Vô Tận Đan Điền​

Chương 939: Thông Linh Xích Vân quả. (1)

07-09-2024


Trước Sau

Yêu thú và nhân loại không giống nua, nhân loại bởi vì am hiểu sử dụng công cụ, khứu giác, xúc giác, lực cảm giác nguy hiểm đã bắt đầu thoái hóa.
Thế nhưng yêu thú thì lại không giống, so với nhân loại chúng còn mẫn cảm hơn nhiều, yêu thú cấp bậc bán bộ Phá Không Cảnh.
Cho dù là cường giả Phá Không Cảnh tới đây, muốn lặng lẽ đi qua, chỉ sợ cũng rất là khó khăn.
Trừ phi...
Đi một vòng lớn, vượt qua phạm vi quản hạt của đầu yêu thú này!Chỉ là như vậy tất sẽ phải chạy đường vòng, chậm trễ rát nhiều thời gian.
- Đưa tay qua đây, ta có biện pháp!Nhiếp Vân nói.
- Ồ?Nghe thấy hắn nói muốn mình vươn tay qua, đôi mi thanh tú của Đạm Đài Lăng Nguyệt nhăn lại, bất quá nhìn thấy hai mắt của đối phương thanh tịnh trong sáng, vẻ mặt hết sức chân thành, dường như cũng không có ý gì khác.
Nàng cũng không nhiều lời mà lập tức đưa đôi tay hoàn mỹ, không chút tỳ vết như cây cỏ về phía trước.
- Ha ha, ngụy trang!Nhẹ nhàng cười cười, đầu ngón tay của Nhiếp Vân điểm một cái vào lòng bàn tay nàng, một đạo ngụy trang chi khí đã từ từ tiến vào trong lòng bàn tay.
Đạm Đài Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, một cỗ khí tức yêu thú đã từ trong cơ thể nàng thẩm thấu ra ngoài.
Tuy rằng thân thể cũng không biến hóa, thế nhưng chỉ cần không dùng mắt thường nhìn vào mà chỉ dựa vào linh hồn cảm ứng mà nói...
Như vậy tuyệt đối sẽ coi nàng trở thành một đầu yêu thú.
- Ngụy trang chi khí? Ngươi còn là ngụy trang sư?Cảm nhận được biến hóa của thân thể, hai mắt của Đạm Đài Lăng Nguyệt lập tức sáng ngời.
Mới vừa rồi trước lúc rời đi nàng đã nhìn thấy hắn để lại hai đầu yêu thú, hẳn là Thuần Thú sư.
Có một tia truy tung chi khí đi theo nàng cho nên còn là truy tung sư, lại thi triển thiên phú thiên nhãn và thiên phú ngụy trang.
Không ngờ hắn thậm chí lại có bốn loại thiên phú đặc thù như vậy.
Đạm Đài Lăng Nguyệt gần đây bình tĩnh không hề bận tâm lại một lần nữa sinh ra lòng hiếu kỳ với nam nhân khác phái bên cạnh này.
- Chúng ta cứ như vậy đi theo rừng cây lặng lẽ đi qua, chắc chắn sẽ không bị phát hiện a!Nhiếp Vân cũng không trả lời.
Ngụy trang chi khí vận chuyển, cũng ngụy trang ra khí tức của yêu thú, hắn mở miệng nói ra.
Thiên phú Ngụy trang sư đạt tới hình thái thứ hai, ngay cả bộ dáng của yêu thú cũng có thể ngụy trang ra, chứ đừng nói là khí tức.
Thông Linh Xích Vân báo chán ghét nhân loại, đối với yêu thú thực lực nhỏ yếu hơn nó lại không thèm ngó tới.
Cho nên chỉ cần ngụy trang ra khí tức của yêu thú, lại hạ thấp thực lực xuống.
Sau đó lặng lẽ đi qua, chắc có lẽ nó sẽ không để ý a.
- Được.
Đạm Đài Lăng Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu.
- Đi!Nhiếp Vân thả người bay vút ra, thân thể thoáng một cái đã tiến chỗ sâu ở trong rừng cây.
Đạm Đài Lăng Nguyệt đứng tại chỗ nhìn động tác nhanh nhẹn trôi chảy của thiếu niên.
Không biết trong đầu đang nghĩ cái gì, nàng hít sâu một hơi, bàn chân khẽ điểm, lập tức đuổi theo theo sát ở phía sau.
Động tác của nàng tiêu sái phiêu dật, thoạt nhìn không có thi triển một chút lực lượng nào.
Thậm chí ngay cả pháp lực cũng không có phóng ra, thế nhưng tốc độ lại không chậm.
Mặc dù Nhiếp Vân là người của hai thế giới, thế nhưng cũng không nhìn ra rốt cuộc nàng đã dùng thân pháp gì mà có thể làm được như vậy.
