- Thắng làm vua thua làm giặc, muốn chém giết muốn róc thịt thì tùy các ngươi! Nếu như sớm biết như thế này, từ khi hai người bên ngoài kia tiến vào Kiếm Linh cốc thì ta phải giết chết bọn hắn mới đúng. Đại Tế Tự biết rõ bại cục của mình đã định, cho nên hắn cũng không có ý định đào thoát, chỉ là trong hai mắt hiện lên vẻ hối hận. Hắn là người của trường phái bảo thủ, chán ghét người từ bên ngoài đến. Lúc trước đám người Nhiếp Vân đến đây, hắn vi cố kỵ địa vị Đại Tế Tự của mình cho nên mới không cho người khác lên án, không dám ra tay. Nếu sát phạt quả quyết hơn một chút, mặc kệ người khác nói thế nào. Như vậy người từ bên ngoài đến kia làm sao có thể đạt được truyền thừa, lại đẩy hắn đến tình cảnh như thế này cơ chứ?- Ngươi sai rồi, ngươi chỉ quan tâm tới quyền thế của bản thân mình mà không để ý tới tộc nhân, không cân nhắc vì mọi người. Làm như vậy sớm muộn gì nhất định cũng sẽ thất bại mà thôi!Nhị Tế tự khẽ lắc đầu. - Trong lòng không có tộc nhân? Lời này là nên nói ngươi mới đúng a. Là ngươi đem truyền thừa của tổ tiên đưa cho người từ bên ngoài đến, khiến cho tộc nhân chúng ta không chiếm được truyền thừa. Rốt cuộc là ai không cân nhắc vì tộc nhân chứ?Đại Tế Tự cười lạnh một tiếng- Truyền thừa của tổ tiên bị người từ bên ngoài đến đạt được thì là không cân nhắc cho tộc nhân? Ngươi vẫn tự cho mình là đúng như vậy a! Ngươi biết tộc nhân muốn đạt được thứ gì nhất hay không?Nhị Tế tự ngắt lời của hắn, lại chỉ một ngón tay về phía tộc nhân chung quanh:- Bọn hắn không cần biết ai đạt được truyền thừa, mà là... Có thể rời đi Kiếm Linh cốc, tự do tại bay lượn ở trong Thần giới! Thứ bọn hắn cần chính là tự do! Vô luận là ai đạt được truyền thừa, đối với bọn họ mà nói, đều giống như nhau cả thôi!- Nói bậy! Truyền thừa để cho người từ bên ngoài đến đạt được, so với bản thân tộc nhân trong tộc đạt được. Hai chuyện này làm sao có thể giống như nhau được chứ?- Nếu như trong tộc nhân chúng ta có thể đạt được thì cũng đã sớm thành công rồi, cần gì phải chờ tới bây giờ? Chẳng lẽ ngươi vẫn hi vọng bọn hắn ôm lấy mục tiêu mà không có cách nào thực hiện được. Đau khổ chờ đợi, mãi tới lúc tử vong hay sao? Kiếm Linh cốc đã được truyền thừa hơn ức vạn năm. Trong đó thiên tài kinh tài tuyệt diễm nhiều vô số kể, nếu như thực sự có người có thể đạt được truyền thừa, như vậy cũng đã sớm thành công rồi. Nếu như Đại Tế Tự vẫn chỉ hi vọng vào tộc nhân trong tộc. Như vậy chúng ta phải đợi tới lúc nào mới có thể đạt được tự do cơ chứ? - Chỉ sợ Lục Hi tổ tiên căn bản không có ý định để cho hậu nhân chúng ta đạt được truyền thừa của người. Cho nên mới định ra cái quy củ này, mục tiêu để cho chúng ta ở lại Kiếm Linh cốc chính là . . Vì bảo vệ chúng ta!Nhị Tế tự khẽ thở dài một hơi rồi nói. - Bảo vệ?