Vừa rồi hắn cho rằng Nhiếp Vân đạt được quán quân là ván đã đóng thuyền, không ngừng nịnh nọt, nguyện ý làm tiểu đệ, hiện tại biết rõ quán quân là một người hoàn toàn khác, liền trở mặt. - Tốt rồi, ta biết rõ thành tích của ngươi cũng không tệ, nhưng quán quân chỉ có một, hi vọng ngươi có thể ý thức được điểm ấy, đừng làm ra sự tình không kịp hối hận, lại nói, Top 10 đồng dạng có thể tiến vào Kiếm Chi Đại Điện tu luyện, nếu như lại ở chỗ này cưỡng từ đoạt lý, cảm thấy không công bình, cũng chỉ có khai trừ tư cách thí luyện của ngươi!Nghê Hư trưởng lão thấy thiếu niên không ngừng run rẩy, tựa hồ tùy thời có thể bộc phát, nói một câu. - Đa tạ trưởng lão dạy bảo, là Đồng Vân ý nghĩ hão huyền rồi!Hít sâu một hơi, áp chế xuống hỏa diễm ở sâu trong nội tâm, Nhiếp Vân ôm quyền, thần sắc bình thường trở lại. Không sai, mục đích của mình không chỉ trở thành Kiếm Đạo sư, còn có một việc khác là tiến vào Kiếm Chi Đại Điện thẩm tra tin tức Triệu Hoán Sư, nghĩ biện pháp cứu sống đệ đệ! Nếu như ở chỗ này trở mặt với người của Kiếm Thần Tông, chỉ sẽ phiền toái quấn thân, thậm chí trốn cũng trốn không thoát!Hiện tại duy nhất có thể làm là… nhịn!Nhịn xuống, không nên vọng động!Đệ đệ vì mình có thể bỏ mạng, vì đạt được sự tình Triệu Hoán Sư, nhẫn thoáng một phát lại có cái gì!- Ân? Tiểu tử này... Nếu như không vẫn lạc, tiền đồ bất khả hạn lượng!Các trường lão khác ở trong đại điện chứng kiến Đồng Vân khuất nhục như thế cũng có thể lập tức nhịn xuống, phảng phất cái gì cũng không có phát sinh, tất cả đều liếc mắt nhìn nhau, âm thầm khiếp sợ. Rõ ràng là quán quân, đột nhiên trở nên không phải, cho dù bọn hắn tu luyện tới Nạp Hư Cảnh, đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ, cũng cảm giác được không có khả năng làm được như vậy! Không có khả năng như hắn ngăn chặn tức giận trong lòng, trở nên điềm nhiên như không có việc gì. - Ân, rất tốt!Chứng kiến Nhiếp Vân nhanh như vậy có thể tiếp nhận sự thật mình không phải là quán quân, Lạc Vũ Thiên trưởng lão cũng âm thầm gật đầu, nhìn về phía mọi người. - Lần này Kiếm Thần thí luyện trải qua hơn mười ngày, triệt để chấm dứt, các ngươi có thể đi vào Top 10, từ trong mấy vạn đệ tử trổ hết tài năng, đầu tiên ta ở chỗ này chúc mừng các ngươi!- Đa tạ Lạc trưởng lão!Mọi người đồng loạt ôm quyền. - Hiện tại ta nói một chút Kiếm Thần thí luyện ban thưởng, Kiếm Thần thí luyện tông môn chúng ta đã tiến hành rất nhiều lần, chỉ có một quán quân, chín đệ tử còn lại, đãi ngộ hoàn toàn đồng dạng, quán quân có thể đi Kiếm Chi Đại Điện khu Thiên phẩm cảm ngộ Kiếm Đạo chi khí, đạt được tán thành, có thể tu tập Vô Thượng đại kiếm thuật, những người còn lại, thì tiến vào khu Địa Phẩm tu luyện, thời gian đều là mười ngày!Lạc Vũ Thiên nhìn quanh một vòng:- Hiện tại mọi người liền theo ta và Nghê Hư trưởng lão, đi Kiếm Chi Đại Điện!