Tuy Nhiếp Vân là người của hai thế giới nhưng không tiếp xúc thân mật với nữ nhân, từ đó cũng không có nghĩa hắn không có phản ứng sinh lý với nữ nhân, bị nữ nhân nóng bỏng như thế dựa sát vào người, nhất là trong mũi còn ngửi hương khí của nàng, nén cảm giác thống khổ như vậy quá khó khăn. - Ngươi... Cách ta xa chút ít, ta không quá thoải mái!Trong nội tâm đang bất đắc dĩ, chợt nghe nữ tử trước mặt truyền âm một câu. Nhiếp Vân lúc này mới phát hiện không riêng mình không thoải mái, gương mặt trắng nõn của Bách Hoa Tu phía trước cũng đỏ lên, ngay cả cổ cũng biến hóa, dường như nàng không quá thích ứng. Việc này cũng khó trách, từ khi Bách Hoa Tu xuất đạo đến nay nàng vẫn giữ thái độ lạnh như băng, chưa bao giờ tiếp xúc thân mật gần gũi với nam nhân nào khác, hiện tại kề sát trên người Nhiếp Vân, cảm nhận hô hấp càng ngày càng nặng của hắn, nhiệt độ cơ thể càng ngày càng cao, nàng thích ứng mới là lạ. Trong khi nói chuyện, nữ tử áo trắng lui về phía sau một bước, tuy vừa lui nhưng thân thể rời khỏi phạm vi hai cánh của Âu Dương Thành, lúc này lưng của nàng đụng vào thủy áp cường đại phía sau. Bước chân lảo đảo, thân thể Bách Hoa Tu lại kề sát lên người Nhiếp Vân, bộ ngực mềm mại lại dán vào lưng của hắn, trên cổ áo lại phồng lên hai khối cầu trắng nõn. Vốn muốn cách xa Nhiếp Vân một ít nhưng hiện tại càng gần hơn như thế này, xuân quang trước ngực lộ ra một nửa, suýt nữa Bách Hoa Tu xấu hổ muốn chết, nàng thật sự giống như cái tên của mình, gương mặt đỏ bừng cực kỳ đáng yêu, nàng như cây cỏ mềm mại đang xấu hổ. - Móa!Tề Dương công tử khoảng cách Nhiếp Vân không xa, nhìn thấy thiếu niên ôm ấp mỹ nhân, hai tỷ muội Mộ Thanh, Mộ Hà lại đang ở cạnh nhau, mà chính mình chỉ có thể dựa sát vào đại nam tử Mộc Thắng Tuyết, dạ dày của hắn lúc này đang sôi trào, hoài nghi có phải lúc trước mình lựa chọn sai lầm hay không. Muốn không dựa sát vào Mộc Thắng Tuyết cũng không được, hiện tại phạm vi hai cánh Âu Dương Thành bao phủ chỉ lớn như thế, một khi ra ngoài sẽ phải thừa nhận thủy áp, tuy áp lực nước trong phạm vi vạn mét không thể làm cường giả Chí Tôn đỉnh phong tử vong nhưng trong tình huống này có thể tiết kiệm chân khí thì cứ tiết kiệm chân khí, bằng không cho dù có thể tìm được bảo bối cũng không có thực lực cướp đoạt. Cảm nhận được bộ ngực mềm mại và xuân quan tiết ra ngoài, Nhiếp Vân cũng không thể làm như không thấy, vào lúc đang cảm thấy bất đắc dĩ, đột nhiên cảm thấy sau lưng có khí tức ấm áp, lúc này bộ ngực mềm mại và thân thể lung linh dán sát vào người của hắn. - Ân?Quay đầu nhìn lại, Nhiếp Vân lúc này mới phát hiện là tỷ muội song sinh Mộ Thanh. - Chuyện gì?Nhiếp Vân không tin mị lực của mình bộc phát làm cho nữ nhân yêu thương nhớ nhung, hắn nhíu mày thấp giọng hỏi. - Xem ra Tề Dương công tử không hợp với Âu Dương Thành, nhưng Âu Dương Thành là do hắn tìm tới, giữa hai người khẳng định có hiệp nghị nào đó, ta cùng muội muội vừa rồi thương nghị với nhau, ý định kết thành liên minh với hai người các ngươi, không biết định như thế nào!Mộ Thanh kề sát bên tai Nhiếp Vân và lặng lẽ truyền âm. Mùi hương thanh nhã chui vào trong mũi, lúc này lỗ tai Nhiếp Vân cảm thấy ngứa ngứa, thân thể không tự chủ căng thẳng. Nói thật, hai tỷ muội Mộ Thanh, Mộ Hà có dung mạo và dáng người không thua gì Bách Hoa Tu, đều là nữ nhân cực phẩm nam nhân hướng tới, lúc này dán sát vào người và nói nhỏ bên tai, lập tức làm cho người ta suy nghĩ miên man, huống chi hắn là nam nhân bình thường. - Ta nghĩ ngợi lung tung cái gì? Trừ nàng, chẳng lẽ đời này ta còn cân nhắc người khác hay sao?