- Lợi hại, muốn chúng ta chết không dễ dàng như vậy!Nhiếp Vân cũng không hoảng hốt, trong thức hải xuất hiện tuệ kiếm và trảm cảm xúc mặt trái, hắn tỉnh táo ngay trong nháy mắt, chúa tể thần binh giơ lên và đâm một kiếm về phía trước. Kiếm ý cuồn cuộn, liên tục không dứt, trong nháy mắt như hóa thành giang hà đối kháng đối phương. Đăng đăng đăng đăng!Ngạnh kháng một chiêu, Nhiếp Vân lui về phía sau bảy tám bước, thần sắc ngưng trọng. Đối phương chỉ dùng bàn tay đơn giản, hắn sử dụng chúa tể thần binh, cả hai đối chiến với nhau nhưng hắn lâm vào hạ phong. Đúng là quá đáng sợ!Chỉ sợ gia hỏa này là đáng sợ nhất dưới chúa tể. - Tỉnh táp cho ta, cùng động thủ. Biết rõ người trước mắt lợi hại, đột nhiên Nhiếp Vân hét to, hắn đánh thức đám người Phù Ám Triều đang mê man. - Đáng giận, động thủ!Đám người Đoạn Diệc đã tỉnh táo lại, sắc mặt bọn họ đỏ lên, lúc này rống to sau đó ra tay ngay lập tức. Trong nháy mắt năm đại cao thủ liên thủ công kích vào một chỗ,bọn họ giống như dây thừng không ngừng xiết chặc trung niên nhân. - Hừ!Đối mặt năm đại cao thủ công kích, sắc mặt trung niên nhân lạnh nhạt và tiến lên phía trước vài bước. Mỗi khi đi một bước, mọi người cảm thấy áp lực tăng lớn một phần, liên tục mười bước, Bạch Đầu tôn giả sụp đổ đầu tiên, hắn không có biện pháp ra tay. Trong năm người thực lực của hắn yếu nhất cho nên hắn không chịu nổi đầu tiên. - Đây là linh hồn áp bách!Có thể làm cường giả như Bạch Đầu tôn giả bị như vậy, không cách nào ra tay, lực lượng linh hồn của đối phương sợ rằng không thấp hơn mình, cũng đã đạt tới cấp bậc chúa tể, thậm chí mượn nhờ địa thế đặc thù của Âm Hồn Cốc cho nên uy thế lớn hơn. - Linh hồn như ô, tuệ kiếm chém giết!Một khi bọn họ không thể ra tay sẽ bị đánh bại, linh hồn chi lực khổng lồ của Nhiếp Vân nghênh đón, nó như biến thành cây dù ngăn ở trước mặt mọi người, cũng ngăn cản linh hồn áp bách từ trung niên nhân bộc phát. Đồng thời tuệ kiếm trong đầu xuất hiện lên đỉnh đầu, nó chém xuống một cái và chặt đứt lực lượng áp bách lên mọi người, tất cả mọi người cũng thoát khỏi gánh nặng. - Không nghĩ tơi linh hồn của ngươi cũng đạt tới cấp bậc chúa tể, khó trách có thể xông đến nơi đây!Thấy lực lượng linh hồn của Nhiếp Vân bộc phát, trung niên nhân khẽ động, trên mặt không vui không buồn, hắn lại đánh xuống một chưởng. Lần này bàn tay mang theo hào quang màu vàng óng ánh giống như một khối sắt thép, linh hồn của Nhiếp Vân hình thành cây dù va chạm với hắn, lập tức cảm thấy nóng rát đau đớn. - Nhất Khí Hóa Tam Thanh!Biết rõ đây là tuyệt chiêu nào đó của đối phương, nếu không xuất ra át chủ bài thì hắn khẳng định không thể trụ vững, Nhiếp Vân hít sâu một hơi, thân thể của hắn chấn động và hai phân thân xuất hiện. Phân thân giống bản tôn như đúc, đồng thời ra tay đối kháng với bàn tay màu vàng của đối phương. Vèo!Nhiếp Vân lui về phía sau lần nữaLần này trung niên nhân lộ ra thần thái ngưng trọng. Ba phân thân thực lực giống nhau như đúc, cũng làm cho hắn cảm thấy khó hiểu và khiếp sợ. - Thiên Tâm Đằng lan tràn!Biết rõ không thi triển toàn lực rất khó chiến thắng đối phương, Nhiếp Vân cũng không lưu thủ, bàn tay giương lên, Thiên Tâm Đằng lan