- Cô am hiểu cái gì nhất?Đường Kim thuận miệng hỏi. - Khiêu vũ, piano, ca hát, cái gì cũng biết nhưng chẳng cái nào là giỏi nhất cả!Tiếu Thiền tức giận nói, đến giờ này mới hỏi nàng am hiểu cái gì, không phải quá muộn sao?- Cho nên, cô nên chuyên tâm hơn một chút. Đường Kim nghiêm trang nói. - Cậu còn không biết xấu hổ nhắc hai chữ chuyên tâm này à?Tiếu Thiền thật sự muốn đánh người. - Chỉ yêu mỹ nữ một ngàn năm, người nào cũng không thể chuyên tâm như tôi được. Đường Kim không chút đỏ mặt hồi đáp. Tiếu Thiền nắm chặt đôi tay trắng như phấn, vẫn nhịn xuống không động thủ. Không phải là không muốn, mà nàng biết là đánh không lại, vớ vẩn còn bị xấu mặt, vậy thì được không bằng mất. - Đường Kim thúi, tôi cũng biết cậu đùa bỡn tôi mà, cậu căn bản không có biện pháp!Tiếu Thiền thật tức giận, không nên tin thằng này mà. - Cô cũng không phải bạn gái của tôi, tôi không có hứng thú đùa bỡn cô. Đường Kim lười biếng nói:- Aiz, Tiếu Thiền, tôi hỏi cô một vấn đề, bình thường mà nói, có phải chắc chắn một trong hai người kia sẽ được giải nhất?- Không sai, Tần Thủy Dao đã đoạt giải nhất ba năm liên tiếp, chỉ có Hàn Tuyết Nhu mới có thể thắng cô ấy. Tiếu Thiền có vẻ hơi đố kỵ, Tần Thủy Dao và Hàn Tuyết Nhu thật giống như con cưng của giời, nếu đặt ở cổ đại thì họ là công chúa, mà Tiếu Thiền thì cũng chỉ là con gái bình dân mà thôi. - Cô biết Hàn Tuyết Nhu và Tần Thủy Dao biểu diễn cái gì không?Đường Kim lại hỏi. - Tôi biết sao được?Tiếu Thiền tức giận nói:- Mỗi lần hội quốc khánh đều không có diễn tập, không biểu diễn chính thức thì sao biết được các lớp khác diễn cái gì?- Cô không biết?Đường Kim khinh bỉ một trận:- Tôi biết. Tiếu Thiền lại muốn bóp chết Đường Kim, thằng này là hôn phu của Tần Thủy Dao, lại là bạn trai Hàn Tuyết Nhu, biết có gì lạ sao? Lại còn kiêu ngạo?- Cậu biết thì làm sao?Tiếu Thiền căm giận nói. - Tiếu Thiền, tôi phát hiện cô bắt đầu phát dục ở chỗ nào đó rồi. Nếu không, sao chỉ số thông minh của cô giảm tợn vậy?Đường Kim lắc đầu than thở:- Biết người biết ta thì mới có thể giành giải nhất a, đạo lý đơn giản như thế mà cũng không biết sao?- Phát dục chỗ... Tiếu Thiền hơi mơ hồ, nhưng vừa nói một nửa, nàng đột nhiên phát hiện Đường Kim đang liếc ngực mình, lại liên hệ thành ngữ ngực to không não nào đó. Rốt cuộc nàng cũng hiểu, không khỏi hung hăng trợn mắt nhìn Đường Kim:- Đường Kim, cậu là một tên lưu manh đáng chết! Text được lấy tại Truyện FULL- Đó là một vấn đề y học nghiêm túc, sao lại nói tôi lưu manh?Đường Kim nhìn Tiếu Thiền, bộ dáng rất chân thành:- Cô cũng mười sáu rồi, phát dục hơi chậm đó. - Đường Kim, cậu đi chết đi!Tiếu Thiền thở phì phì mắng một câu, xoay người đi thẳng. - Aiz, phát dục muộn cũng không cần cuống a, có câu đại tài thì lớn chậm, tôi tin rằng dáng người cô sẽ tốt hơn, không cần tự ti a!Đường Kim gọi với theo một câu. Tiếu Thiền không để ý tới Đường Kim, nhảy lên Lamborghini phóng vèo vèo. - Thật ra tôi đã nghĩ ra cho cô biểu diễn cái gì, cần gì chạy nhanh vậy chứ?