Trong giọng nói của Thanh Phong lão tổ lộ ra sự tức giận và sát ý, giống như là nếu sau đó Tiêu Phàm nói ra lời nào không nên nói thì lạo ta sẽ băm hắn thành tám mảnh. Tiêu Phàm không nhịn được mà nhíu mày, hình như hắn đâu có đắc tội gì với lão ta, sao lão ta cứ nắm chặt hắn không buông vậy nhỉ?Rất nhanh, Tiêu Phàm đã bình tĩnh lại, hắn đã đắc tội Hắc Mộc lão tổ, Hắc Mộc lão tổ này mới cố ý chọc giận Tiêu Phàm, Thanh Phong lão tổ tất nhiên sẽ xem Tiêu Phàm hắn như kẻ đầu sỏ gây tội rồi. “Cho ngươi thời gian mười giây!” Thanh Phong lão tổ hừ lạnh một tiếng rồi để Sinh Sinh Bất Tức Quả lên bàn. “Tiểu tử, mau lên! Ngươi chỉ có thời gian là mười giây thôi đó!” Hắc Mộc lão tổ vừa cười vừa nói như là đã thực hiện được âm mưu. Vẻ mặt Tiêu Phàm vô cùng bình thản, ánh mắt ại bồi hồi qua lại giữa Thanh Phong lão tổ và Xích Vân lão tổ, đối với vấn đề Sinh Sinh Bất Tức Quả này là thật hay giả thì hắn đã sớm có đáp án rồi. Dù là thật hay giả, từ miệng hắn nói ra, ý nghĩa cũng sẽ hoàn toàn khác nhau. Nếu nói là giả, Thanh Phong lão tổ sẽ không bỏ qua cho hắn, thậm chí sẽ trở mặt ngay tại chỗ. Nếu như nói là thật, hắn cũng sẽ không chiếm được chỗ tốt gì ở chỗ Xích Vân lão tổ. Nghĩ như thế, trong lòng Tiêu Phàm cực kỳ khó chịu, chuyện này vốn chẳng liên quan gì tới hắn, mà bây giờ hắn dính vô cũng bởi vì hắn là Thần Dược Sư. “Tiểu tử, nhanh tay lên! Sinh Sinh Bất Tức Quả của lão tổ rất quý đó, tinh khí bị thoát ra thì cái mạng nhỏ của ngươi cũng không bồi thường nổi đâu!” Thanh Phong lão tổ vênh váo, ngạo mạn nói. Bị Cổ Thần Phong từ chối, trong lòng lão ta đã kìm nén ngọn lửa giận lớn rồi, bây giờ lại bị Xích Vân lão tổ và Hắc Mộc lão tổ ép buộc, lửa giận lại bùng lên, hiện tại, lão ta đúng lúc có thể trút hết lên người Tiêu Phàm. Tiêu Phàm hơi nhíu mày, Thanh Phong lão tổ này đúng là tự coi trọng bản thân lão quá rồi, thích tự cho là đúng như vậy!Vốn dĩ mình còn chuẩn bị giúp lão giữ chút mặt mũi, giờ thì tốt rồi, lão cứ thế mà cho mình một bàn tay, trong miệng cứ “lão tổ” rồi một tiếng “tiểu tử”, đúng là cậy già lên mặt mà!“Thế nào? Ngươi không phục à? Nếu không phải do Nhược Trần công tử dẫn ngươi tới thì chỉ với ánh mắt này của ngươi, lão tổ ta sẽ đập chết ngươi chỉ với một bàn tay đấy!” Lửa giận của Thanh Phong lão tổ nhanh chóng bị ánh mắt của Tiêu Phàm khơi lên. “Ngươi là thứ gì mà dám nói chuyện với công tử ta như thế hả?” Tiêu Phàm còn chưa kịp nổi giận thì Kiếm La đã không nhịn nổi. Lão già này đúng là tự đề cao bản thân, công tử giết biết bao nhiêu Chiến Thần cảnh đỉnh phong rồi, một bàn tay còn đếm không hết, lão già này nghĩ mình là ai chứ?