- Ta còn chưa đọc câu thứ ba thì ngươi bắt đầu nổi điên, như thế nào?Tử Đồng Bất Hủy nói. - Việc này... Sắc mặt Nhiếp Vân trầm xuống. Chuyện trước mắt quá quỷ dị. Hiện tại xem ra trước kia hắn nghe Tử Đồng Bất Hủy nói “Họ Nhiếp” đã tiến vào ảo giác, bị mê hoặc ngay sau đó. Có thể mê huyễn linh hồn cấp chúa tể đúng là đáng sợ. - Đừng đọc, tấm bia đá này có tác dụng thôi miên chúng ta, có thể làm chúng ta lâm vào ảo cảnh, trước phá hư nó rồi nói sau. Do dự một lúc, Nhiếp Vân nói. Tất cả quá mức quỷ dị, tất cả đều quan hệ tới tấm bia đá này, chỉ sợ chỉ có phá hư mới có thể tìm ra chân tướng. - Dự Ngôn Bi là bảo vật tiền bối lưu truyền tới nay, trực tiếp phá hư là bạo liễm thiên vật. Phù Ám Triều sững sờ. - Không thể do dự, bằng không chúng ta sẽ lâm vào trong ảo cảnh không cách nào tự kềm chế, nếu các ngươi không động thủ thì ta sẽ động thủ. Nhiếp Vân hít sâu một hơi, hắn giơ nắm đấm tấn công. Đã đi tới nơi này, hắn vẫn cảm thấy bị động, hiện tại chỉ có chủ động ra tay mới có thể đạt được tiên cơ. Oanh!Hắn sử dụng tuyệt chiêu Lôi Đình Cửu Châu, vô số lôi điện chi lực sôi trào, điện quang tản ra, cả tấm bia đá bị bao phủ vào bên trong, một tiếng nổ vang sinh ra, tấm bia đá như hóa thành bọt viển và vỡ vụn. Lôi Đình Cửu Châu hoàn toàn là lực lượng lôi điện, có thể bài trừ tất cả tà vọng, Nhiếp Vân đánh một quyền này mang theo lửa giận, uy lực một chiêu này còn đáng sợ hơn cả Bôn Lôi Thú rất nhiều. - Chiêu số này... Tỷ tỷ Quỷ Mị Yêu Cơ nhìn thấy một quyền này liền khiếp sợ, lúc này mới tin tưởng đối phương nói chuyện. Không nói thủ đoạn khác, chỉ một chiêu này đối phương muốn giết nàng, chỉ sợ nàng khó chịu nổi một chiêu, loại thực lực này căn bản không cần thi triển thủ đoạn nhỏ. Hiện tại xem ra muội muội chết khẳng định không quan hệ tới hắn. Không riêng gì nàng, sắc mặt Phù Ám Triều biến thành khó coi, trước khi thề son sắt có thể nhẹ nhõm đánh chết đối phương, hiện tại nhìn thấy một quyền này thì hắn có cảm giác không nắm chắc. Di Tương trước mặt tuyệt đối đáng sợ hơn hắn nghĩ nhiều. ( Nhiếp Vân khôi phục dung mạo trong ảo cảnh, sau khi ảo cảnh biến mất thì hắn vẫn là “Di Tương”, cho nên Phù Ám Triều vẫn không rõ thân phận của hắn)Ầm ầm!Dự Ngôn Bi vỡ vụn, mọi người cảm thấy hoa mắt, sương mù chung quanh biến mất, một thạch lương xuất hiện trước mặt mọi người. Thạch lương nhìn không thấy cuối cùng, chỉ cho phép một người thông qua, bốn phía là khe sâu không biết, phía dưới gió lạnh gào thét, dường như nó là cái miệng đẫm máu sẵn sàng thôn phệ sinh linh. - Đây chẳng lẽ là Âm Hồn Giản mà ngươi nói hay sao?Nhiếp Vân hỏi Phù Ám Triều. Trước kia từng nói qua cửa thứ hai là Phá Ấn Luân, phải qua ba cửa ải, cửa thứ nhất là Âm Hồn Giản, là cầu độc mộc, bốn phía đều là thông đạo vỡ vụn, tràng cảnh trước mắt xuất hiện thực sự không kém nhiều. - Có lẽ đúng vậy!Phù Ám Triều gật gật đầu. Trước mắt là Âm Hồn Giản, nó còn đáng sợ hơn so với truyền thuyết, phía dưới có thể thôn phệ người ta đi vào không gian khác, cho dù là hắn phải lãng phí không biết bao nhiêu lực lượng mới có thể ngăn cản. - Ngươi không phải đã chuẩn bị tốt sao? Là vật gì, lấy ra để chúng ta xem. Thấy đối