về phía trước, vô số dây leo gào thét cuốn lấy trung niên nhân. - Thủ đoạn quá nhiều!Rốt cuộc trung niên nhân cảnh giác. Thực lực Thiên Tâm Đằng đạt tới hai ngàn chín trăm chín mươi chín đầu đại đạo, phối hợp thuộc tính không ngừng diễn sinh, mặc dù là hắn cũng có cảm giác khó giải quyết. Hơn nữa người này trong nháy mắt xuất hiện ba phân thân, ba người liên thủ với nhau, cho dù hắn có thực lực mạnh hơn cũng khó thắng. - Ta không muốn chiến đấu với ngươi, ta chỉ muốn tìm được Phá Ấn Luân, ngươi giao thứ đó ra, chúng ta sẽ xoay người rời đi. Nhiếp Vân cất cao giọng nói. Đây là lời nói thật, thực lực của trung niên nhân thật đáng sợ, mặc dù hắn sử dụng tất cả thủ đoạn cũng không thể đánh thắng. . - Muốn Phá Ấn Luân, phải mạnh hơn ta mới được. - Động thủ đi, không nên làm người nhu nhược, ta muốn nhìn ngươi có bao nhiêu át chủ bài. Trung niên nhân hừ lạnh. - Mục đích của ngươi ở nơi này là Phá Ấn Luân sao?Thấy trung niên nhân nghe được Phá Ấn Luân, tuy nhìn thì lạnh lùng nhưng trên thực tế trong ánh mắt mang theo hưng phấn, trong nội tâm Nhiếp Vân khẽ động, hắn nghĩ tới một loại khả năng. Hừ! Trung niên nhân cũng không trả lời, sắc mặt lạnh lùng, trong mắt bắn ra hàn quang. Bước ra một bước, một quyền lăng không. Địa chấn núi tồi, lực lượng khủng bố. Ba đại pháp thân đồng thời cảm thấy chấn động và lui về phía sau lần nữa. - Đáng giận!Không nghĩ tới tên này dầu muối không tiến, nói cái gì cũng vô dụng, thực lực lại mạnh như vậy, Nhiếp Vân cảm thấy bất đắc dĩ. Liên tục giao thủ, cả cánh tay của hắn run rẩy, khí huyết trong người sôi trào và hít thở dồn dập. Tiếp tục đánh như vậy, hắn nhất định sẽ bị đối phương đang sống đánh chết. Hiện tại bảo hắn buông tha khẳng định không cam lòng. - Ta đến thử xem!Thời điểm Nhiếp Vân tiến thối lưỡng nan, đột nhiên Tử Đồng Bất Hủy kêu lên và đi tới trước mặt. Bản thể Tử Đồng Bất Hủy là hỗn độn thần sơn, thân thể vô cùng chắc chắn, vung quyền ra tay, cánh tay và nắm đấm vừa thô vừa to nghiền áp về phía trước. Oanh!Nắm đấm của trung niên nhân đối kháng nắm đấm của Tử Đồng Bất Hủy, hai người đều chấn động. Tuy Tử Đồng Bất Hủy có thực lực kém Nhiếp Vân một đoạn nhưng loại cứng đối cứng, va chạm lực lượng đơn thuần lại không kém gì trung niên nhân. - Viễn cổ hỗn độn thần sơn? Không tệ, không sai!Hiển nhiên trung niên nhân không nghĩ tới người trơớc mặt lại có thực lực như vậy, đối kháng một chiêu cũng nhận ra chi tiết của Tử Đồng Bất Hủy, nội tâm tràn đầy hoảng sợ. - Ngươi cũng không tệ!Tử Đồng Bất Hủy tiến về phía trước, lần này không phải nắm đấm mà là cả người đụng qua. Thực lực mạnh nhất của hắn không phải là tiên lực, mà là thân thể, mạnh mẽ đâm tới chẳng khác gì binh khí cực lớn hình người, còn chưa tới trước mặt đã nghiền nát không gian chung quanh. . - Lạc Nguyệt Thần Phong!Tử Đồng Bất Hủy và trung niên nhân giao thủ tạp thành khe hở, Phù Ám Triều vẫn súc thế lực lượng đã ra tay. Đây là tuyệt chiêu mạnh nhất của hắn, Lạc Nguyệt Thần Phong!Chúa tể thần binh loại hình liêm đao như mặt trăng rơi xuống, nó mang theo sát ý chém giết tất cả, lăng không bổ một phát, từng tia khí lãng giống như vằn nước không ngừng nện về phía trung niên nhân.