình, mấy ngày nay đã chuẩn bị rất nhiều.
Về phần cụ thể là chuẩn bị cái gì, lão giả mặc áo màu tro này cũng không rõ ràng, bởi vì hắn không có tư cách biết rõ.
Hắn sở dĩ muốn giết Tiêu Phàm, chỉ là vì muốn tranh công trước mặt Lãnh Đồng mà thôi, thật không nghĩ đến cái giả phải trả lại chính là mạng nhỏ của bản thân.
Lãnh Đồng muốn đối phó với mình, Tiêu Phàm cũng không quan tâm, nhưng hắn từ trong trí nhớ lão giả áo bào tro lấy được một tin tức hữu dụng khác, có liên quan tới câu cá.
Cần câu trong tay hắn, quả thật bị người động tay chân, trên lưỡi câu phong ấn một linh hồn bình thường, bởi vì Áo Nghĩa Thần Ngư thích nhất là linh hồn.
Hơn nữa không chỉ là cần câu của hắn, còn có của bọn Kiếm La cùng Sở Khinh Cuồng, thậm chí còn có một số tu sĩ khác cũng bị người động tay chân lên cần câu.
Tiêu Phàm luôn cảm giác trong này có một âm mưu, về phần cụ thể là gì, thì hắn không biết.
“Xem ra, Áo Nghĩa Thần Ngư vô cùng yêu thích linh hồn, vượt xa Thần thạch.
” Tiêu Phàm híp hai mắt, hắn thu cần câu lại, nghi ngờ trong lòng đã được giải đáp từ trong trí nhớ của lão giả mặc áo bào tro, không cần tiếp tục xác minh.
Đồng thời, trong đầu hắn cũng lóe lên một suy nghĩ khác, chính là vì sao Áo Nghĩa Thần Ngư lại ưa thích linh hồn?“Linh hồn, ẩn chứa là linh tính cùng hồn lực, sau khi đột phá Chiến Thần cảnh, linh tính biến đổi thành thần tính, hồn lực cũng thuế biến thành thần lực, mà bên trong Thần thạch cũng ẩn chứa thần lực, nói cách khác, Áo Nghĩa Thần Ngư ưa thích là thần tính cùng thần lực?” Trong lòng Tiêu Phàm khẽ trầm ngâm.
Thí Thần cùng Phệ Hồn không phải cũng ưa thích hai thứ này sao?Nhưng nếu so sánh thì vẫn là Thí Thần bá đạo, nó có thể trực tiếp thôn phệ thần lực chi tinh, thậm chí là Thần cách, Phệ Hồn cùng những con Áo Nghĩa Thần Ngư này không làm được như thế.
“Phệ Hồn biến đổi thành Phệ Linh Thần Tàm, có thể thôn phệ linh tính, linh hồn của mẫu thân bị kẻ khác cướp đi, không biết có thể để Phệ Hồn bù đắp vào linh hồn của mẫu thân bị đoạt đi kia không?” Tiêu Phàm híp hai mắt.
Hắn một mực không biết làm cách nào để cứu Sở Lăng Vi, chỉ muốn tương lai có một ngày giết đến Chiến Thần điện, đoạt lại linh hồn của mẫu thân hắn.
Nhưng hiện tại, Tiêu Phàm lại nhìn thấy hy vọng mới, năng lực của Phệ Hồn có lẽ có thể cứu mẫu thân hắn.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi, cụ thể có thể thành công hay không, Tiêu Phàm cũng không rõ ràng.
So sánh mà nói, Thí Thần bá đạo hơn so với Phệ Hồn, chỉ cần đồ vật có quan hệ với Thần, Thí Thần đều có thể cắn nuốt.
Mà Phệ Hồn, chỉ có thể cắn nuốt linh hồn cùng thần lực.
Trong lòng Tiêu Phàm cũng âm thầm hạ quyết tâm, sau này có thời gian, nhất định phải nghiên cứu linh hồn ảo diệu nhiều hơn.
Đạt tới cảnh giới bây giờ, nhục thân xảy ra vấn đề, cũng không khó giải quyết, nhưng nếu linh hồn xảy ra vấn đề, dù là Tiêu Phàm cũng chỉ có thể khoanh tay không có cách nào.
“Ồ.
” Lông mày Tiêu Phàm đột nhiên nhíu lại, sau đó dùng sức kéo một cái, một luồng ánh áng màu tím từ mặt hồ bắn ra, là một con Tử Sắc Áo Nghĩa Thần Ngư dài hai mét.
"Lại là bát văn Thần Ngư?” Tiêu Phàm híp hai mắt, trong mắt lóe lên vẻ kinh dị.
Cùng lúc đó, những tu sĩ khác thi nhau quăng tới vẻ hâm mộ, nhưng giờ phút này, không còn ai dám đi lên đoạt Áo Nghĩa Thần Ngư trong tay Tiêu Phàm.
Người ở đây phần lớn đều biết thực lực của Tiêu Phàm, đi lên đoạt Áo Nghĩa Thần Ngư, chính là tự tìm chết.
Đối phó một con bát văn Thần Ngư, đối với Tiêu Phàm là chuyện dễ như trở bàn tay, huống chi, cần câu Kiếm La mua, cũng là cấp bậc đủ để câu thập văn Thần Ngư, bát văn Thần Ngư không có khả năng bẻ gãy cần.
“Phong thuộc tính?” Tiêu Phàm đánh giá con tử sắc Áo Nghĩa Thần Ngư này một cái, trên mặt lóe qua vẻ kinh dị.