“Ngươi có tư cách nói chuyện ở đây sao?” Thanh Phong lão tổ trợn mắt liếc ngang, lão đứng bật dậy, khí thế của Chiến Thần cảnh đỉnh phong lập tức được phóng xuất ra. “Lão già, muốn chiến thì lão tử chơi với ngươi!” Kiếm La cũng là người nóng nảy, khí tức trên gnười hắn ta cũng không hề bị kiềm chế nữa. “Chiến Thần cảnh đỉnh phong!” Mấy vị lão tổ khác cũng có chút kinh ngạc nhìn Kiếm La, cuối cùng ánh mắt của họ đều dồn về phía Tiêu Phàm. Bọn họ cũng lờ mờ cảm nhận được thần lực xao động trên ngươi Tiêu Phàm, cũng là ở mức của Chiến Thần cảnh hậu kỳ mà thôi! Nhưng không ngờ hắn lại có một thuộc hạ là cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong. Quan trọng nhất là, khí thế trên người Kiếm La phát ra còn mạnh mẽ hơn so với người luyện hóa thần lực chi tinh đột phá Chiến Thần cảnh đỉnh phong nhiều. Không cần nghĩ cũng đoán được, nam tử trung niên trước mắt họ là dựa vào bản lĩnh của bản thân để lĩnh ngộ đột phá tới cảnh giới hiện nay. Mà dạng người này, ai cũng là long phượng trong loại người, không nên khuất phục bất kỳ ai mới đúng nhưng người này lại nhìn Tiêu Phàm với ánh mắt kính sợ phát ra từ trong lòng. Giờ phút này, đám người kia đều nhìn Tiêu Phàm với ánh mắt khác hẳn. “Các ngươi coi đây là nơi nào hả?” Một giọng nói tức giận vang lên đột ngột, chân mày Cổ Thần Phong nhíu lại, hừ lạnh một tiếng. Nghe xong, Thanh Phong lão tổ nhanh chóng thu liễm khí tức trên người nhưng Kiếm La lại không thèm để ý tới Cổ Thần Phong. Điểm này khiến Tiêu Phàm cực kỳ hài lòng, tại sao người của hắn phải nghe người khác nói chứ?Nhưng mà hắn vẫn phất tay, khí tức trên người Kiếm La lập tức biến mất, Cổ Thần Phong không khỏi nhíu mày, trong chổ sâu nơi đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo. Lúc này, Tiêu Phàm cười tủm tỉm nhìn Thanh Phong lão tổ rồi nói: “Ngươi nhất định muốn ta giám định Sinh Sinh Bất Tức Quả này là thật hay giả sao?” Nhìn ý cười trên mặt Thanh Phong lão tổ, Thanh Phong lão tổ không khỏi run lên, nụ cười kia tựa như đã nhìn thấu tất cả. “Chẳng lẽ hắn đã nhìn ra cái gì sao? Không thể nào!” Trong lòng Thanh Phong lão tổ cảm thấy vô cùng năng nề, bình tĩnh suy nghĩ một chút rồi nói: “Vàng thật không sợ lửa!”“Lỡ nó là giả thì sao đây?” Tiêu Phàm không gấp không hoảng nói. “Làm sao nó có thể là giả chứ? Ngươi đừng có nói lung tung ở đây, nếu không đừng trách ta không khách khí!” Thanh Phong lão tổ nổi giận đe dọa. “Là một lão tổ, tính tình ngươi như thế là không được! Không phải ta chỉ đùa một chút để giúp bầu không khí thêm sôi nổi thôi sao?” Tiêu Phàm chậm rãi tiến lên, tới trước Sinh Sinh Bất Tức Quả. “Ha ha, tiểu tử ngươi thật hợp khẩu vị của ta! Đúng là tức chết người không đền mạng!” Xích Vân lão tổ cười to. Hắc Mộc lão tổ lại vô cùng khó chịu, hắn rất muốn nhìn thấy Tiêu Phàm ăn quả đắng, nhưng hiện tại, dù nó là giả hay thật thì Thanh Phong lão tổ và Xích Vân lão tổ đều sẽ không làm gì Tiêu Phàm. Tiêu Phàm không để ý tới Xích Vân lão tổ mà cẩn thận quan sát Sinh Sinh Bất Tức Quả một hồi rồi mói nói: “Đây thật sự là Sinh Sinh Bất Tức Quả!”