- Tại sao ngươi lại phá đạo tâm của ta! Vì cái gì! Tại sao phải phá đạo tâm của ta... Thanh âm thống khổ vang lên, nước mắt của Đạm Đài Lăng Nguyệt rốt cuộc không thể ngăn được. Vô luận ở gia tộc hay ở địa phương nào, nàng ở trong mắt mọi người, là vì sứ mạng mà sinh, mà sống, chưa từng có người nào vì nàng cố gắng như vậy, nguyện ý vì nàng che mưa che gió... - Mặc kệ ngươi vì nguyên nhân gì, thời điểm ra đi, nói cho ta biết có được hay không? Hung hăng ôm nữ hài, phảng phất như dung nhập thân thể, Nhiếp Vân nhẹ nhàng nỉ non, thẳng đến lúc này mới cảm giác được nàng bây giờ là chân thật như thế. Một nam một nữ, một đôi tình lữ thiệt tình yêu nhau, ở trong hải dương tràn ngập Lôi Điện, lẳng lặng dựa sát vào nhau, tựa như một bức hoạ tuyệt mỹ. - Tìm được bảo tàng của Điệp Sinh đạo nhân, ta liền đi, gia gia đã thúc dục nhiều lần, không thể tiếp tục dừng lại! Không biết qua bao lâu, nữ hài đình chỉ thít thít nỉ non, thân thể khẽ run lên, nhìn thiếu niên nói khẽ. - Vậy tốt... để ta cùng ngươi đi hết đoạn đường này!Biết rõ nàng ly khai không thể tránh né, Nhiếp Vân gật gật đầu. Tuy không muốn nàng ly khai mình, nhưng Nhiếp Vân biết rõ thực lực bây giờ khẳng định còn không có đạt tới yêu cầu, cưỡng ép lưu lại hoặc theo nàng đi, chỉ biết để cho nàng tăng thêm thống khổ, làm cho nàng khó xử. Mà bây giờ muốn làm chính là cố gắng tu luyện, cuối cùng có một ngày, dùng vũ lực mạnh nhất, chứng minh cho tất cả mọi người, nàng vĩnh viễn là của mình, vô luận vận mệnh hay tương lai, kiếp trước hay kiếp này, ai cũng đoạt không được !Thực lực bây giờ của Nhiếp Vân, đã có thể xưng Phù Thiên đại lục đệ nhất nhân, nhưng hắn biết, toàn bộ thế giới, vẫn có rất nhiều chủng tộc thần bí khó lường, cường đại hơn xa mình, thiên phú hơn xa mình, không nói cái khác, chỉ nói Linh giới kia, đã có thể ở trên Phù Thiên đại lục, người ở bên trong khẳng định càng thêm lợi hại!Còn có Tiểu Long cùng cái gọi là “Hoàng” kia. Sau khi Tu La Vương chết cũng lợi hại như thế, thực sống mà nói, chỉ sợ một ánh mắt liền có thể làm cho mình vĩnh viễn lâm vào trầm luân, không cách nào đào thoát. Có lẽ, gia tộc của Đạm Đài Lăng Nguyệt chính là như vậy, nàng không muốn nói, là sợ mình lỗ mãng, gặp gỡ phiền toái, mà mình cũng sẽ không để nàng khó xử, tương lai nhất định sẽ dùng tư thái cao ngạo nhất cùng thực lực cường đại nhất tìm được nàng!- Đi thôi! Biết rõ tâm ý của thiếu niên, Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng không nhiều lời, đi về phía trước, chui vào thông đạo màu vàng. Trước kia Nhiếp Vân sợ nàng mượn trận pháp “giả chết”, hiện tại đã nói sáng tỏ, liền không có cố kỵ gì, theo sát ở phía sau. Kiếp trước không có tiến vào thông đạo màu vàng này, cho nên không biết trong thông đạo đến cùng có cái gì, lúc này vừa đến, lập tức nhìn thấy đây lại không có chút nước biển, phảng phất như đến một thế giới khác, ngôi sao đầy trời, Thiên Hà đảo lưu, lan tràn tới chỗ sâu trong hư không, thời không hiện ra trạng thái hỗn loạn kịch liệt, tựa hồ chỉ cần đi sai một bước, liền sẽ lâm vào Hắc Ám vô cùng vô tận, triệt để tử vong. - Cái này giống như không gian Cửu Long kéo liễn a!Thấy một màn như