Màu xanh lá xanh biết hiện lên ở trong mắt hai người, Nhiếp Vân mở ra thiên nhãn, lại nhìn người ngọc nhanh chóng đi theo ở phía sau.
Trí nhớ dường như đã trở về tới kiếp trước.
Kiếp trước, sau khi xác định quan hệ với nàng, làm cho nàng triệt để ái mộ mình.
Chính là lần đi ra ngoài kia, cảnh tượng so với hiện tại có chút tương tự, cũng là đi trong rừng cây xanh mơn mởn, không nói một lời.
Mãi đến khi nàng đột nhiên...
- Kiếp này và kiếp trước khác biệt, nàng...
Chắc có lẽ sẽ không có cái loại vấn đề này a!Nhớ tới chuyện tình của kiếp trước.
Nhiếp Vân do dự một chút, trong mắt hiện lên vẻ thống khổ khó có thể nói rõ, giống như khi nghĩ tới chuyện này, lại làm cho hắn cảm thấy hối hận vì chuyện này.
Càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, tinh thần dường như cũng có chút phiêu tán, đột nhiên, tiếng thì thào tự nói vang vọng.
- Nguyệt Nhi...
Bệnh kín làm cho linh hồn đau đớn đã tốt hơn hay chưa? - Ngươi nói cái gì?Nghe thấy hắn nói như thế, Đạm Đài Lăng Nguyệt đột nhiên ngừng lại, ánh mắt thoáng cái trở nên âm hàn vô cùng, lạnh lùng như sương lạnh.
Kiếp trước sở dĩ Đạm Đài Lăng Nguyệt không có thân cạn với người khác, cự tuyệt người ta ngàn dặm, cũng không phải là nàng trời sinh tính lạnh lùng.
Mà là trong cơ thể nàng có bệnh kín linh hồn có từ Tiên Thiên.
Loại bệnh kín này làm cho nàng một khi động lòng trắc ẩn, hoặc là có cảm tình với người nào khác, như vậy sẽ thống khổ vô cùng.
Nương theo kiếp trước tiếp xúc với nàng ngày càng nhiều, Nhiếp Vân đã biết rõ trong lòng của nàng vô cùng thiện lương.
Thường thường vừa nhìn thấy một ít giết choc thì trong lòng đã sinh ra sự đồng tình.
Cũng chính là bởi vì như thế, linh hồn mới xung đột với bệnh kín, làm cho nàng thường xuyên thừa nhận thống khổ.
Dần dà mới khiến cho nàng ngụy trang chính mình, người bên ngoài nhìn vào thì thấy lạnh lùng vô cùng, thế nhưng trên thực tế nội tâm nàng rất là yếu ớt.
- Thật xin lỗi!Nghe lời nói lạnh lùng của nàng, Nhiếp Vân chấn động, lúc này hắn mới từ trong trầm tư tỉnh táo lại, nhìn thấy ánh mắt không chút tình cảm nào của đối phương.
Lúc này hắn mới ý thức được mình thất thố, vội vàng lắc đầu hỏi:- Đạm Đài sư tỷ, ngươi có tin chuyện kiếp trước kiếp sau không?- Kiếp trước kiếp sau?- Dường như trong lòng ta có một loại cảm ứng kiếp trước, từng có đoạn kinh nghiệm này, từ lúc rất nhiều năm trước đã quen biết với sư tỷ.
Nhiếp Vân nói.
- Dùng loại phương pháp này theo đuổi nữ nhân sao? Ngươi hãy đi tìm người khác đi!Sắc mặt Đạm Đài Lăng Nguyệt trầm xuống, một tia hảo cảm đối với hắn mới vừa rồi lập tức hóa thành hư vô, nàng quay người đi thẳng về phía trước.
- Trong mộng cảnh kiếp trước, nàng thích hoa sen trắng nõn, ở trong bùn mà không nhiễm mùi bùn.
Hâm mộ đám mây trên bầu trời, tự do tự tại, không bị câu thúc, ưa thích tĩnh tọa trên thuyền con.
Nghe tiếng nước chảy, ưa thích cảm ngộ tự nhiên từng phút từng giây một...
Ngẫu nhiên, cũng sẽ bởi vì quan tâm tới thống khổ thế nhân mà linh hồn sẽ bị cắn trả.
Ngẫu nhiên cũng sẽ nhìn bầu trời, không biết đang nghĩ cái gì, có lẽ đây là vận mệnh...
Không để ý tới ánh mắt lạnh lùng của nàng, Nhiếp Vân giống như đã rơi hồi ức nào đó, khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!