- Tổ tiên là Kiếm Đạo Đại Đế, tất nhiên sẽ có vô số cừu nhân. Một khi tổ tiên chết, người tới báo thù nhất định sẽ có không ít, hơn nữa chúng ta tu luyện kiếm đạo, không biết quanh co, chỉ chú ý tới sự sắc bén, đúng với lòng mình. Cho nên một khi xuất hiện ở trong Thần giới, nhất định cũng sẽ đắc tội với vô số người... Nếu như thực sự như vậy. Có lẽ chuyện diệt vong chỉ là vấn đề thời gian mà thôi! Thế nhưng ở lại nơi này thì khác, tuy rằng không khác gì ngồi ngục tù. Thế nhưng lại có thể khiến cho chúng ta phát triển một cách yên ổn, không dính dáng tới hồ nước sâu của Thần giới. Như vậy mới có thể một mực truyền thừa cho tới bây giờ. Nhị Tế tự giải thích một câu. Nghe thấy hắn nói như vậy, Nhiếp Vân cũng không khỏi khẽ gật đầu một cái. Chỉ sợ nguyên nhân này chính là thật a. Gia tộc có Đại Đế ở trong so với gia tộc mất đi Đại Đế, đây hoàn toàn là hai loại khái niệm khác biệt nhau. Lúc trước có Đại Đế làm chỗ dựa, ngang ngược càn rỡ, nhất định đã đắc tội với không ít người. Chỉ sợ đối phương vì kiêng kỵ chỗ dựa sau lưng cho nên mới không dám đến làm chuyện quá phận a. Một khi để cho bọn hắn biết rõ chỗ dựa của gia tộc mất đi, một khi đối phương điên cuồng đột kích, như vậy bọn hắn sao có thể chống đỡ được chứ?Lục Hi Đại Đế đem hậu đại phong ấn ở trong Kiếm Linh cốc không ra được, nhìn như là giam cầm. Thế nhưng cũng không phải là không có ý tứ bảo hộ cho tộc nhân. Chỉ có trong hậu đại có người trở thành Đại Đế thì mới có khả năng mở cốc ra... Chỉ riêng chuyện này đã nói lên được vấn đề. Trở thành Đại Đế, vô luận là tộc nhân hay là người từ bên ngoài đến, đều trở thành chỗ dựa cho bọn họ. Một khi trở lại Thần giới thì cũng có thể cam đoan truyền thừa có thể tiếp tục kéo dài xuống dưới mà không bị suy tàn. Đại Tế Tự muốn phản bác, thế nhưng lại cảm thấy á khẩu không trả lời được. - Người Kiếm Linh cốc chúng ta chỉ sinh trưởng ở nơi này. Cũng chưa từng thấy qua thế giới bên ngoài càng thêm rộng lớn. Tâm cảnh so với Thần giới lại càng nhỏ hơn. Nếu như không có tầm mắt và kiến thức lớn hơn. Như vậy sao có thể trở thành Đại Đế được chứ? Chỉ sợ Lục Hi tổ tiên cũng vì biết rõ những chuyện này cho nên mới không có trông cậy vào hậu nhân chúng ta có thể đột phá tầng gông cùm này. Cho nên mới cố ý để lại Kiếm Linh tháp, lại để cho người trong Thần giới cũng có cơ hội tiến vào trong Kiếm Linh cốc!Nhị Tế tự lại nói tiếp:- Cho nên lại nói... Để cho người từ bên ngoài đến tiếp nhận truyền thừa, là bố trí mà tổ tiên cố ý lưu lại, mà không phải là chúng ta chắp tay dâng tặng truyền thừa cho người khác. - Chuyện này... Đại Tế Tự im lặng. Cho dù không muốn thừa nhận, thế nhưng hắn cũng biết lời mà đối phương nói là đúng. Nếu như tổ tiên muốn để cho hậu bối của bản thân tiếp thu truyền thừa, như vậy cứ đặt Kiếm Linh tháp ở trong là được a. Đáng tiếc, tổ tiên không có làm như vậy. Như vậy chỉ có thể nói rõ một chuyện, tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của Lục Hi Đại Đế. - Trong lòng chỉ có quyền thế, không nghĩ tới tộc nhân, vi phạm tộc huấn, định hạ sát thủ... Rất nhiều tội danh cùng gộp lại một chỗ đã là tội chết, ngươi còn lời nào để nói nữa hay không?Thấy hắn không nói thêm gì nữa, Nhị Tế tự chậm rãi nói một câu. - Ta... Không có lời nào để nói!Đại Tế Tự khẽ nhắm mắt lại. Ầm ầm!