vậy, Nhiếp Vân sững sờ. Lúc trước lâm vào không gian Cửu Long kéo liễn, cùng có chút tương tự nơi này, chỉ có điều chỗ đó tràn ngập Ma khí, mà ở trong này, khắp nơi đều là linh khí nồng đậm, so với Ngoại Thế Giới còn nồng hậu dày đặc hơn nhiều. - Ở đây rất nguy hiểm, đi theo đằng sau ta, cẩn thận một ít! Đạm Đài Lăng Nguyệt dặn dò một câu, dưới chân dựa theo một loại bộ pháp kỳ lạ tiến lên. - Ân!Không cần nàng nói, Nhiếp Vân cũng biết nguy hiểm, hai mắt nhìn chằm chằm bước chân của nàng, từng bước một đi theo, sợ xuất hiện sai lầm. Hai người một đường đi về phía trước, đi một hồi, gần nửa ngày trước mắt xuất hiện một kiến trúc giống như nhà tranh. Nhà tranh này không hùng vĩ huy hoàng, ngược lại mang theo khí tức tan hoang, còn chưa đi qua, liền cảm thấy một loại khí tức phiêu dật, tiêu dao phát ra. - Đây là Điệp Sinh đạo nhân lưu lại, chúng ta vào xem một chút đi! Chứng kiến nhà tranh này, cảm nhận được cổ khí tức kia, con mắt của Đạm Đài Lăng Nguyệt sáng ngời, trực tiếp bay vào. Nhiếp Vân cũng không ngừng nghỉ, thân thể nhoáng một cái theo sát nàng. Xì xì xì xì... !Mới vừa vào, Nhiếp Vân liền cảm thấy một cổ khí lãng đập vào mặt, cảm giác áp bách cường đại, để cho sắc mặt hắn đỏ lên, thân thể vỡ ra vô số vết rạn màu đỏ như máu. - Nguy rồi, đây là độc khí gì? Như thế nào sẽ lợi hại như vậy? Khí lãng trước mắt, không có bất kỳ nhan sắc, nhưng lại mang theo áp lực làm cơ bắp làn da không chịu nổi, giống như kịch độc, tế bào cũng đã xảy ra vết rách. - Kịch Độc đan điền vận chuyển! Ánh mắt ngưng trọng, Kịch Độc đan điền vận chuyển. Xoẹt zoẹt~! Xoẹt zoẹt~!Kịch Độc đan điền vậy mà không có bất kỳ hiệu quả, ngược lại cùng đồng dạng tế bào khác, có dấu hiệu sắp vỡ vụn. - Cái này... Là chuyện gì xảy ra? Sao đời này có kịch độc như vậy? Nguyệt Nhi... Cảm nhận được trong khí thể ẩn chứa kịch độc đáng sợ, đồng tử của Nhiếp Vân co rụt lại, nghĩ tới Đạm Đài Lăng Nguyệt. Mình cũng không chịu nổi, đối phương chui vào trước, chỉ sợ đã gặp phải nguy hiểm. Hô!Ngay thời điểm hắn lo lắng, đột nhiên cảm thấy trên người buông lỏng, trước mắt xuất hiện một vách ngăn cự đại, nữ hài đi tới trước mặt. Lúc này Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng không bị thương tổn, ngược lại vẻ mặt áy náy. - Ta quên Phòng Ngự chi khí của ngươi ngăn cản không nổi những vật này... Độc khí chung quanh đánh vào Tiên Thiên linh tráo của nàng, phát ra tiếng đinh đinh đang đang!- Đây là độc khí gì? Lại để cho thiên phú Kịch Độc cũng vô dụng? Không có độc khí xâm nhập, Mộc Sinh chi khí của Nhiếp Vân xoay chuyển, thương thế tận phục, nghi ngờ hỏi. Kịch Độc đan điền, bài danh 21, chỉ cần là độc, liền chẳng những không có hại, còn có bổ dưỡng thật lớn, nhưng vì sao độc khí trước mắt này, có thể làm cho loại thiên phú do thiên địa sinh ra kia cũng thiếu chút nữa sụp đổ?Cái này thật lợi hại a!- Độc khí?Đạm Đài Lăng Nguyệt sững sờ, tựa hồ không biết nên nói như thế nào, do dự một chút mới nói: - Chất khí này, tu vi không đạt tới Bí Cảnh đệ cửu trọng đụng tới sẽ chết, chỉ Tiên Thiên linh tráo mới có thể ngăn cản, vẫn là cẩn thận một ít cho thỏa đáng! - Ân!Nhiếp Vân gật gật đầu, trong nội tâm hoảng sợ.