Đường Kim nói thầm một câu, đi vào cổng trường. Phòng âm nhạc của Ninh Sơn Nhị Trung có một chiếc piano, cũng không biết Hàn Tuyết Nhu dùng cách gì, tạm thời chiếm dụng chiếc đàn này. Dĩ nhiên, quyền sử dụng chỉ tính sau khi tan học, lúc học sinh đang ăn cơm chính là lúc nàng luyện tập piano. Cũng không phải Hàn Tuyết Nhu không mua nổi piano, chẳng qua trong ký túc xá không có chỗ để, còn về biệt thự của nàng thì cũng có đàn, chỉ là nàng không dám đi. Một là ở đó có chuột, hai là nàng cảm thấy khu nhà kia không an toàn. Cũng không phải nàng chưa nghĩ qua việc dẫn Đường Kim đi cùng, chẳng qua, nàng cảm thấy nếu cho hắn vào biệt thự đó, chỉ sợ chẳng có thời gian mà đánh đàn, không tán tỉnh hết cả ngày là tốt rồi. Còn chưa đến phòng âm nhạc, Đường Kim đã nghe thấy tiếng piano nhu hòa. Khúc nhạc này quen lắm, là khúc nhạc Beethoven hiến tặng cho Alice. Nhanh chóng đi tới cửa phòng, Đường Kim nhìn thấy một bóng lưng mặc váy dài trắng muốt, nàng ngồi cạnh piano, đang thành thạo điều khiển từng phím đàn. Mà bên cạnh nàng, một con chó trắng đang gục gặc, dường như đang làm một thính giả vậy. Hết một khúc, rốt cuộc Đường Kim cũng mở miệng:- Cưng à, đây không phải là phong cách của em nha!Người mặc một thân váy trắng lại là Hàn Tuyết Nhu. Nghe thấy tiếng của Đường Kim, nàng xoay người cười ngọt ngào với hắn:- Đường Kim, sao cậu lại tới đây?- Thân là bạn trai của em, anh cảm thấy có nghĩa vụ cùng em nhịn đói, vậy nên anh tới đây. Đường Kim nghiêm trang nói. - Chắc chắn cậu lại đánh cái chủ ý nào đó. Hiển nhiên Hàn Tuyết Nhu không tin Đường Kim. - Tuyệt đối không có, anh chưa bao giờ nghĩ bậy bạ. Đường Kim lại ra vẻ vô tội. - Hừ, cho dù cậu nghĩ bậy bạ thì tôi cũng không cho cậu thỏa mãn. Hàn Tuyết Nhu hừ nhẹ một tiếng, sau đó lại đổi giọng:- Nè, vừa rồi cậu nói cái gì mà không phải phong cách của tôi?- À, dù là khúc nhạc mà em đàn hay là trang phục hiện tại thì cũng không phải phong cách của em. Đường Kim nghiêm trang nói. Hàn Tuyết Nhu hiện tại mặc một bộ váy dài rất bảo thủ, mặc dù vẫn xinh đẹp vô cùng, nhưng lại bớt đi mấy phần quyến rũ. - Người ta đi theo lộ tuyến thanh thuần, không được sao?Hàn Tuyết Nhu liếc Đường Kim một cái, hiển nhiên đã hiểu được lời hắn nói. - Không phải là không được, chẳng qua, cưng à, làm sao em có thể che giấu bản tính của mình chứ?Đường Kim cười hì hì:- Anh thích em gợi cảm hơn một chút cơ. Hàn Tuyết Nhu không biết nghĩ đến cái gì, khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ lên, liếc Đường Kim một cái:- Tôi cũng biết cậu đang nghĩ bậy nghĩ bạ, mặc kệ cậu!Hàn Tuyết Nhu xoay người ngồi xuống bên đàn một lần nữa, tiếp tục luyện piano, thật sự mặc kệ Đường Kim. Chẳng qua, khúc nhạc kế tiếp của nàng lại không nhu hòa như trước nữa, mà lại là một khúc piano khá là cuồng dã. Đến tận 7h tối, Hàn Tuyết Nhu mới dừng luyện tập. Khi nàng đứng dậy lần nữa, quay đầu, nàng không khỏi ngẩn ngơ, vì Đường Kim vẫn đang đứng ở cửa. - Cậu vẫn chờ à?Hàn Tuyết Nhu hơi kinh ngạc hỏi. - Anh phải thực hiện nghĩa vụ của bạn trai. Đường Kim nghiêm trang nói:- Nhưng mà cưng ơi, anh còn một vấn đề muốn hỏi em. - Vấn đề gì thế?Hàn Tuyết Nhu hỏi. - Anh đã thực hiện nghĩa vụ của bạn trai, có phải em cũng nên thực hiện nghĩa vụ của bạn gái không?Đường Kim chân thành nói.