phương xác nhận, Nhiếp Vân thở ra một hơi. Tuy nơi này gọi là Âm Hồn Giản, nghe nói vô cùng kỳ diệu nhưng so với âm hồn và ảo cảnh thì nơi này tốt hơn nhiều. Trước kia bị âm hồn đánh lén khó lòng phòng bị, cũng không thấy và không sờ được, tuy thạch lương này nguy hiểm nhưng là thứ thật sự, không tới mức bị động. - Ân!Phù Ám Triều gật gật đầu, hắn lật cổ tay, một kiện đồ vật xuất hiện trong lòng bàn tay, nó trong suốt như bạc mang theo đôi cánh như muốn bay, xem ra nếu như không bị phong ấn cường đại khóa lại, chỉ sợ sẽ trực tiếp bay đi. - Muốn vượt qua thạch lương, đáng sợ nhất chính là lực thôn phệ phía dưới, hơn nữa còn bị cường giả âm hồn đánh lén, chỉ cần có thể bảo trì thanh tỉnh là có thể vượt qua, chẳng khác nào đạt được thắng lợi!Đây là Thiên Linh Thiền Y, ta đi khắp vô số thế giới, du lịch hỗn độn mấy trăm vạn năm mới tìm được bảo vật này, có thể làm cho thân thể trở nên nhẹ nhàng, có thể triệt tiêu lực thôn phệ phía dưới. Hắn đánh ra một trảo, dưới áo xuất hiện hai cánh dám vào lưng của hắn. - Thiên Linh Thiền Y?Nhiếp Vân âm thầm gật đầu, không thể không nói, Thiên Linh Thiền Y là thứ đối kháng lực thôn phệ tốt nhất, nó không chênh lệch gì với Huyền Thiền Vương Dực. - Ngươi mang bọn họ đi trước, ta và Đoạn Diệc theo phía sau!Có được Huyền Thiền Vương Dực và Phượng Hoàng chi dực dung hợp mà thành đôi cánh, hắn cũng không quan tâm tới Thiên Linh Thiền Y, lại nói hắn chỉ có quan hệ hợp tác với Phù Ám Triều cho nên phải cẩn thận một ít. - Tốt!Phù Ám Triều cũng hiểu điểm này cho nên không nói lời nào, Thiên Linh Thiền Y bao phủ chung quanh, lúc này bao phủ đám người Bạch Đầu tôn giả, Tử Đồng Bất Hủy vào bên trong. - Đây là tam giới lôi đình phù, ta vừa mới luyện chế, mỗi người các ngươi một tấm, gặp được âm hồn dùng đối phó chúng sẽ làm chơi ăn thật. Thấy bọn họ sắp đi tới thạch lương, Nhiếp Vân lại đưa tới bốn tấm phù lục. Hắn lợi dụng tam giới lôi đình luyện chế phù lục cho nên có hiệu quả khắc chế âm hồn rất mạnh. - Đa tạ!Tiếp nhận phù lục, cảm nhận lôi đình chi lực chi lực bành trướng trong đó, ánh mắt đám người Phù Ám Triều mang theo cảm kích. Trước kia bọn họ xem Nhiếp Vân là uy hiếp mới đáp ứng hợp tác, hiện tại xem ra nhờ có hợp tác với hắn, bằng không đi tới nơi này cũng chết vài người. Tuy không biết đối phương làm cách nào phong ấn tam giới lôi đình vào phù lục, nhưng biết có thứ này đối phó âm hồn nên an toàn không ít. - Đi thôi!Có Thiên Linh Thiền Y, lại có lôi đình phù lục, đám người Phù Ám Triều quay người đi tới thạch lương. Thạch lương hẹp cho nên không thể đi hai người, bốn người đành phải đi thành đường thẳng. Bốn người vừa tiến vào thạch lương giống như mấ đi tung tích, Nhiếp Vân lại nhìn không thấy. - Chúng ta đi thôi. Biết rõ đây là lực lượng phong bế của thạch lương, Nhiếp Vân cũng không nhiều lời, Phượng Hoàng chi dực xuất hiện sau lưng, mang theo Đoạn Diệc đi nhanh vào thạch lương. Không biết thạch lương dùng tài liệu gì làm thành, băng hàn âm lãnh làm người ta rét lạnh run run. Thạch lương rét lạnh cũng bỏ đi, mấu chốt phía dưới có thôn phệ lực giống như cái miệng khổng lồ không ngừng lôi kéo làm cho Nhiếp Vân cảm thấy lưng sững sờ.