- Vâng!Mọi người lần nữa ôm quyền. - Tông chủ... Nói xong Lạc Vũ Thiên liếc nhìn Vân Huyên, thấy nàng nhẹ gật đầu, lúc này mới mang theo mọi người bước nhanh đi ra ngoài, chỉ chốc lát rời đi ra Kiếm Thần điện... ... ... . - Kiếm Thần thí luyện chấm dứt, các ngươi cũng tản a!Bọn người Nhiếp Vân vừa đi, ngón tay của tông chủ Vân Huyên nhẹ nhàng lướt qua không trung, nhìn về phía chư vị Thái Thượng trưởng lão, phân phó một câu. - Vâng!Quyền uy của nàng thật lớn, mọi người nghe được mệnh lệnh, không dám hỏi cái gì, nối đuôi nhau mà ra, rất nhanh trong đại điện chỉ còn lại nàng cùng Di Hoa. Lúc này Di Hoa đang ngồi ở vị trí trước, nhìn xem bọn người Nhiếp Vân ly khai, không biết nghĩ cái gì, khóe miệng câu lên, trên mặt lộ ra biểu lộ giống như cười mà không phải cười. - Tựa hồ Di Hoa tông chủ đối với Đồng Vân kia cảm thấy rất hứng thú!Vân Huyên vân vê loạn tóc dài trước ngực, con mắt có chút nhắm lại, thanh âm chậm rãi nói ra. - Ah? Vân Huyên tông chủ cớ gì nói ra lời ấy?Di Hoa cười nhạt một tiếng, trên mặt ai cũng nhìn không ra cái gì. - Nếu như ta không nhìn lầm, Đồng Vân này hẳn là Ngụy Trang sư! Tựa ở trên ghế ngồi chưởng giáo, thân thể mềm mại của Vân Huyên duỗi thoáng một phát, lộ ra độ cong làm cho người kinh diễm, hừ nhẹ một tiếng:- Vừa rồi vừa tiến vào đại điện, ngươi liền che dấu thay hắn, tuy động tác rất nhỏ, có thể giấu diếm được Thái Thượng trưởng lão khác... Bất quá, ngươi quên ta là Kiếm Thần Tông tông chủ, có được Chưởng Giáo ấn của Kiếm Thần Tông! Hơn nữa, Di Hoa tông chủ ở thời điểm này tới, liền muốn xem mấy người thí luyện. Còn nói chuyện giúp hắn... Nếu như nói không có gì, ta cũng khó mà tin được!- Ha ha, Vân Huyên tông chủ đã nhìn ra, ta cũng là người sáng mắt không nói tiếng lóng, Đồng Vân này là con của cố nhân ta. Ta chỉ là vì chiếu cố hắn thoáng một phát mà thôi!Di Hoa đối với tư thái chọc người của Vân Huyên, là không thèm để ý, cũng không để ý tới ở trước mặt vạch trần, nhàn nhạt nói ra, chỉ từ biểu lộ mà nói, căn bản không biết hắn suy nghĩ cái gì, là vui hay buồn. - Con của cố nhân?Nghe hắn nói tùy ý như thế, cũng không kiêng kỵ bị nhìn thấu mục đích, Vân Huyên tựa hồ có chút nhìn không ra hắn nghĩ cái gì. Hai người đều là tông chủ, tâm cơ thâm hậu. Mặc dù chỉ là một động tác, một câu đối thoại đơn giản, ngoại nhân xem ra vô cùng bình thường, trên thực tế lại là hai người đang âm thầm thăm dò đối phương. Thử một lần, đều phát hiện cùng là hồ ly giảo hoạt, căn bản không lưu chút dấu vết nào. - Đúng vậy, hơn nữa ta đoán không sai, Vân Huyên tông chủ hẳn là nhìn ra ta cùng hắn có quan hệ, mới không cho hắn quán quân a! Ha ha, mọi người đều đã minh bạch, cũng không cần phải che lấp, nếu như ngươi cảm thấy Đồng Vân này cùng ta có quan hệ, có thể sẽ dò xét cơ mật của Kiếm Thần Tông các ngươi, hiện tại có thể đuổi hắn đi, ta sẽ không nói cái gì!Trên mặt Di Hoa tiếp tục mang theo mỉm cười, ai cũng nhìn không ra những lời này của hắn rốt cuộc là thiệt tình hay giả ý. - Di Hoa tông chủ đã nói như vậy, ta làm sao có thể bức người, chỉ cần Đồng Vân này không làm ra sự tình vi phạm môn quy của Kiếm Thần Tông, ta sẽ không làm khó hắn!Vân Huyên lần nữa vuốt vuốt mái tóc đen nhánh, khẽ cười một tiếng. - Vậy thì phiền toái Vân Huyên tông chủ rồi!Gật gật đầu, Di Hoa nhìn Vân Huyên nở nụ cười, phất ống tay áo đứng dậy. - Tại hạ còn có sự tình khác, liền cáo từ trước!- Di Hoa tông chủ đi thong thả, Vân Huyên không tiễn xa!Vân Huyên cũng đứng dậy, điểm nhẹ ngọc thủ.