Nhưng rất nhanh lại lắc đầu, đây chỉ là một con ẩn chứa Đao Phong Áo Nghĩa, không trợ giúp quá lớn đối với Tiêu Phàm, Tiêu Phàm trực tiếp phong tồn Áo Nghĩa Thần Ngư lại, ném vào bên trong Thần cung.
“Cần câu này lại hỏng.
” Tiêu Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, cần câu câu được bát văn Thần Ngư, bên trên đã nhiễm khí tức của nó, Áo Nghĩa Thần Ngư cấp thấp căn bản không dám tới gần.
Về phần cửu văn Áo Nghĩa Thần Ngư lại dám tới gần, nhưng chỉ dựa vào Thần thạch, thì không có khả năng dụ hoặc được chúng, bởi vì linh hồn phong ấn trên lưỡi câu đã bị con bát văn Áo Nghĩa Thần Ngư vừa xong thôn phệ.
Tiêu Phàm ngược lại cũng có năng lực phong ấn linh hồn trên lưỡi câu, nhưng hắn lại không hạ thủ được.
Vì lợi ích của bản thân mà lạm sát kẻ vô tội, đây không phải là nguyên tắc của Tiêu Phàm, hắn mặc dù là Tu La điện chủ, nhưng mỗi người bị hắn giết chết, đều là người đáng chết.
Tiêu Phàm đổi một cái cần câu khác, tiếp tục thả câu, hai con bát văn Thần Ngư, giá trị mấy chục vạn Thần thạch, tốn hao lần này trên cơ bản đã kiếm về.
Không thể không nói, vận khí của Tiêu Phàm vô cùng tốt, người khác mấy trăm năm, tham gia mấy lần Huyết Hồ Thùy Điếu, cũng chưa chắc có thể câu được một con, Tiêu Phàm ngược lại, không đến một ngày đã câu được hai con Áo Nghĩa Thần Ngư.
Ánh mắt đám người bốn phía nhìn về Tiêu Phàm đều là vẻ hâm mộ, bọn hắn không biết là, kỳ thật cũng không phải là Tiêu Phàm may mắn, mà là Huyết Hồ Thùy Điếu lần này, cùng những lần trước có chút khác biệt.
Thời gian trôi đi, rất nhanh đã qua một ngày, khiến Tiêu Phàm ngoài ý muốn là, đám người Lãnh Đồng vẫn chưa đánh tới.
Thời gian một ngày, Tiêu Phàm lại câu được mấy con Áo Nghĩa Thần Ngư cấp thấp, cá ở khu vực Huyết Hồ này có vẻ như rất nhiều, khó trách nhiều người tụ tập ở khu vực này để thả câu như vậy.
Đột nhiên, đám người bị một hình ảnh hấp dẫn ánh mắt, chỉ thấy sóng nước ở nơi xa cuồn cuộn, một vệt sáng nổi trên mặt nước nhanh chóng ghé qua.
Trong đó có một tu sĩ hai tay ra sức ghìm chặt cần câu, nhưng làm cách nào cũng đều không kéo được, cả người và thuyền nhỏ bị kéo đi trên mặt nước.
“Kia không phải là Hắc Sơn lão quỷ sao, hắn hình như là cửu biến Chiến Thần, sao lại không kéo được con cá kia?” Đám người kinh ngạc lên tiếng, trong lòng cực kỳ không bình tĩnh.
Cửu Biến Chiến Thần cũng không kéo được cá, chí ít cũng là cửu văn Thần Ngư, cửu văn Thần Ngư, đây chính là mấy trăm năm cũng khó gặp.
Phù một tiếng, lưu quang kia phá không hiện ra, cửu văn Thần Văn ánh vàng rực rỡ trong nháy mắt lọt vào trong mắt tất cả mọi người.
“Thực sự là cửu văn Thần Ngư, nhanh, chúng ta đuổi theo.
” Hai mắt đám người phát sáng, khống chế thuyền nhỏ nhanh chóng đuổi theo, cửu văn Thần Ngư, một con có giá mười vạn Thần thạch, bọn hắn sao có thể bỏ lỡ.
Chỉ lát sau, khu vực này chỉ còn lại mấy người, Tiêu Phàm chính là một người trong đó.
Nhìn qua đám người đang đuổi theo con cửu vân Thần Ngư kia, trong lòng Tiêu Phàm có cảm giác bất an mãnh liệt, hắn luôn cảm thấy Huyết Hồ Thùy Điếu lần này có âm mưu gì đó.
“Hử?” Đột nhiên, lông mày Tiêu Phàm nhíu lại, nơi xa sóng nước cuồn cuộn nổi lên, hơn trăm luồng khí tức cường đại tập trung vào hắn, khiến hắn không chỗ che thân.
Không đợi hắn lấy lại tinh thần, từng chiếc thuyền nhỏ nhanh chóng xuất hiện, từ bốn phương tám hướng vây lại, tu sĩ bốn phía thấy thế, vội vàng nhanh chóng bỏ chạy về nơi xa.
Trong nháy mắt, Tiêu Phàm đã bị vây ở giữa, không thể trốn đi đâu được.
Tiêu Phàm cũng không muốn trốn, con ngươi hắn đảo qua trên trăm chiếc thuyền nhỏ, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người một hắc bào thanh niên, trên mặt lộ ra nụ cười nghiền ngẫm nói: “Lãnh Đồng, ngươi rốt cục đến rồi.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!