Không phải hắn không muốn tin tưởng đối phương, chẳng qua là Cửu Đoạn Huyền Âm Chỉ thực quá đáng sợ, giống như hủ cốt chi độc, nương theo thời gian càng ngày càng nặng không ngừng ăn mòn sinh cơ thân thể, không cách nào thoát khỏi. Cho dù trước mắt là đệ tử hạch tâm của Hỏa Thần tông, trong cơ thể có lực lượng Hỏa Thần chí dương, muốn hoàn toàn tiêu trừ Cửu Đoạn Huyền Âm Chỉ trong cơ thể hắn mà nói, cũng phải hao phí tu vi toàn thân, làm không tốt sẽ tổn thương mình!Cũng chính vì vậy, dù bỏ ra nhiều hơn nữa, cũng không ai nguyện ý trị cho hắn, một mực kéo đến bây giờ. - Có tin hay không là chuyện của ngươi... Có thể trị liệu hay không là chuyện của ta! Ngươi chỉ có một lần cơ hội lựa chọn!Nhiếp Vân chắp hai tay ở sau lưng:- Ngụy lão bản, chúng ta đi!Nói xong, không nói thêm nữa, xoay người rời đi. - Cái này... Ngụy Bất Tân sửng sốt một chút. Hắn thấy, thiếu niên nói nhiều như vậy, không phải là muốn thu người trước mắt này làm thị vệ sao... sao lời còn chưa nói hết, đối phương cũng không có xác định có đồng ý hay không, liền xoay người rời đi?- Hắn... Chỉ có trung niên Lạp Tháp muốn nói gì, nhưng lời còn chưa nói ra, đã thấy thiếu niên đi xa. Mặc dù tốc độ của thiếu niên không nhanh, lại từng bước một đi về phía trước, không có chút dừng lại nào, mấy tức sau, đi liền ra ngoài mấy chục thước, sắp biến mất rồi. - Được rồi, hắn muốn làm gì cũng được a!Làm thương nhân, dựa theo phỏng đoán của hắn, nếu Tài Thần gia này có thể giúp trung niên Lạp Tháp kia giải quyết thương thế trong cơ thể, hoàn toàn có thể treo giá, trước ép sạch sẻ thứ tốt trên người đối phương lại nói!Tài sản trên người một cường giả Hoàng cảnh đỉnh phong... Tuyệt đối không đơn giản!Cơ hội như vậy, sao có thể xoay người rời đi?- A, ta biết, đây là phương pháp dục cầm cố túng, tranh thủ lợi ích lớn hơn nữaVội vàng theo sau, ánh mắt của Ngụy Bất Tân sáng lên. Thương gia mua bán, nếu như một phương quá nóng lòng, đối phương sẽ nắm quyền chủ động trong tay, thiếu niên trước mắt rất rõ ràng am tường đạo này, bây giờ rời đi, cũng không phải là không muốn nói, mà là muốn lấy được lợi ích lớn hơn!- Lợi hại! Lặng lẽ đưa ra ngón tay cái. Cho tới giờ khắc này hắn rốt cuộc biết vì sao thiếu niên trước mắt có nhiều tiền như vậy, chỉ là năng lực mặc cả này, thì không phải hắn có thể so sánh. Nếu như cho Nhiếp Vân biết ý nghĩ của hắn, nhất định sẽ dở khóc dở cười. Mặc dù hắn cần một cường giả Hoàng cảnh làm thị vệ, nhưng mà có kiêu ngạo của mình, đối phương nguyện ý thì thôi, không muốn, tuyệt sẽ không cưỡng cầu. Thị vệ cần tuyệt đối thần phục, mà không phải tâm khẩu bất nhất!Ngoài ra, hắn cũng muốn nhìn xem người này rốt cuộc làm ra lựa chọn như thế nào. Đây là một cơ hội, nắm chặc, đi theo mình, giải quyết tai họa ngầm trên người là chuyện tất nhiên, không nắm bắt, sau này sợ rằng chỉ có thể không có tiếng tăm gì núp ở trong người bình thường, còn phải vĩnh viễn chịu đựng thống khổ!Nhìn Nhiếp Vân cùng Ngụy Bất Tân rời đi, sắc mặt trung niên Lạp Tháp lúc đỏ lúc trắng, không biết nghĩ cái gì. - Liều mạng!Ở tại chỗ quấn quít chốc lát, cắn răng một cái, vội vàng đuổi theo hai người Nhiếp Vân. Hắn biết, nếu như lần này không nắm chặt cơ hội, sợ rằng sau này sẽ không có cách nào giải quyết Cửu Đoạn Huyền Âm Chỉ trong cơ thể!- Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?- Đại Lạp Tháp lại là cường giả Hoàng cảnh đỉnh phong?- Lần trước ta đoạt của hắn hơn phân nửa Hỏa Thần Tệ, bây giờ hiển lộ thực lực, sẽ không giết ta chứ... - Sẽ không, nếu thật động thủ, mới vừa rồi đã động, toàn bộ chúng ta chung vào một chỗ cũng không phải đối thủ... Đám người Nhiếp Vân rời đi, người chung quanh mới từ trong khiếp sợ khôi phục lại, từng cái mắt lớn trừng mắt nhỏ, trong lòng tràn đầy sợ hãi. Mới vừa rồi bất luận là vị thiếu gia kia hay Đại Lạp Tháp, đều cho bọn hắn quá nhiều rung động, trong lúc nhất thời khó có thể tiêu hóa. - Đừng nghĩ nhiều như vậy, tiền kia làm sao bây giờ?Thời điểm mọi người ở đây đờ đẫn, một thanh âm hô lên. - Đúng vậy, số tiền này làm sao bây giờ? Mới vừa rồi đánh chết Thư Thành, ta cũng xuất lực, bây giờ còn có thương tích trên người!- Ở nơi này người nào không bị thương? Ngươi còn muốn cầm nhiều sao? - Hắc hắc, ta đề nghị mọi người tốt nhất chớ cướp, nếu không, bị vị thiếu gia kia thấy, chúng ta khẳng định cũng không sống được!- Mới vừa rồi ai cũng chiến đấu, ra lực, ta xem không bằng chia đều đi!- Không sai, chia đều... Vốn là thấy Hỏa Thần Tệ đầy đất, cũng muốn xông qua cướp đoạt, bất quá cuối cùng tất cả đều ngừng lại. Thiếu gia kia thủ đoạn lợi hại như vậy, vạn nhất núp ở một bên nhìn lén, nếu bởi vì cướp đoạt đắc tội hắn, liền thảm. Dù sao hai ức Hỏa Thần Tệ, cho dù bọn họ chia đều, cũng có thể được mấy ngàn vạn, cả đời cũng xài không hết, cướp hay không cướp không có ý nghĩa quá lớn. Vì vậy khu vực này xuất hiện một màn để cho tất cả mọi người mở rộng tầm mắt, Hỏa Thần Tệ đầy đất lại không có ai tranh đoạt, ngược lại đều đâu vào đấy, mỗi người bao nhiêu, không ai lấy nhiều chút nào... Không trách bọn họ cẩn thận, một màn mới vừa rồi thực quá rung động, tiền mặc dù tốt... nhưng mệnh quan trọng hơn!Những người này chia tiền xong, lập tức rời Hỏa Thần thành, sau này không ai ló đầu ra nữa, ngoan ngoãn làm phú gia... Dĩ nhiên, những cái này đều là nói sau, không có quan hệ gì tới Nhiếp Vân. Lúc này Nhiếp Vân đã trở lại phòng đấu giá. - Ngụy lão bản, làm phiền tìm cho ta một chỗ an tĩnh!Dừng bước, Nhiếp Vân phân phó một câu. Còn không có rời thị trường dong binh, hắn cũng biết trung niên Lạp Tháp tới rồi, đối với quyết định của người này, hắn còn tương đối hài lòng. Thời điểm nên làm quyết định nhất định phải làm ra quyết định, vận khí cũng không phải một mực ở trên thân một người, một khi mất đi còn muốn bắt lấy, là cơ bản không thể nào. Tốc độ làm việc của Ngụy Bất Tân rất nhanh, chừng mười cái hô hấp sau, liền dọn ra một căn phòng. Chung quanh có đầy các loại cấm chế, cho dù cường giả Hoàng cảnh đỉnh phong, cũng không cách nào dưới tình huống không phá hư nghe lén, nhìn lén chuyện phát sinh bên trong. Vừa tiến vào trong đó, Nhiếp Vân cũng biết, đây là địa phương Hỏa Thần đấu giá tràng tiếp khách hàng trọng yếu nhất. Ngụy Bất Tân cũng thức thời, an bài xong hết thảy, liền đi ra ngoài. Rất nhanh trong căn phòng chỉ còn lại Nhiếp Vân cùng trung niên Lạp Tháp. Phốc thông!Nhiếp Vân đang suy nghĩ đối phương sẽ nói như thế nào, lại thấy trung niên này quỳ sụp xuống đất:- Kính xin công tử cứu ta!