“Ha ha, Xích Vân lão quỷ, ngươi đã chịu phục chưa? Ta đã tìm mấy luyện dược sư nghiệm chứng trước rồi! Chẳng lẽ còn không bằng một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu hay sao?” Thanh Phong lão tổ lập tức ngửa mặt lên trời cười như điên. Loại cảm giác vả mặt khiến trong lòng lão ta vô cùng sảng khoái. “Tiểu tử à, ngươi đã nhìn rõ chưa?” Xích Vân lão tổ có chút không cam lòng, mặc dù hắn cũng biết thứ này không thể nào là giả nhưng vẫn hi vọng lôi ra được một chút điểm xấu nào đó. “Đây đúng là Sinh Sinh Bất Tức Quả!” Tiêu Phàm khẳng định, có điều nghe thấy mấy tiếng “chưa ráo máu đầu”, trong lòng hắn trầm xuống. Thanh Phong lão tổ còn cậy già lên mặt hơn cả Hắc Mộc lão tổ, đúng là đề cao bản thân quá mà!Trên mặt Xích Vân lão tổ lộ ra vẻ thất vọng, Thanh Phong lão tổ lại tan mất lo lắng trong lòng, nở nụ cười đắc ý. “Nhưng mà…” Đúng lúc này, giọng nói của Tiêu Phàm lại vang lên, lời nói lại thay đổi hoàn toàn: “Sinh Sinh Bất Tức Quả này cũng không phải là Sinh Sinh Bất Tức Quả chín. ” Nghe nói như thế, nụ cười trên mặt Thanh Phong lão tổ cứng lại, trông vô cùng cứng ngắc. “Ngươi nói cái gì?” Xích Vân lão tổ lại kinh hỉ hỏi lại. “Tiểu tử, ngươi nhìn kỹ, Sinh Sinh Bất Tức Quả của ta là Sinh Sinh Bất Tức Quả thật sự!” Thanh Phong lão tổ tức giận nói. “Ta nói đây không phải là Sinh Sinh Bất Tức Quả thật sự!” Tiêu Phàm cũng không giận mà còn mỉm cười, ngữ khí vẫn bình thản như cũ. Cổ Nhược Trần nghe thế thì ánh mắt nhìn Tiêu Phàm cũng thay đổi, hắn ta nở một nụ cười hiếm thấy. Thanh Phong lão tổ còn đang chuẩn bị giận dữ mắng mỏ Tiêu Phàm nhưng Tiêu Phàm lại không cho lão ta có cơ hội nói chuyện mà nói tiếp: “Mọi người nhìn kỹ đi! Qủa này nhìn từ bên ngoài thì hoa văn của nó không khác gì hoa văn của Sinh Sinh Bất Tức Quả trong cuộn tranh. Nhưng các ngươi hãy quan sát thật kỹ những hoa văn này, chắc mọi người đều biết là Sinh Sinh Bất Tức Quả có thể không ngừng sinh sôi, phát triển chính là nhờ vài Thần Văn bên ngoài thân. ”Đám người đều gât đầu, giọng nói lạnh lùng của Thanh Phong lão tổ vang lên: “Mắt ngươi mù à, chẳng lẽ Thần Văn trên Sinh Sinh Bất Tức Quả này là giả sao?”“Đúng là thật!” Vẻ mặt Tiêu Phàm cũng không hề để tâm. “Vậy ngươi còn dám ở đây nói bậy nói bạ sao? Ngươi muốn chết phải không?”“Muốn người không biết trừ phi mình đừng làm!” Cuối cùng Tiêu Phàm cũng nhíu mày, sự kiên nhẫn của hắn cũng có giới hạ. Hết lần này tới lần khác, Thanh Phong lão tổ cứ khiêu chiến ranh giới cuối cùng của hắn, Tiêu Phàm cũng không thể nhịn mãi được. Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Sinh Sinh Bất Tức Quả này của ông là thật nhưng không phải là trái cây chín mà do ngươi dùng phương pháp đặc thù để thúc đẩy viên Sinh Sinh Bất Tức Quả non này chín thôi!”