Nếu không tôn trọng cũng bỏ đi, mấu chốt nhìn bộ dạng của hắn giống như muốn học được thật nhanh... Nói đùa gì vậy?Nếu dễ dàng như thế cũng không trở thành vật của Tiên Âm Tông nhiều năm như vậy, hơn nữa còn không cách nào tìm được người tri âm!- Hắn... Có thể học được nội dung trong tiêu phổ sao?Tuy nội tâm cảm thấy không có khả năng nhưng nghĩ đến đối phương chữa bệnh thần kỳ như thế, nàng không nhịn được phải hỏi một câu. - Ta... Ta cũng không biết!Diệu Âm tiên tử vò đầu. Nói thật nàng không quá hiểu thanh niên này, bởi vì thứ nàng hiểu rõ nhất chính là cầm. Nhớ tới đối phương học cầm phổ sử dụng thời gian không dài... Chỉ có điều cầm pôổ của nàng so sánh với Lăng Thiên tiêu phổ lại có chênh lệch quá lớn, đối phương có thể học được nhanh chóng hay không thì nàng không dám xác định. - Lăng Thiên tiêu phổ, ta đã từng đọc qua, trong đó mang theo lý giải tiên âm của Lạc Á tiền bối, nó là đại đạo nguyên vẹn... Mặc dù thực lực như ta muốn học tập, không có thời gian mấy ngàn năm cũng khó có thể hoàn thành, hắn... Học được thật nhanh, ta thấy không có khả năng. Thấy đệ tử không nói thành lời, nữ tử cung trang nói ra phán đoán của bản thân. Độ khó của Lăng Thiên tiêu còn cao thâm hơn cả cầm đạo bản thân nàng đang học. Cầm đạo của các nàng cũng đủ khó xử vô số thiên tài suốt bao nhiêu năm tháng, nàng không tin thiếu niên không có căn cơ học thuật lại học thông hiểu đạo lý tiêu phổ cao thâm như vậy. - Kỳ thật... Ta cũng cho rằng như vậy, dù sao cẩn thận tính toán, tư chất của ta không yếu, trời sinh cực kỳ mẫn cảm với âm thanh, dù vậy, vì học đàn cũng tốn hao vô số năm tháng và trả giá... Nếu như hắn có thể học được trong thời gian ngắn, ta thực không biết nên nói như thế nào... Diệu Âm tiên tử cũng khẽ lắc đầu. Nàng là thể chất Lạc Á, trời sinh mẫn cảm với âm thanh, loại thiên phú này vẫn tốn hao vô số thời gian mới đạt tới trình độ hiện tại, đối phương hoàn thành trong thời gian ngắn, nàng cũng có phần cảm thấy hoài nghi cố gắng của mình. Hai nữ cũng không tin Nhiếp Vân có thể học được nội dung trong tiêu phổ, lẳng lặng đứng tại chỗ quan sát, mà lúc này Nhiếp Vân đang dùng tâm thần đắm chìm vào trong tiêu phổ, hắn không biết gì về bên ngoài. - Tiêu phổ thật lợi hại, quả nhiên còn cao minh hơn cầm phổ của Diệu Âm tiên tử quá nhiều. Hắn xem qua cầm phổ của Diệu Âm tiên tử, chỉ nhìn một lần đã mượn nhờ nạp vật thế giới và tiên âm đan điền là có thể lập tức thông hiểu đạo lí, tiêu phổ này thì khác, hắn đã xem qua cả buổi lại không xem hiểu chút nào, dường như đang xem thiên thư. - Mặc kệ, dung hợp với tiên âm đan điền rồi nói sau. Biết rõ cấp bậc của tiêu phổ quá cao, thực lực của hắn có chút thấp, tiếp tục xem cũng không nhìn ra cái gì, tinh thần Nhiếp Vân khẽ động, nhạc phổ lúc này bay thẳng vào trong tiên âm đan điền. Xem không hiểu không sao, hoàn toàn có thể luyện hóa giống như Thần Nông Bách Thảo Kinh, hắn cứ dung nhập vào trong tiên âm đan điền rồi nói sau. Ầm ầm!Lăng Thiên tiêu phổ tiếp xúc với tiên âm đan điền và cả hai không ngừng chấn động, quay tròn xoay tròn theo vị trí lúc trước, lúc này đang du nhập vào nhau. Trước kia học tiêu phổ của Diệu Âm tiên tử