Đột nhiên trong đầu xuất hiện một bóng người, thân thể cứng ngắt của Nhiếp Vân lúc này khôi phục bình thường, kiếp trước kiếp này, chính mình từ đầu đến cuối chỉ thích một người, tại sao lại bị dục vọng làm choáng váng đầu óc cơ chứ?Sau khi tỉnh táo khỏi dụ vọng, Nhiếp Vân như tự vượt qua cửa ải khó, tinh thần lực có tăng vọt về chất, gông cùm Chí Tôn sơ kỳ đỉnh phong rộng mở trong sáng, chân khí lưu động khắp toàn thân, không ngờ hắn đột phá Chí Tôn trung kỳ vào lúc này!Chí Tôn sơ kỳ và Chí Tôn trung kỳ tuy chỉ kém nha một cấp bậc nhỏ nhưng đối với loại siêu cấp cường giả có tích lũy hùng hậu như Nhiếp Vân mà nói là khác biệt long trời lở đất, cho dù số lượng dự trữ chân khí và độ tinh thuần sẽ có biến hóa về chất. Trước kia chân khí dự trữ của mình có thể ước tính là năm mươi, mà bây giờ trực tiếp tăng lên gấp mười lần đạt tới năm trăm!Lực lượng chân khí đạt tới năm trăm, nếu như phối hợp Đại Lực đan điền và thân thể thi triển ra là năm trăm, sức chiến đấu bản thân đạt tới một ngàn!Loại lực lượng trình độ này nếu như bộc phát toàn bộ, cho dù đủ thực lực Tề Dương mạnh mẽ cũng khó có thể ngăn cản được. Nội tâm đã có cảm giác thông thấu, tu vi tấn cấp nhưng đây là chuyện trong nháy mắt, Nhiếp Vân tỉnh táo lại, cũng tránh miệng của Mộ Thanh tựa bên tai, hắn đáp lại một câu. - Liên minh với các ngươi không phải không được nhưng ta không tin tưởng các ngươi. - Không tin tưởng chúng ta? Khanh khách, ta biết rõ ngươi không tin, như vậy đi, nếu như ngươi nguyện ý, ta có thể song tu với ngươi, như thế nào đây? Một nữ nhân bằng lòng giao thân thể cho ngươi, ngươi cũng nên tin tưởng đi. Mộ Thanh thổ khí như lan, đôi môi đỏ mọng kề sát bên mặt Nhiếp Vân và nói nhỏ. - Song tu? Ha ha, chiêu này vô dụng với ta, nói chút chuyện sự thật đi, chúng ta đều vì lợi ích của mình, một khi đạt được chỗ tốt, ta muốn bảy phần. Không để ý tới đối phương khiêu khích, Nhiếp Vân lãnh đạm lên tiếng. - Cái gì? Bảy phần? Tại sao ngươi không đi chết đi. Mộ Thanh không nghĩ tới thiếu niên này tuổi không lớn lắm, định lực mạnh hiếm thấy, nàng tức giận đỏ mặt quay người đi. - Ha ha!Thấy nữ nhân ly khai, Nhiếp Vân cũng không tìm nàng, lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ cảm ngộ lực lượng vừa tấn cấp. Nói thật, chính mình trước kia cảm thấy Âu Dương Thành có thiên phú tưởng thủy sư, trong cơ thể có đan điền tưởng thủy, hơn nữa thực lực tấn cấp cho nên có hợp tác với hai người này cũng không sao. Nhưng lúc hợp tác lại có lục đục với nhau, còn không bằng chính mình một mình hành động cho sảng khoái. Đương nhiên, hiện tại chưa triệt để dò xét Yêu Thánh Cổ Khư rõ ràng, không nên hành động một mình. - Đáng giận, Vân Đồng, Bách Hoa Tu, Mộ Thanh, Mộ Hà, các ngươi đều phải chết.