cũng làm đan điền chấn động, lúc này tốc độ di chuyển nhanh hơn, nó nhanh chóng tiến vào hàng ngũ top mười. Hô!Không biết qua bao lâu, tiên âm đan điền dừng lại, đứng ở đằng sau chủ đan điền, mộc sinh đan điền, thôn phệ đan điền và gần với thiên đạo đan điền. Tuy Lăng Thiên tiêu phổ lợi hại nhưng chủ nhân sáng tác nó là Lạc Á, cuối cùng hắn không thể đạt tới Đế cấp, không có siêu thoát thiên đạo, cho nên mặc dù dung hợp hoàn mỹ tiêu phổ, tiên âm đan điền cũng không cách nào siêu việt thiên đạo an điền. Dù vậy cũng xem như rất lợi hại. Tinh thần khẽ động, một đạo tiên âm chi khí tràn đầy toàn thân, Nhiếp Vân có cảm giác ngôn xuất pháp tùy, chỉ cần hắn nguyện ý, một câu nói cũng có thể gạt bỏ người có thực lực thấp hơn hắn... Hơn nữa, không cần tiêu hao lực lượng!Trước kia động thủ giết người, cho dù đối phó người thực lực thấp cũng cần tiêu hao cái giá lớn, tiêu hao rất nhiều lực lượng, hiện tại trực tiếp dùng một câu là có thể gạt bỏ, thậm chí đối phương không có được năng lực phản kháng. Tiên âm đại đạo đáng sợ. Lời vàng ngọc, ngôn xuất pháp tùy!Hô!Cảm nhận thân thể biến hóa, vẻ mặt Nhiếp Vân vui vẻ, hắn lập tức mở mắt ra. Vèo!Nhiếp Vân đứng dậy. - Như thế nào? Có phải cảm thấy khó khăn hay không, không học xong trong thời gian ngắn?Thấy hắn tỉnh lại, nữ tử cung trang hỏi thăm. Nói thì chậm nhưng trên thực tế từ khi Nhiếp Vân khoanh chân ngồi xuống đến đứng dậy chỉ hơn mười giây. Nàng xem ra thời gian ngắn như thế không học được cái gì, nhất định là gia hỏa này thấy quá khó khăn cho nên buông tha. - Không học xong?Nhiếp Vân lắc đầu:- Ta đã hoàn toàn nắm giữ nội dung của tiêu phổ, cũng thông hiểu đạo lí!- Hoàn toàn nắm giữ? Ngươi... Ngươi... Xác định không có đang nói láo?Nữ tử cung trang đã giật mình. Hơn mười giây... Hoàn toàn lĩnh ngộ Lăng Thiên tiêu phổ? Thiệt giả? Nói đùa gì vậy!Không riêng gì nàng, ngay cả Diệu Âm tiên tử đã từng thấy qua cảnh tượng thần kỳ như thế cũng há hốc mồm, khó mà tin được. Đây chính là Lăng Thiên tiêu phổ, đặt trong Tiên Âm Tông không biết bao nhiêu năm nhưng không có ai lĩnh ngộ ra, gia hỏa này chỉ cần hơn mười giây là học được, không phải đang nói dối đấy chứ?- Ha ha!Nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của các nàng, Nhiếp Vân cũng không giải thích, mỉm cười, ngón tay điểm tới, một trường tiêu xuất hiện trong tay của hắn. Nếu các nàng không tin thì diễn cho các nàng xem. Trường tiêu đặt lên miệng, âm nhạc du dương vang lên làm người ta say mê vào trong đó, không ngừng lan tràn sang chung quanh. Xì xì xì xì... Sát khí xâm nhập vào bên trong, hoa cỏ héo rũ dường như cũng nghe đến tiếng tiêu, chúng lại chấn động và khôi phục như lúc ban đầu, cánh hoa mọc dài ra, lần nữa dựng thẳng và tỏa ra hào quang kiều mị. Líu ríu!Vô số chim bay không biết từ đâu bay tới, chúng ngừng trong không trung, không chịu rời đi giống như đắm chìm trong tiếng nhạc ưu mỹ, không cách nào tự kềm chế. - Vạn vật sống lại, bách điểu triều bái... Xác... Xác thực đã hoàn toàn nắm giữ Lăng Thiên tiêu phổ mới có thể làm được... Cảnh tượng trước mắt quá khó tin, nữ tử cung trang cũng không nhịn được nữa, nuốt nước miếng, trong mắt đầy khiếp sợ.